Giang Hàm thay y phục ở ngay gian bên cạnh, trêи hành lang không có một bóng người, Cố Sanh bước nhanh đến trước bệ cửa sổ.

Nhớ đến lúc đầu tranh chấp không thoải mái, Cố Sanh không khỏi có chút khϊế͙p͙ nhược, đứng ở phía trước cửa sổ dừng lại chốc lát mới lấy lại tinh thần, chậm rãi đến trước rèm cửa, nhỏ giọng thông báo: “Điện hạ, Sanh Nhi đến thỉnh an ngài.”

Trong phòng thoáng yên tĩnh, nhưng rất nhanh đã truyền đến giọng nói ôn nhu: “Mau vào.”

Nhìn thấy Cố Sanh vén mành đi vào cửa, Giang Hàm cho những người bên cạnh lui xuống, cười nói: “Ta nghĩ đến ngươi còn đang giận ta.”

Trêи mặt Cố Sanh không có ý cười, nàng không muốn khiến Giang Hàm cảm thấy nàng đã thỏa hiệp đối với việc đoạt vị, chỉ đành phụng phịu, ngữ khí bất hòa mở miệng nói: “Sanh Nhi không dám, hôm nay cũng là cố ý đến xem thương thế của điện hạ thế nào, hôm qua tỷ thí bắn cung điện hạ đều là cứng rắn chống đỡ, hôm nay lại đến đấu vật cùng đua ngựa, chẳng biết điện hạ có kiên trì tham dự như trước hay không?”

Giang Hàm bị thái độ cố ý làm bất hòa lại nhịn không được quan tâm của nàng chọc cười, cố ý ngửa đầu thở dài nói: “Ai, nếu là có một vương phi yêu thương bản vương, cho dù hai hạng mục hôm qua cũng không tham dự cũng không sao cả.”

Cố Sanh dĩ nhiên nghe ra trêu đùa cùng lấy lòng trong lời nói của nàng, như cũ vẻ mặt nghiêm túc hồi đáp: “Muốn tìm một vương phi có gì khó khăn? Còn không phải chỉ xem điện hạ có phần thành ý này hay không thôi sao.”

Giang Hàm không muốn đem đề tài kéo đến chuyện này, liền nghiêng thân mời Cố Sanh ngồi xuống dùng trà.

Cố Sanh chối từ lời mời, chỉ nói: “Cửu Điện Hạ bên kia còn chờ ta hầu hạ, nên khuyên Sanh Nhi cũng khuyên rồi, hy vọng điện hạ quý trọng thân thể.”

Giang Hàm thấy nàng còn đang cáu kỉnh, chỉ đành dán đến thấp giọng giải thích: “Hôm nay hai trận tỷ thí, đã lên danh sách, không thể rút tên được, bằng không thứ tự của ta sẽ bị xếp cuối cùng, tỷ thí ngày mày ta sẽ sớm phái người rút tên, được không?”

Cố Sanh buông ánh mắt, suy nghĩ một chút, cũng không còn cách khác, chỉ đành gật đầu cáo từ.

“Ta tiễn ngươi ra ngoài?” Giang Hàm còn muốn ôn tồn một phen cũng bị Cố Sanh uyển chuyện từ chối.

Cố Sanh nhấc rèm cửa bước ra, khóe mắt nhìn thấy một thân ảnh y phục xanh sẫm tấm tựa ở cạnh cửa, hai chân thật dài hướng về phía bức mành, hai tay buông xuống bên sườn, đầu vẫn cúi xuống.

Cố Sanh không yên lòng, vốn định lách qua thân ảnh kia mà đi, thân thể lại cảm ứng được khí tức quen thuộc nào đó, làm cho nàng cảnh giác nghiêng đầu nhìn lại lần nữa, nhất thời cả kinh hít một ngụm lãnh khí, lui về phía sau!

“Điện hạ?” Cố Sanh rất nhanh khôi phục trấn định, nghi hoặc nói: “Ngài thế nào ở chỗ này?”

Giang Trầm Nguyệt đứng thẳng dậy, lại không ngẩng đầu, vô tình nhìn chăm chú vào mặt đất, thấp giọng nói: “Vấn đề này nên là ta hỏi ngươi.”

Cố Sanh phát giác Cửu Điện Hạ tâm tình không tốt, nàng sợ liên lụy đến Giang Hàm, chỉ đành từng bước lui về phía sau, cho đến khi đến một đầu khác của hành lang.

Suy nghĩ chuyển nhanh như cối xay gió, vẫn chưa nghĩ ra một cái cớ, chợt nghe đối diện mở miệng nói: “Ngươi không phải đã cự tuyệt hôn sự rồi sao?”

Cố Sanh sửng sốt, giương mắt nhìn Cửu Điện Hạ, giật mình nói: “Ngài biết chuyện này?”

“Ta không nên biết?” Giang Trầm Nguyệt giương mắt nhìn về phía nàng, nhấc chân theo Cố Sanh lui về phía sau từng bước áp sát, ngược lại giống như Cố Sanh bị Cửu Điện Hạ bức lui.

Cố Sanh có chút chột dạ, nàng bất quá lúc nhàn hạ đến thỉnh an Nhị Điện Hạ, khẩu khí của tiểu nhân tra lại âm dương quái khí, là vì ai mà tức giận?

Cố Sanh giương mắt nghênh đón đôi thiển đồng hùng hổ kia.

Dưới ánh dương quang hôn ám trêи hành lang, hàng mi thật dài khiến đôi thiển đồng thâm thúy không gì sánh được, trong chuyên chú mang theo một tia uấn nộ.

Trong lúc hoảng hốt, Cố Sanh phát giác tiểu nha đầu này dĩ nhiên đã cao hơn nàng nửa cái đầu, lúc nàng nhìn thẳng vừa vặn nhìn vào chóp mũi rất cao của Cửu Điện Hạ, đập vào mắt còn có chiếc cằm độ cong hoàn mỹ, da thịt trắng noãn.

Phía sau lưng chợt bị va chạm, xúc cảm cứng rắn, Cố Sanh lúc này mới phát hiện bản thân đã lui lại chân tường, lấy lại tinh thần, nàng đón ánh mắt của Cửu Điện Hạ, đáp: “Điện hạ dĩ nhiên không có lý do gì không nên biết đến chuyện này.”

“Như vậy.” Khoảng cách rất gần, Giang Trầm Nguyệt đứng định trước mặt nàng, nghiêng đầu gần kề bên tai nàng, lạnh lùng nói: “Lần tới trước khi ngươi đến vấn an nhị tỷ, trước hết bẩm báo với ta một tiếng.”

Phẫn nộ trong giọng nói không thể che giấu, đồng tử của Cố Sanh co rút, kinh ngạc đối diện Cửu Điện Hạ.

Hồi lâu, Cố Sanh mới lên tiếng trả lời nhận lời, vì hóa giải lửa giận của Cửu Điện Hạ, nàng bắt đầu vô căn cứ giải thích nguyên nhân bản thân vội tới thỉnh an Giang Hàm.

Giang Trầm Nguyệt mím chặt môi, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Sanh thao thao bất tuyệt, lần đầu tiên cảm thấy tâm loạn như ma.

Không thể nào phát tác.

Cho dù Ngọc Nhi cũng đồng ý quyền sở hữu Cố Sanh là thuộc về nàng, nhưng Cửu Điện Hạ không cách nào ngay mặt dùng lý do lừa mình dối người như vậy ước thúc Cố Sanh.

Thư đồng chính là thư đồng, Cửu Điện Hạ là chủ tử của nàng, nhưng không có nghĩa là có thể tùy ý chiếm hữu nàng, cho dù mượn cớ thế nào cũng không thể quang minh chính đại.

Cố Sanh cũng không phải quân quý của Trữ Tú Cung mặc cho hoàng thất bài bố, nàng là tự do.

Thẳng đến Cố Sanh xấu hổ giải thích hoàn tất Cửu Điện Hạ như trước không lên tiếng.

Một lúc sau, Cửu Điện Hạ không nói được một lời hờ hững xoay người, đi đến gian phòng của mình, Cố Sanh lập tức đuổi kịp tiểu nhân tra, trong lòng còn đang bồn chồn.

Nàng ý thức được ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của Cửu Điện Hạ quá mạnh mẽ, nô tài đã dùng quen cũng không muốn thay đổi, tựa như Ngọc Nhi, đến niên kỷ cũng không chuẩn xuất cung, hiện tại chỉ sợ cả đời phải làm cung nữ.

Tính cách bá đạo như vậy , rất có khả năng dẫn đến lúc nàng đề nghị từ chức sẽ bị một ngụm phủ quyết.

Giang Hàm hôm nay quý vì Tuyên Vương, nhưng cũng không lay chuyển được tiểu nhân tra, Cố Sanh đối với Cửu Điện Hạ lại càng là con kiến đỡ không nổi chân voi.

Cố Sanh trong lòng bất an, thực sự không muốn lúc từ chức còn phải khiến Giang Hàm đứng ra, nhưng nếu như lấy do sau khi vỡ lòng có điều cấm kỵ thì lại có chút giống như tự dát vàng lên mặt mình…

Quân quý muốn làm thϊế͙p͙ của Cửu Điện Hạ đầy cả kinh thành, Cửu Điện Hạ làm sao có thể đem một thư đồng như nàng nhìn vào trong mắt?

Một đường thấp thỏm bất an, đến trước mành cửa, tiểu nhân tra đột nhiên dừng lại bước chân, Cố Sanh không lưu ý liền va vào sau lưng Cửu Điện Hạ!

Nàng vội vàng lui về phía sau. không ngừng xin lỗi! Người này đang yên đang lành đột nhiên dừng lại làm cái gì!

Cửu Điện Hạ nghiêng đầu nhìn về phía Cố Sanh, vẻ mặt vốn lạnh nhạt, trái lại hiện ra một chút hăng hái, giống như đang quan sát một vật nhỏ mới lạ, thử mở miệng nói với Cố Sanh: “Ta tiễn ngươi vào cửa?”

Cố Sanh: “….”

Âm điệu khẩu khí này ….. Thế nào lại tương tự câu “ta tiễn ngươi ra cửa” vừa rồi của Giang Hàm.

Lẽ nào chính là vì chuyện này đột nhiên dừng bước?

Cửu Điện Hạ đây là muốn cùng hoàng nhà mình học tập cử chỉ phong độ đối với quân quý sao?

“Nào dám làm phiền điện hạ!” Cố Sanh dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Ngươi vốn dĩ chính là muốn vào cửa đi! Cái này gọi là tiễn ta vào cửa!

Nhưng Cửu Điện Hạ hiển nhiên là muốn “thể hiện phong độ”, “ta tiễn ngươi vào cửa”, trêи thực tế là mệnh lệnh mà không phải đang hỏi, cũng không có ý để Cố Sanh quyết định….

Sau khi Cố Sanh từ chối Giang Trầm Nguyệt liền chân thật đáng tin mở miệng: “Đến đây —”

“….” Cố Sanh chỉ đành đi đến, chỉ thấy tiểu nhân tra tự mình nâng tay đẩy bức mành ra, để lại lối vào rộng một cánh tay, để Cố Sanh vào cửa.

“!!!!” Cố Sanh mở to hai mắt, khó có thể lý giải ngẩng đầu nhìn tiểu nhân tra!

Ngài mau buông ra đi! Nào có đạo lý chủ tử vén rèm của nô tài!

Nhưng thấy Cửu Điện Hạ mới lạ hăng hái như vậy, Cố Sanh lại không dám dập tắt hăng hái lần đầy”thể hiện” phong độ của tiểu hoàng tước, chỉ đành kiên trì từ dưới cánh tay Cửu Điện Hạ mà chui vào.

Cảm giác đó, có chút giống như lao vào ôm ấp…

Trong nháy mắt lúc Cố Sanh tiến vào dưới cánh tay, hơi thở của Giang Trầm Nguyệt phả vào sườn mặt, một cổ lực hấp dẫn mê hoặc nhân tâm lan khắp toàn thân!

Khóe mắt Cố Sanh nhịn không được quét về phía gương mặt tinh xảo thoáng hiện vẻ non nớt, bất ngờ không kịp đề phòng đã bị ôn nhu toát ra từ đôi mắt hoa đào kia bắt lấy!

Trong đầu ông ông, trước mắt giống như thiên toàn địa chuyển, suýt nữa ngã vào trong lòng tiểu hoàng tước!

Cố Sanh lúc này mới ý thức được, chỗ đáng sợ của việc tiếp xúc gần gũi với tin tức tố của siêu phẩm, nàng xiết chặt nắm tay cả người một trận tê dại, bước nhanh vào trong phòng, rời xa cổ khí tức mê người kia!

Một phòng thị nữ ngây ra như phỗng, đều ngơ ngác nhìn “khoảnh khắc lịch sử” —

Cửu Điện Hạ cao ngạo của Đại Hạ chúng ta dĩ nhiên vén mành cửa cho tiểu thị nữ!

Cố Sanh còn đang hòa hoãn tâm tình, đã cảm giác mấy thị nữ trước mặt đang nháy mắt với nàng, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người nhìn về phía sau.

Quả nhiên, Cửu Điện Hạ không nhận được lời cảm tạ đang vẻ mặt bất mãn….

Người này kiếp trước sau khi thành niên xuất thủ cứu nàng, đợi không được nàng “tạ ân” thì không chịu đi, huống hồ hôm nay còn chưa tới mười bốn tuổi?

Đặc tính tiểu nhân chính là giấu không được….

Cố Sanh lập tức ngầm hiểu vội vàng gật đầu thi lễ nói: “Vi thần tạ ơn điện hạ săn sóc, điện hạ vén mành thật tốt.”

“Hừ.” Cửu Điện Hạ khẽ cười một tiếng, vẻ mặt đắc ý ngẩng đầu đi qua trước mặt nàng, cầm lấy mã tiên trêи bàn.

Cố Sanh theo Cửu Điện Hạ ra khỏi đại lâu, đến mã tràng, trong lòng cảm giác ra một tia vui mừng.

Tiểu nhân tra biết săn sóc người khác!

Cho dù học không được một thành công lực của Giang Hàm, tốt xấu gì cũng coi như có phần tâm này, Cửu Điện Hạ có thể thực sự là đã trưởng thành.

Ý nghĩ này ấm áp bao vây lấy Cố Sanh, thẳng đến sau nửa canh giờ…. thì hoàn toàn tan biến!

Cố Sanh nhìn trêи sân đấu, trong nháy mắt nhìn thấy hồng bảo mã của Cửu Điện Hạ vượt qua vạch đích, nàng liền bật dậy, khó có thể tin mà nhìn về phía giữa sân!

Điều này sao có thể!

Cố Sanh vốn còn hoài nghi là nhất thời sai lầm nhưng ngay sau đó nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt dắt dây cương cố ý lách đến khán đài bên kia diễu võ dương oai.

Giống như con chim công xòe đuôi, ngẩng đầu ưỡn ngực khoe khoang thắng lợi của bản thân!

Cố Sanh chậm rãi quay về vị trí, nói vậy đây cũng không phải ngẫu nhiên.

Cửu Điện Hạ thực sự trưởng thành, cũng giống như tất cả hài tử cùng tuổi bắt đầu khẩn cấp phủ định thần tượng lúc nhỏ mình sùng bái, dùng đó biểu hiện sự cường đại của bản thân.

Bất luận là mới vừa rồi sứt sẹo bày ra phong độ, hay là trận tỷ thí đua ngựa này, Cố Sanh đều có thể rõ ràng cảm thụ được Cửu Điện Hạ đang cố ý phân cao thấp cùng Giang Hàm.

Kết quả chính như nàng sở liệu, sau đó trong hạng mục đấu vật Giang Hàm đều bị Cửu Điện Hạ lưu loát xoay người áp ngã xuống đất.

Ba trận qua đi, Cửu Điện Hạ lấy ưu thế tuyệt đối đoạt được đệ nhất.

Cố Sanh mặc dù thấy không rõ sắc mặt của hai người, nhưng nàng tưởng tượng được, Giang Hàm lúc này trong lòng khϊế͙p͙ sợ nghi hoặc nghi hoặc, tất nhiên càng sâu so với nàng.

Tỷ thí kết thúc, Giang Hàm vội vã rời trường đấu, Cố Sanh không cách nào đuổi theo khuyên giải an ủi, trong lòng luôn luôn có một chút không bỏ xuống được, đã nghĩ ngày mai sẽ đề cập chuyện từ chức với Cửu Điện Hạ.

Hôm sau, mới vừa vào học đường Cố Sanh nhìn thấy một cô nương mặc nhuyễn váy màu hạnh hoàng, an vị bên cạnh bàn học của Cửu Điện Hạ — vị trí vốn dĩ thuộc về nàng.

Lần đầu nhìn thấy khuôn mặt này, Cố Sanh cho rằng nàng là vừa thăng học vào đây, ngồi sai vị trí, liền thừa dịp Cửu Điện Hạ chưa giá lâm tiến lên hảo tâm nhắc nhở.

Ngoài dự đoán, cô nương kia nghe vậy trêи dưới quan sát Cố Sanh một phen, mới chậm rãi đứng dậy gật đầu nói: “Vị này chính là Sanh Nhi tỷ tỷ đi? Muội muội tên là Lâm Nhiễm, là Nhị Điện Hạ phái ta đến để tiếp nhận vị trí thư đồng của ngài, sau này còn muốn lảnh giáo ngài nhiều hơn về thói quen và yêu thích của Cửu Điện Hạ, tranh thủ để điện hạ sớm ngày trả tự do cho ngài.”

Giang Hàm phái tới?

Xác thực, thư đồng mới có một thời kỳ quá độ, như vậy dễ khiến Cửu Điện Hạ thích ứng.

Cố Sanh ngây người giây lát, lấy lại tinh thần mới gật đầu với Lâm Nhiễm, cười nói bắt chuyện.

Cô nương kia lập tức lướt qua Cố Sanh nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẫy vẫy tay, mấy thư đồng vội vã đi vào cửa.

Lâm Nhiễm mặt không biểu tình phân phó: “Ra phía sau lấy một bộ bàn ghế trống, đặt ở bên kia.”

Thư đồng lĩnh mệnh, đưa bàn ghế đến, đặt ở phía bắc chỗ ngồi của Cửu Điện Hạ, Lâm Nhiễm lập tức không chút khách khí mở miệng nói: “Tỷ tỷ ngồi đi.”

Cố Sanh giương mắt xem nàng một cái, cô nương này trái lại rất biết lấn lướt chủ nhà, ngày đầu nhận chức đã chiếm cái bàn của nàng, tốt xấu gì nàng hôm nay vẫn là thư đồng Kỳ Hữu Đế chỉ định, cư nhiên sai khiến nàng đổi vị trí

Tác phong hành sự này hiển nhiên là cố ý, nàng nếu là ở trước mặt Giang Hàm uy phong như vậy tất nhiên đã tranh không được vị trí này.

Trong lòng Cố Sanh không khỏi thầm than, một hồi chờ Cửu Điện Hạ giá lâm, giải thích việc đổi thư đồng nếu là để Lâm Nhiễm chiếu theo nguyên dạng mà nói một lần, phỏng chừng tiểu nhân tra có thể tức giận đến trực tiếp xốc cái bàn của nàng lên nóc nhà…

Nếu như cô nương này đừng vội vã ra oai phủ đầu với nàng Cố Sanh còn có thể xem nàng như người kế thừa mà bồi dưỡng, dạy nàng nên hành sự trước mặt Cửu Điện Hạ như thế nào.

Nhưng hiên nay….

Cố Sanh thản nhiên ngồi vào bàn ghễ Lâm Nhiễm mới vừa “chỉ thị”, chờ xem nàng ta tự sinh tự diệt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play