Kiếp trước, lần đầu Cố Sanh gặp Giang Trầm Nguyệt là ở mùa xuân Kỳ Hữu năm thứ mười hai.
Ngày ấy, trêи đường phố cửa tây Hồ Khánh, một đoàn xa ngựa cùng kiệu san sát nối tiếp nhau, thỉnh thoảng sẽ có người nhấc rèm kiệu nhìn ra bên ngoài, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt hơn nước, đều là dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi.
So sánh với những người khác, Cố Sanh lúc ấy e lệ buông mành, co đầu rút cổ đỏ mặt trong kiệu.
Nàng đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Cô nương hai mươi mốt tuổi, tới tham gia đại hội kinh giám mỗi năm một lần, cùng một đống thiếu nữ mười bốn đến mười bảy tuổi so bì dung mạo, thi thố tài nghệ, thực sự khiến nàng không chịu nổi.
Kinh giám đại hội do tuyển mỹ ti của hoàng thất tổ chức, hàng năm chọn ra ba thứ hạng cao nhất, đều có thể thu được phẩm cấp mỹ nhân của hoàng thất, hưởng thụ bổng lộc tương ứng.
Trong đó, mỹ nhân quang vinh lấy được hạng đầu, được sắc phong tứ phẩm Dung Hoa, hai người còn lại lần lượt phong làm ngũ phẩm Lương Đệ và ngũ phẩm Lương Viện
Do Cố Sanh xuất thân từ phủ tử tước, muốn nhập hoàng thất chỉ có thể làm thϊế͙p͙, nhị công chúa điện hạ không muốn ủy khuất nàng, liền mượn việc tuyển mỹ nhân để nâng thân phận của nàng lên.
Nếu có thể lấy được phong hàm trong ba thứ hạng đầu trong kinh giám đại hội lần này Cố Sanh đã có đủ tư cách, dùng thân phận chính phi gả vào vương phủ của Nhị Điện Hạ.
Nhưng Cố Sanh đối với lần tuyển mỹ này quả nhiên là một chút lo lắng cũng không có.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng lâm bệnh nằm trêи giường ba năm, mặc dù được Nhị Điện Hạ dốc lòng chăm sóc nhiều lần mười ngự y danh y tục mệnh, nhưng hôm nay dung mạo này đã không thể so với năm xưa.
Nếu như đến sớm năm năm, nàng ngược lại có đủ lòng tin có thể đạt hạng nhất, nhưng hôm nay…..
Cố Sanh trong kiệu nhẹ giọng thở dài, không biết là một tiếng thở dài này lại chạm đến sợi dây thần kinh nào của lão thiên gia, vừa cảm thán một tiếng, cỗ kiệu của nàng đột nhiên kịch liệt hoảng động, cùng lúc đó, bên ngoài cỗ kiệu chợt vang lên một trận tiếng vó ngựa hỗn loạn, cùng với tiếng hô đánh hô giết.
Trong lúc luống cuống, phản ứng đầu tiên của Cố Sanh là dùng hai tay bảo vệ búi tóc cao cao của bản thân đó là ba cung nữ làm từ lúc lên ngọ đến giờ, trang sức quý báu, chằng chịt hữu trí, từ lớn đến nhỏ, hơi chút di chuyển thì hiệu quả của búi tóc sẽ giảm vài phần.
Cho nên Cố Sanh quả nhiên lo lắng nhất là làm rối loạn búi tóc của mình.
Tuy nói nàng không hề nắm chắc việc leo lên ba hạng đầu, nhưng cũng không muốn ở trong lần kinh giám đại hội này một cây hoa ký* đều không nhận được.
* hoa ký là một bông hoa thay thế cho phiếu bầu chọn của các vị giám khảo
Bản thân hôm nay tư sắc ốm yếu bệnh tật, ngược lại cũng không sợ mất mặt nhưng nàng không muốn khiến nhị công chúa mất hết mặt mũi trước chúng quý tộc, tốt xấu gì trang phục cũng không thể loạn.
Trong lúc hoảng loạn Cố Sanh một tay đỡ búi tóc, một tay vén mành kiệu, trong lúc xóc nảy thăm dò nhìn ra ngoài xe, lúc này mới phát hiện mấy kiệu phu nâng kiệu đang bối rối theo đoàn người chạy trốn vào ngõ hẻm.
“Phát sinh chuyện gì!” Cố Sanh kinh hô hỏi.
Kiệu phu nào còn tâm tình trả lời, nếu không phải một khi đánh mất người bên trong kiệu, trở lại mạng nhỏ cũng khó bảo toàn thì bọn họ đã sớm ném cỗ kiệu chạy trốn.
Cố Sanh không chiếm được trả lời, quay đầu nhìn xung quanh, nhai đạo trước mắt vốn dĩ yên tĩnh có trật tự lúc này đã loạn thành một đoàn, một đám hắc y thích khách che mặt, đang cùng thị vệ hộ tống xe kiệu của Quân Quân chém giết nhau, xung quanh xe ngựa tán loạn, âm thanh nổi lên bốn phía.
Mấy kiệu phu khiêng kiệu hoảng hốt không biết chạy đường nào, mắt thấy phía sau có một con ngựa không người cưỡi đang xông đến như điên, Cố Sanh gấp đến độ giậm chân, vén mành kiệu hét lớn: “Rẽ trái! Mau rẽ trái! Phía sau có một con ngựa đang xông đến!”
Mấy người kiệu phu chưa từng gặp qua cục diện này, nghe nàng quát, vội vàng xoay kiệu muốn chuyển hướng chỉ thấy con ngựa phía sau chạy như bay mà đến, bọn họ càng hoảng sợ đến hai chân như bùn, tê liệt ngã xuống đất!
Cỗ kiệu loảng xoảng rơi xuống đất, Cố Sanh vội vàng xốc mành kiệu, mới vừa bước ra nửa bước chân, chỉ thấy con ngựa kia đã từ hông kiệu xông thẳng đến.
Nàng gần như có thể cảm thụ được tiếng gió rít gào khi con ngựa chạy đến, không kịpz đã không kịp xuống kiệu né tránh, trong tuyệt vọng Cố Sanh bật thốt lên gọi lớn: “Điện hạ! Điện hạ!”
Vừa hô lên, Cố Sanh mơ hồ nhìn thấy phía sau con ngựa có một thon dài cao gầy mặc trường sam hạnh hoàng, tay cầm nhạn linh đao dài hai xích, nhanh như du long nhảy vào giữa không trung.
Lúc rơi xuống, thân ảnh kia một cước đạp lên thân ngựa ở phía trước nhảy lên nóc xe ngựa, trong nháy mắt xông về phía trước, vững vàng rơi vào trêи lưng ngựa.
Tốc độ cực nhanh, khiến hai mắt Cố Sanh khó có thể nắm bắt.
Trong chớp mắt đó, tông mã cách cỗ kiệu bất quá chỉ vài thước, hơi thở từ trong mũi nó đều có thể phun đến ướt mặt Cố Sanh!
Chỉ mành treo chuông, người trêи lưng ngựa kéo dây cương, kéo mạnh về bên phải, tông mã phát sinh một tiếng hí dài.
Cố Sanh gần như có thể nghe được tiếng xương cốt gay vỡ phát ra từ con ngựa, lúc lấy lại tinh thần, con ngựa đã vững vàng đứng trước cỗ kiệu.
Rất khó hình dung tâm tình ngay lúc đó, Cố Sanh từ cả người buộc chặt dần dần thả lỏng, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn như bùn, nhất thời không nhìn kỹ người trêи lưng ngựa đã cứu nàng, mà buông rèm kiệu xuống, thân thể ngã ra sau, tê liệt trở về trong kiệu.
Cũng vì y phục và bội đao của người đó giống hệt như Nhị Điện Hạ, Cố Sanh tâm trạng thả lỏng, thẳng thắn cho rằng đó là Nhị Điện Hạ đến đúng lúc, cũng không vội vã cảm tạ, chỉ ngồi phịch ở bên trong kiệu vuốt ngực hít sâu.
Vì vậy đã có thể dẫn đến vấn đề nghiêm trọng rồi.
Phải biết rằng ngoài kiệu là một vị Hoàng Tước, sợ là đời này chưa từng gặp phải sự lạnh nhạt như vậy – sau khi anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân buông mành kiệu, yên lặng không nhúc nhích nữa.
Cố Sanh nếu như sớm biết rằng vị Hoàng Tước này có bao nhiêu thù dai, thì cho dù sợ đến chân nhũn ra, dù phải bò cũng sẽ bò ra ngoài tạ ơn hồng ân của điện hạ.
Đáng tiếc nàng cái gì cũng không có nói.
Trêи thực tế, Cố Sanh vẫn đang ở trong kiệu chờ “Nhị Điện Hạ” xốc mành kiệu lên, đến trấn an tâm linh đang chấn kinh của nàng.
Nhưng mà, ngoài kiệu lại đột nhiên vang lên tiếng hô thỉnh an của mấy kiệu phu: “Cung thỉnh Cửu Điện Hạ vạn an!”
Cố Sanh kinh hồn chưa định: “……”
Cửu… Cửu Điện Hạ?
Nàng như vậy có tính là thất lễ không? Sau khi được Hoàng Tước cứu, không rêи một tiếng nằm bên trong kiệu nghỉ ngơi, phỏng chừng ngay cả mẫu phi của Cửu Điện Hạ cũng chưa từng cao giá như vậy….
Xong,đã nghe đồn vị Cửu Điện Hạ này lòng dạ không quá rộng lượng.
Cố Sanh hoảng loạn xoay tròn mắt, quyết định làm bộ bị hù dọa choáng váng ở bên trong kiệu, không đợi nàng suy nghĩ thỏa đáng, chợt nghe tiếng chân ngựa bên ngoài vang lên, ưu nhã bước đi thong thả vài bước, đi đến bên cạnh cổ kiệu.
Nàng nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn về phía mành kiệu, chưa kịp giả bộ bất tỉnh thì đã thấy một chuôi đao nạm vàng lưu loát vén lên mành kiệu, chậm rãi nhấc lên một góc, dương quang chói mắt từ ngoài bên ngoài lách qua người đó bắn thẳng đến mà đến khiến Cố Sanh có chút quáng mắt.
Nàng nheo lại đôi mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Cửu Điện Hạ mặc chương phục của siêu phẩm Hoàng Tước, y phục cùng một màu sắc với nhị công chúa, nhưng hoa văn lại không giống nhau, đường văn trêи đai lưng cũng có bất đồng, lúc này cũng khó phân rõ .
Cửu Điện Hạ vững vàng ngồi trêи ngựa, cúi đầu liễm cằm, bới lông tìm vết lạnh lùng nhìn vào trong kiệu.
Dương quang chính ngọ sáng chói mắt, nàng che bóng đối mặt Cố Sanh, ngũ quan đều nhìn không rõ, chỉ mang cảm giác mơ hồ, tóc dài của nàng dưới ánh dương quang phiếm ra sáng bóng như ngọc lưu ly khiến Cố Sanh cảm thấy xa lạ, cũng không phải tóc dài đen nhánh như Nhị Điện Hạ.
Đôi mắt cũng là thiển sắc mê ly, ẩn dưới đường nét tinh xảo, mặc dù vè nắng chói mà nhìn không rõ, nhưng vẫn khiến Cố Sanh sản sinh một loại cảm giác run rẩy như bị thiên địch nhìn thẳng.
Cửu Điện Hạ tức giận?
Thoáng chốc tim Cố Sanh muốn nhảy lên cổ họng, gần như thật muốn bị hù dọa ngất xỉu, nàng thường ngày coi như đầu óc linh hoạt, nhưng dưới ánh mắt của vị siêu phẩm Hoàng Tước này, dường như chớp mắt đã ngưng trệ.
Sau đó lập tức tỉnh táo lại, Cố Sanh ngồi thẳng người, cúi đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: “Cửu Điện Hạ vạn phúc kim an, ta đi đứng bất tiện, không cách nào xuống kiệu nghênh giá, cầu điện hạ thứ tội.”
Trái tim Cố Sanh kinh hoàng nói xong lời này, chỉ nghe đối phương không nhịn được trầm giọng: “Ân.” một tiếng.
Dừng một lúc, Cố Sanh phát hiện vị Cửu Điện Hạ này “ân” xong nhưng cũng không có ý rời khỏi, chuôi đao vẫn vững vàng nhấc lên mành kiệu, cũng không biết cánh tay có bị mỏi hay không.
Cố Sanh nhíu mày do dự, cuối cùng không xác định nhẹ giọng mở miệng nói: “Tạ ơn cứu mạng của Cửu Điện Hạ?”
“Hừ.”
Vừa dứt lời Cố Sanh chợt nghe đối phương hừ lạnh một tiếng ý tứ bất minh, lập tức rầm một tiếng, Cửu Điện Hạ thu hồi chuôi đao, hạ mành kiệu xuống, rõ ràng thở hổn hển quay đầu ngựa rời đi, tựa hồ rất không hài lòng đối với “tốc độ tạ ân” của nàng.
Cố Sanh kinh hồn chưa định, hai tay ôm ngực vẫn chăm chú nhìn mành kiệu ngẩy người, ước chừng một chung thời gian, nghe nghe bên ngoài truyền đến tiếng hô hoán lo lắng của Nhị Điện Hạ.
“A Sanh!” Nhị Điện Hạ ở phía sau đội hộ vệ hoàng thất, nghe nói trêи đường gặp phải thích khách phục kϊƈɦ, lập tức quay đầu lại giục ngựa giơ roi một đường tìm kiếm, thật vất vả tìm được cỗ kiệu của Cố Sanh, mới vừa nhảy xuống ngựa liền vội vàng vén lên mành kiệu, đem Cố Sanh đỡ ra thông khí.
“Điện hạ….” Trong mắt Cố Sanh ngấn lệ, lúc này thấy nhị công chúa đến, ủy khuất mới vừa rồi bị Cửu Điện Hạ hung thần ác sát kia hù dọa mới nhịn không được lộ ra ngoài, nàng nghẹn ngào hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nhị Điện Hạ ôm vai của nàng, cằm đặt trêи tóc nàng, ôn nhu an ủi: “Đừng sợ, bất quá là một đám chó nhà có tang của Bắc Địch.”
Cố Sanh gật đầu, chợt nhớ tới cái gì liền hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn nhị công chúa, nức nở nói: “Búi tóc của ta rối loạn sao?”
Nhị Điện Hạ xích một tiếng bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu nhéo nhéo khuôn mặt của nàng: “Ngươi a…”
Cố Sanh ngọt ngào quay về trong lòng Nhị Điện Hạ, tận lực làm nũng: “Điện hạ, dường như ta đã không cẩn thận đắc tội một người, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”