Ở Ứng Thiên Phủ tuần tra hơn nửa tháng, một ngày trước, trong hành cung lại xảy ra một chuyện lớn.

Ngay giờ mẹo sơ khắc, Kỳ Hữu Đế cùng chúng hoàng tước dùng điểm tâm, cao điểm cùng sữa dê lên bàn, cung nữ thị thiện lần lượt gặp thức ăn, để vào trong chén của hoàng đế cùng hoàng tước.

Đại hoàng tử đang đàm luận chiến tích của hôm nay.

Giang Hàm bưng sữa dê nhấp một ngụm, hết sức chăm chú suy nghĩ ẩn tình trong lời nói của đại hoàng tử.

Ánh mắt của Kỳ Hữu Đế cũng dừng trêи người đại hoàng tử.

Cửu Điện Hạ ngồi bên cạnh Nhị Điện Hạ.

Bởi vì cùng phụ hoàng dùng chung điểm tâm, sớm nửa canh giờ so với bình thường ăn cùng Vưu Quý Phi ở Từ Ninh Cung, nên Giang Trầm Nguyệt lúc này vẻ mặt có chút đờ đẫn, ánh mắt thẳng tắp nhìn chiếc đũa trong tay cung nữ, nhẹ nhàng chậm chạp đem cao điểm gắp vào chén.

Cao điểm không đến một tấc vuông, vừa vặn một ngụm.

Không bao lâu, Kỳ Hữu Đế cúi đầu cầm đũa, đại hoàng tử lập tức thức thời kết thúc đàm luận, bên trong gian phòng một mảnh yên tĩnh, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Ngay lúc Kỳ Hữu Đế gắp một khối cao điểm muốn đưa vào miệng, bên tai truyền đến một tiếng gọi của Giang Trầm Nguyệt: “Phụ hoàng.”

Tiếng nói còn mang theo khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ.

Hoàng đế đặt cao điểm xuống, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy cửu hoàng nữ thần sắc bối rối nghiêng đầu nhìn cao điểm trong chén, hoàng đế không khỏi cười thán một tiếng: “Còn chưa tỉnh ngủ?”

Giang Hàm ở bên cạnh vỗ vỗ đầu tiểu hoàng muội, nhẹ giọng nói: “Tiếp qua một canh giờ sẽ khởi hành rồi, mau ăn đi.”

“Phụ hoàng.” Giang Trầm Nguyệt ngẩng đầu, nghi hoặc nói: “Phùng công công đâu?”

Lời này vừa ra, Kỳ Hữu Đế tựa hồ như ở trong mộng mới tỉnh, nghiêng đầu nhìn một chút, có chút suy nghĩ, liền đáp: “Đại khái còn đang thu thập hành lý, bên ngoài đang vội vàng, đừng hỏi nữa, mau ăn một chút đi.”

Cửu Điện Hạ nghe vậy chợt đứng lên, lách qua bàn, đi đến trước mặt Kỳ Hữu Đế, khom lưng tỉ mỉ quan sát cái chén trước mặt hắn.

Kỳ Hữu Đế vô cùng kinh ngạc nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Không được hồ đồ!”

Giang Trầm Nguyệt chậm rãi chau mày, thẳng đứng dậy, nghiêng đầu xem một cái, nâng tay nhổ xuống ngân trâm của cung nữ thị thiện ở bên cạnh, xoay tay lại đem cây trâm thẳng tắp cắm vào trong cao điểm, trong miệng trầm thấp nói: “Món ăn này có độc.”

Vừa dứt lời, Kỳ Hữu Đế sắc mặt đại biến, vừa muốn mở miệng chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt lưu loát rút ra ngân trâm, đưa đến trước mắt hắn.

Ngân trâm cắm vào cao điểm, đã hoàn toàn phiếm đen!

Giang Hàm cùng đại hoàng tử đầy mặt ngạc nhiên, lập tức bỏ chén đũa, đứng lên quát lớn: “Người đâu!”

Kỳ Hữu Đế cả kinh không nhẹ, cầm cổ tay Giang Trầm Nguyệt run giọng nói: “Xảy ra chuyện gì! Xảy ra chuyện gì!” Lại xoay người quát lớn gọi tùy tùng: “Sát Tài! Đem ngự trù cùng những người dâng thiện tất cả đều áp giải đến!”

Một hồi oanh oanh liệt liệt đầu độc liền mở màn.

Cố Sanh còn đang ở tẩm cung của Cửu Điện Hạ dùng bữa, cũng bị triệu đến hành cung Thái An Điện, Ứng Thiên Phủ Doãn mang theo thị vệ, bao vây hành cung để tránh thủ phạm trốn thoát.

Biết được là trọng án ám sát hoàng đế, mỗi người xung quanh Cố Sanh đều sợ đến mặt trắng như tờ giấy.

Loại trọng án này, cho dù bọn họ không chút hiểu biết nhưng chỉ cần có chút dính dáng thì chính là tử tội.

Phủ doãn cùng hình danh sư gia toàn bộ xuất động điều tra.

Trong lòng Cố Sanh thầm than không xong, chuyện lớn như vậy sợ là phải lăn qua lăn lại nửa tháng, nếu như một mực ở nơi này xử lý, không đói bụng chết cũng mệt mỏi đến chết!

Kết quả, chỉ qua một canh giờ, nghi phạm đã bị Cửu Điện Hạ tìm hiểu được nguồn gốc, kéo ra…

Chuyện này không đến hai ngày đã truyền khắp Kim Lăng, sau khi Kỳ Hữu Đế hồi cung lại truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành.

Cố Sanh chính là không lâu sau sau mới ở quán trà nghe nói, đem quá trình Cửu Điện Hạ làm sao xử án nói vô cùng kì diệu.

Người phạm án là nhi tử của Lưu thứ sử ở Kim Lăng, Lưu Kỳ.

Lúc đầu sau khi kết án Kỳ Hữu Đế hỏi cửu hoàng nữ làm sao biết được trong thức ăn có độc, Giang Trầm Nguyệt cho ra đáp án — Trước đó bộ đồ dùng trong hành cung đều là đồ sứ mang ra từ trong cung.

Mà sáng sớm hôm đó, bát đũa lại bỗng nhiên đổi thành đồ sứ lưu hành rộng rãi, hơn nữa tận lực phỏng chế tạo hình gốm sứ cung đình, đó là điểm đáng ngờ thứ nhất.

Thứ hai là tổng quản thị thiện lúc đó trùng hợp không đứng bên cạnh, mặc dù thường ngày cũng không thường cố ý muốn hắn thử độc, nhưng lần này chén đũa vừa có điểm đáng ngờ thì hắn cũng bỗng nhiên mất tích, cho nên trở thành nghi điểm thứ hai.

Cuối cùng chính là bản thân cao điểm, Cửu Điện Hạ đam mê cao điểm, đối với tay nghề của ngự thiện phòng rõ như lòng bàn tay, mà lúc này cao điểm tuy rằng hình thức xấp xỉ của ngự thiện phòng nhưng lúc được thị nữ gắp lên, hiển nhiên độ xốp không giống trước kia, trong quá trình một mực rơi vụn, tựa hồ lẫn một lượng bột lớn.

Bột phấn này là nghi điểm lớn nhất.

Sau khi tập trung nghi phạm, gần như dễ dàng phát hiện thi thể của Phùng công công ở phía sau ngự thiện phòng, chứng thực suy đoán của Cửu Điện Hạ, hắn là trêи đường thị thiện bị hạ độc thủ, hơn nữa có liên quan đến chuyện ngự thiện bị đổi.

Mà chết người sắc mặt cũng không có bất cứ kinh hoảng sợ hãi gì, trong miệng lại có cặn cao điểm có độc, bởi vậy kết luận chuyện thay xà đổi cột, tráo đổi cao điểm tất nhiên người quen của Phùng công công gây nên.

Đồng thời, bởi vì chén đũa xuất phát từ bản địa, tất nhiên thủ phạm là người Kim Lăng!

Mà Phùng công công chưa bao giờ tới Giang Nam, nên thủ phạm sẽ không phải bạn cũ của hắn, chỉ cần điều tra trong những ngày hắn theo thánh giá đã hắn đã giao thiệp những người nào ở bản địa, tất nhiên sẽ tiến thêm một bước truy tung.

Bất quá nửa canh giờ, học đồ của Phùng công công đã cung khai ra ba nghi phạm có vãng lai, một trong số đó đó là Lưu Kỳ, phụ thân của hắn chính là một trong số quan viên vừa sợ tội treo cổ tự tử mấy ngày trước đây, động cơ báo thù đã rõ ràng.

Thị vệ hoả tốc xuất kϊƈɦ, sau khi đuổi bắt quy án, Cửu Điện Hạ tự mình ra trận, chỉ hỏi ba câu, đã đem chứng cứ ngoại phạm của hắn hỏi ra điểm mâu thuẫn, chứng minh tội danh.

Đến tận đây, vụ án đi đến kết án, chỉ mất một canh giờ.

Dân chúng Kim Lăng bùng nổ, bàn luận xôn xao, có người đem Đại Hạ siêu phẩm hoàng tước thổi phồng lên trời, cũng có người hoài nghi án này chính là cửu hoàng nữ gây nên!

Dù sao quá trình phá án nghe qua thuận lý thành chương, nhưng người bình thường làm sao có thể ở tình huống không có đầu mối, bằng vào suy luận một canh giờ có thể suy đoán ra toàn bộ quá trình?

Quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Có thể chính là cửu hoàng nữ cố ý an bài một màn cứu phụ, dùng cầu được hoàng đế sủng ái.

Chỉ có Cố Sanh cảm thấy chuyện này hợp tình hợp lý, tiểu nhân tra cho đến bây giờ cũng không phải người bình thường………

Trêи đường trở về, Cố Sanh ở trong mã xa bình tĩnh nhìn Cửu Điện Hạ, muốn biết trong đầu thiên tài suốt ngày là nghĩ những gì…

Trong lòng nàng hoang mang rối loạn, vẫn luôn cảm thấy tâm tư của bản thân ở trước mặt tiểu nhân tra đều là trong suốt, thực sự quá không có cảm giác an toàn rồi!

“Điện hạ, ngài thật lợi hại.” Cố Sanh cố lấy dũng khí vuốt ʍôиɠ ngựa, muốn tiện thể vì những mánh khóe từ trước nàng đã dùng mà nhận sai một lần, để tránh ngày nào đó bị tiểu nhân tra “suy đoán” ra!

Giang Trầm Nguyệt bới lông tìm vết nhìn về phía Cố Sanh, ánh mắt đạm nhiên, dừng một chút lại dần dần hiện lên một tia e lệ, hàng mi thật dài lập tức buông xuống, thẹn thùng khẽ cười nói: “Ngươi là nói phương diện nào?”

Cung nữ bên cạnh nghe vậy đều sửng sốt, vô cùng kinh ngạc đồng thời nhìn về phía Cố Sanh, sau đó…. Đều lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường!

Cố Sanh: “…..”

Không phải như các ngươi nghĩ a a a!

Tuy rằng nàng mấy ngày nay ngủ ở tẩm cung của Cửu Điện Hạ, nhưng đều là cùng Ngọc Nhi ngủ ở phòng trước a a a! Phương diện kia của Cửu Điện Hạ lợi hại hay không lợi hại không ai biết a a a!

Quả nhiên, sau khi vỡ lòng cần phải tránh tai tiếng, Cố Sanh xoay mặt đi, nhấc mành xe nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhớ đến sau khảo hạch Quốc Tử Giám năm nay, thì phải rời khỏi học đường, trong lòng Cố Sanh mơ hồ chua xót.

Cố Sanh bối rối nhìn Cửu Điện Hạ, lần này từ biệt, sợ là rất khó gặp lại, sau này cho dù gặp trong yến tiệc hoàng tộc, sợ cũng chỉ còn là lễ tiết gật đầu mỉm cười.

Trái tim từng đợt chua xót khổ sở.

Mười năm rồi, từ một quả cầu thịt nàng phải cúi đầu nhìn, cho tới hôm nay phải ngửa đầu nhìn gương mặt tuyệt sắc mỉm cười xấu xa kia, Cố Sanh cảm thấy bản thân đã bị khi dễ quen rồi, có chút luyến tiếc rời khỏi.

“Ngươi làm sao vậy?” Giang Trầm Nguyệt hơi nghiêng về trước, nghi hoặc nhìn kỹ đôi mắt của nàng.

Cố Sanh lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu che dấu hơi nước dâng lên trong mắt, hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Điện hạ thực sự trưởng thành, không cần vi thần chiếu cố nữa.”

Giang Trầm Nguyệt nhướng mày, hỏi ngược lại: “Ngươi, chiếu cố ta?”

Cố Sanh bĩu môi nhìn tiểu nhân tra một cái, không cam lòng nói: “Là… Là điện hạ chiếu cố vi thần nhiều năm như vậy, chịu nhiều vất vả rồi!”

Nhiều năm như vậy, Cố Sanh to nhỏ gặp phải ít nhiều tai họa, xác thực đều là Cửu Điện Hạ ra mặt dàn xếp.

Có đôi khi nàng thật sự cảm thấy bản thân là một tai tinh, có thể sau khi nàng rời khỏi, Cửu Điện Hạ trái lại sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Cố Sanh vài lần muốn mở miệng đề cập từ biệt, nói đến bên mép lại nghẹn trong miệng..

Mà thôi, chờ hết năm nay, lúc sắp khảo hạch hãy nhắc lại.

Sau khi hồi kinh, Giang Hàm lập tức viết xong tấu chương, theo thường lệ mang đến Cảnh Dương Cung trước, báo cho Trang phi biết.

Trang phi những năm gần đây đối với Giang Hàm ấm áp rất nhiều, nhìn thấy Giang Hàm đến thỉnh an đặc biệt phân phó thiện phòng chuẩn bị rất nhiều món ăn lúc nhỏ nàng thích.

“Lần này theo xa giá đi tuần, việc phụ hoàng giao cho ngươi, làm được thỏa đáng?” Trang phi vẻ mặt ôn hoà nhìn về phía Giang Hàm.

Giang Hàm gật đầu đáp: “Không có vấn đề vướng tay chân gì, đều rất thỏa đáng.”

Trang phi hé miệng mỉm cười, nâng tay, đầu ngón tay mang hộ giáp chừng ba bốn tấc, giống như đao kiếm hướng canh cá, ý bảo tỳ nữ múc một chén cho Giang Hàm, sau đó ôn nhu mở miệng nói: “Tiểu hoàng muội của ngươi gần đây thực sự là danh tiếng không ngừng, rốt cuộc trưởng thành rồi.”

Giang Hàm đề cập đến cửu hoàng nữ bản thân một tay giáo ɖu͙ƈ, trêи mặt không tự giác lộ ra kiêu ngạo, đáp: “A Cửu thiên tư thông minh, hôm nay chỉ là mới lộ phong thái mà thôi.”

Trang phi nghe vậy hừ một tiếng, ôn hoà nói: “Ngươi đối với hài tử này thật đúng là xuất phát từ nội tâm, dân chúng còn hiểu được đạo lý nuôi hổ vì hoạn, ngươi đường đường Tuyên Vương…..”

“Mẫu phi!” Giang Hàm đè thấp tiếng nói nhỏ giọng nói: “Ngài đang nói cái gì!”

Trang phi sắc mặt lạnh nhạt, đặt đũa xuống lạnh lùng nói: “Làm sao vậy? Tuyên Vương hôm nay trưởng thành ra cung rồi, có phải bản cung không thể cùng hài tử của mình nói chuyện trong lòng nói?”

Giang Hàm nhíu mày trầm mặc, chốc lát nhẹ giọng nói: “Ngài nghĩ quá nhiều, huyết thống ngoại tộc không có khả năng…. Có uy hϊế͙p͙, huống hồ A Cửu tính tình như vậy, đâu ăn được vị đắng, đẩy cũng đẩy không đi, ngài tội gì phải phí phần tâm sức này.”

Trang phi chau mày, cho tất cả thị nữ lui xuống, ánh mắt hung ác nhìn Giang Hàm: “Hiện tại không muốn, không có nghĩa là sau này sẽ không thay đổi, hài tử đó mới bao nhiêu tuổi? Phụ hoàng ngươi cũng đã lớn tuổi, tương lai ai có thể nói chính xác!”

Giang Hàm than thở: “Nương, ngài thực sự suy nghĩ nhiều rồi, A Cửu là siêu phẩm, chờ tân quân đăng cơ, địa vị quyền lực của siêu phẩm hoàng tước gần như giống với thái thượng hoàng, tội gì muốn tranh đoạt vị trí kia để ngày ngày vất vả chuyện triều chính? Huống hồ hài tử này thiên tính bướng bỉnh không kềm chế được, chịu không nổi ràng buộc, xuất cung sợ là một ngày cũng không muốn trở về.”

“Hừ.” Trang phi cười lạnh nói: “Hy vọng như ngươi nói.”

Giang Hàm hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại nói: “Nhi thần hôm nay là đặc biệt đến báo hỉ cho mẫu phi.”

Trang phi liếc mắt nhìn, hỏi: “Hỉ gì?”

Giang Hàm nghĩ đến Cố Sanh, trêи mặt lập tức xuân phong phá băng, cầm lấy tấu chương xin ban hôn đưa cho Trang phi.

Trang phi nhận tấu chương nhìn xong, sắc mặt cũng không thay đổi, đem tấu chương chụp ở trêи bàn, hỏi: “Cố gia tam tiểu thư? Có thân thích cùng trắc phi của hoàng huynh ngươi?”

“Đúng là muội muội của nàng.”

Trang phi hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Bối cảnh gì?”

Giang Hàm cao giọng đáp: “Nàng sinh ra trong Tử Tước phủ, phụ thân là Lại bộ tam phẩm, hiện nay đang học ở Quốc Tử Giám, mười ba tuổi giành khôi thủ đại hội cổ nhạc, mười lăm tuổi lấy được ngôi dung hoa Kinh Giám Hội.”

“Ah.” Hộ giáp của Trang phi đè trêи tấu chương, cười nói: “Thực sự là một nhân vật hoàn mỹ, chỉ tiếc là xuất thân tử tước phủ, bất quá ngươi đã coi trọng, mẫu phi dĩ nhiên sẽ không phản đối. Lập làm trắc phi đi, giống như hoàng huynh của ngươi, Cố thị kia là một trắc phi, ngươi cưới muội muội của nàng, dĩ nhiên cũng nên lập làm trắc phi, bằng không chẳng phải là để người khác chế nhạo sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play