Lúc cửa sổ phía Tây của học đường được ánh tà dương chiếu rọi, làm chiếc bóng kéo dài đến trêи bàn học của Cố Sanh, tiên sinh liền theo lẻ thường tuyên bố bãi khóa.
Cuộc sống thư đồng ngày đầu tiên của Cố Sanh cứ như vậy mà kết thúc, ngoại trừ đọc sai chữ làm mất mặt, thì không còn khúc chiết gì khác, tiểu nha đầu kia trái lại không khó hầu hạ.
Cửu Điện Hạ hơn phân nửa thời gian đều ngồi ăn cao điểm, sau khi ăn xong thì chăm chú nhìn sự vật mới mẻ cùng những khuôn mặt xa lạ xung quanh, thỉnh thoảng còn có thể mô phỏng theo động tác của người khác, trái lại vẫn rất yên tĩnh.
Đại khái là còn chưa đến tuổi nghịch ngợm.
Trước khi các thư đồng tiến vào, Cố Sanh rút khăn tay, lau khuôn mặt cho Cửu Điện Hạ, lau vụn cao điểm bên mép để tránh bị ma ma quản sự trong cung phát hiện.
Nghe Bát Công Chúa nói, hài tử trong cung sau khi cai sữa, mỗi bữa ăn chỉ có thể ăn no tám phần, sau khi lớn lên ăn no bảy phần.
Ngự y của Thái y viện đã tỉ mỹ biên soạn thực phổ, ngay cả tiểu hoàng tước một ngày có thể ăn mấy lượng thịt đều có thể tìm được trong thực phổ đó, ngoại trừ thời gian dùng bữa, cung nữ cùng ma ma đều sẽ cố gắng hạn chế hài tử ăn vặt.
Tuy nói Cửu Điện Hạ một thân phì nộn còn chưa rút đi, thật ra bụng nhỏ cũng không có.
Nhưng lén lúc cho ăn vặt là không hợp quy củ, Cố Sanh biết, nếu không Bát Công Chúa cũng sẽ không lén lút nhét thứ này cho nàng, cho nên, trước khi xuất môn Cố Sanh đem đem bao giấy dầu nhét vào tận trong học nang giẫu kỹ, sau đó mới theo sau Cửu Điện Hạ cúi đầu ra cửa.
Thị vệ cùng cung nữ trong viện đã sớm sẵn sàng nghênh đón, nhìn thấy Cửu Điện Hạ xuất môn, mọi người lập tức nhường ra một lối đi.
Cố Sanh nhìn tiểu nhân tra vui vẻ chạy đến bên chân một cung nữ, dùng hai tiểu cánh tay thuần thục ngẩng đầu muốn được ôm.
Cung nữ khom thắt lưng, nhưng không có ôm lấy tiểu nhân tra, chỉ cung kính mở miệng nói: “Vưu Quý Phi nương nương phân phó, tiểu điện hạ còn nhớ rõ? Ở học đường không thể muốn nô tỳ ôm ngài, chờ ra khỏi Quốc Tử Giám, chúng ta sẽ lên xe ngựa, điện hạ ngoan a.”
Tiểu nhân tra thất vọng buông “cánh nhỏ” xuống, trái lại theo sau thư đồng đang dẫn đường ở phía trước.
Làm thư đồng của Cửu Điện Hạ, Cố Sanh có xe ngựa đặc phái trong cung đưa đón, cho nên cũng phải đi theo một đám cung nữ, theo Cửu Điện Hạ ra ngoài.
Ngay lúc “Binh đoàn nhũ mẫu” của Cửu Điện Hạ đến cửa thứ hai của Quốc Tử Giám, Giang Hàm cũng đúng lúc nhàn tản đến đây, phía sau nàng chỉ dẫn theo năm ba tên thư đồng, khí thế kém tiểu nhân tra một đoạn lớn.
Tuy rằng cách một đống người, nhưng Cố Sanh xưa nay đối với thân ảnh của Giang Hàm rất mẫn cảm, cho dù cách thật xa, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
Giang Hàm nghe tiếng bước chân phía sau, vừa quay đầu nhìn, một đôi mắt phượng thanh tú lập tức cười rộ lên, nàng hạ giọng, ôn nhu gọi: “A Cửu, đến đây.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy trong đoàn người một tiểu thân ảnh giống như mũi tên bắn ra, phù phù một tiếng đánh vào trêи đùi Giang Hàm, vừa nhấc tiểu cánh tay ôm lấy đùi phải của nàng, giống như gấu túi ôm cây, bám lấy chân Giang Hàm cấp thiết nói: “Ôm một cái! Tỷ! Nhị tỷ! Ôm ta!”
Cố Sanh: “…..” Đi vài bước đường có thể mệt chết ngươi sao tiểu nhân tra?
Giang Hàm bị nha đầu kia ôm chân liền lảo đảo, cúi đầu nhìn đoàn thịt nhỏ, tiếu ý trêи mặt sắp ngọt đến ra mật, không nói hai lời liền khom lưng bế Cửu Điện Hạ lên, còn vô cùng thân thiết hôn một cái lên mặt tiểu nhân tra.
Cố Sanh vẫn chưa kịp đố kị, chỉ thấy tiểu nhân tra cũng tiến đến trước mặt Giang Hàm, cố sức hôn một cái, nước bọt còn kéo sợi….
Giang Hàm xưa nay ở bên ngoài câu nệ nghiêm túc, lúc này bị tiểu nhân tra hôn như vậy, Cố Sanh vốn tưởng rằng nàng sẽ lạnh nhạt, cũng không ngờ Giang Hàm hoàn toàn hưng phấn, mừng rỡ đến tựa hồ hoa nở quanh thân, lắc lắc Cửu Điện Hạ trong lòng cười nói: “A Cửu hôm nay học được thứ gì rồi?”
Tiểu nhân tra khẽ nhếch miệng, hồi tưởng chốc lát, thiển đồng lập tức híp lại, khóe miệng kéo xuống, đưa tay làm động tác vuốt râu, hiển nhiên là đang mô phỏng theo tư thái của tiên sinh dạy cổ văn hôm nay.
Động tác, thần thái cùng nhãn thần, học được giống như đúc!
Cố Sanh thấy thế, liền sơ ý cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại, sau đó chợt nghe nhìn thấy Giang Hàm phát ra tiếng cười sang sảng.
Tiếng cười kia, khiến các cung nữ cũng cười đến híp mắt, Cố Sanh ngẩng đầu nhìn Giang Hàm, chỉ thấy nàng giơ ngón trỏ lên, điểm nhẹ lên chóp mũi của Cửu Điện Hạ, cười đến khóe mắt phiếm lệ quang.
Thì ra Nhị Điện Hạ đã từng thương yêu Cửu Điện Hạ như vậy, vậy rốt cục là cừu hận thế nào mới khiến hai vị hoàng tước này đi đến tương lai đáng sợ như thế?
Cố Sanh cúi đầu nghĩ thầm: “Nếu như, Giang Hàm đã định trước đấu không lại Giang Trầm Nguyệt, ta nhất định phải sớm tìm ra nguyên nhân khiến hai người này tương tàn, phòng bị lúc còn chưa xảy ra.”
Giữa lúc nàng thoả thuê mãn nguyện, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của Giang Hàm lần nữa truyền đến —” Đến học đường không phải để ngươi mô phỏng tiên sinh, ngươi đã học được thi văn cổ từ nào không?”
Giang Hàm híp đôi mắt phượng, nghiêng tai nghi hoặc nói: “…. Cái gì?”
Sau khi nghe tiểu nhân tra lặp lại ba lần “trường ác bất tuấn”, Giang Hàm không hiểu ra sao trong đầu linh quang chợt lóe, đè thấp giọng lúng túng nói: “A Cửu là nói trường ác bất thuân sao?”
Cửu Điện Hạ nhướng mày, gật đầu, hưng phấn đến hoàng mao trêи đỉnh đầu đều run lên, còn thần bí dựa vào bên tai Giang Hàm, giáo ɖu͙ƈ: “Chữ này trước kia đọc là tuấn!”
“……”
Giang Hàm nhíu mày trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng nhẫn không được cơn giận này, quay đầu phân phó tùy tùng bên cạnh: “Ngươi đi hỏi thăm một chút, hôm nay là vị tiên sinh nào dạy ở dự bị học đường.”
Nước mắt của Cố Sanh nuốt vào trong bụng, trong lòng khóc cầu xin: “Nể tình chúng ta nhiều năm tình nghĩa, đừng nghiên cứu kỹ vấn đề này được không Giang Hàm! Không liên quan tiên sinh a a a! Là ta, đều là ta!”
Cố Sanh trong lòng rơi lệ mà trở về phủ, nghĩ thầm sau này không thể để cho tiểu nhân tra bắt được nhược điểm, nên vừa về đến liền vào thư phòng của Cố lão gia, một mạch khổ đọc đến thời gian dùng bữa tối.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Mặt trời lặn về tây, các nội thị thắp tử phong đăng to nhỏ trong cung lên, từ xa nhìn lại, toàn bộ Tử Cấm Thành giống như dãy ngân hà rơi đầy dạ minh châu.
Cảnh Dương Cung, Nhị Điện Hạ mặc nguyệt sắc khâm y viền xanh, ngồi trêи ghế bành trong sương phòng, bưng chung trà, dáng vẻ thong thả buông xuống ánh mắt phẩm một ngụm.
Phía dưới quỳ một nam nhân đang cúi đầu, cái bụng béo mập ép lên đùi, cả người cuộn thành một con tôm.
“Ngươi đứng lên đi.” Giang Hàm đem chén trà đặt trêи bàn trà, trầm giọng nói: “Đem bạc trả lại, tiện đường đưa tin cho Bắc Trấn Ti Trần đại nhân, đem sự tình nói rõ.”
Nam nhân quỳ trêи mặt đất vừa nhấc tay áo, lau sạch nước mắt nước mũi trêи mặt, nhưng không lập tức tạ ân đứng dậy mà chỉ ngẩng đầu sợ hãi nhìn Nhị Điện Hạ một cái, lại cúi đầu ấp úng dường như có lời khó nói.
Giang Hàm nhướng mày, cười lạnh một tiếng nói: “Luyến tiếc trả bạc lại?”
Nam nhân vội vàng dập đầu một cái thật kêu, vội vàng nói: “Tiểu nhân không dám! Cẩn tuân điện hạ phân phó! Chỉ là…. Chỉ là….”
“Nói.” Giang Hàm nhíu mày.
Nhưng vào lúc này, bức rèm che sương phòng bị người vén lên, một trận tiếng cười giòn tan truyền vào trong phòng, tiếng cười vừa rơi xuống, một giọng nói ngả ngớn của nữ nhân liền vang lên: “Chỉ là, bạc đó đã được bản cung đổi thành một ít đồ trang sức, tiêu hết rồi.”
Nữ nhân y phục đỏ bừng phúc la tơ lụa chập chờn tôn lên dáng người, một đôi mắt phượng tương tự Giang Hàm liếc nhìn đến, vươn bàn tay về phía Giang Hàm.
Giang Hàm tiến lên đỡ lấy, đem mẫu phi đỡ ngồi xuống ghế bành.
Trang phi kéo khóe miệng từ ái vỗ bàn tay Giang Hàm, cúi đầu nói với nam nhân trêи mặt đất: “Ngươi lui xuống phía dưới đi.”
Giang Hàm một nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại, nam nhân kia cũng sợ hãi nhìn về phía nàng, không dám nhúc nhích.
Giằng co giây lát, Giang Hàm cảm thấy ánh mắt của mẫu phi đang nhìn về phía bản thân, hình như có vẻ lạnh nhạt, chỉ đành gật đầu với nam nhân kia, ý bảo cho lui, nam nhân vội vã tạ ân lui ra.
Trang phi hừ một tiếng rồi nở nụ cười, chỉ để lại Lưu ma ma là tâm phúc của nàng ở một bên, còn lại tất cả cung nữ đều cho lui, lập tức tiếu ý trêи mặt nàng đột nhiên rút đi, lạnh lùng nói: “Nhị Điện Hạ hôm nay trưởng thành, trong mắt không xem ta là mẫu thân nữa.”
Giang Hàm lui ra phía sau hai bước, khom người trả lời: “Hoàng nhi không dám.”
“Phải không?” Trang phi kéo dài âm điệu, trong mắt uấn nộ đã hiển lộ, lại như trước ôn nhu nói với Giang Hàm: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Giang Hàm thuận theo ngẩng đầu, chỉ thấy Trang phi một tay vỗ về chơi đùa bộ diêu tinh xảo trêи búi tóc, cười như không cười nói: “Bộ trang sức này, giống y như bộ của Thục phi mang ngày ở tế thiên đàn.”
Giang Hàm theo bản năng thuận miệng vuốt ʍôиɠ ngựa: “Mẫu phi mang lên càng thêm kinh diễm!”
Trang phi hé miệng cười, tiếp tục dẫn dắt nói: “Nhưng bộ của nàng, là đại hoàng tử tặng.”
Trang phi âm dương quái khí thở dài một hơi, chính thức oán giận: “Đều là phi tử thất sủng, bản cung vẫn hiếu kỳ, Thục phi thế nào có thể có dáng vẻ như vậy đây? Bản cung suy tư rất lâu, sau lại nghĩ thông suốt, người ta sinh một đại hoàng tử có thể dựa vào, nào giống như bản cung….”
Giang Hàm chậm rãi nhắm mắt, chỉ đành quỳ một gối xuống, xin lỗi nói: “Hoàng nhi vô năng.”
“Ai nói ngươi vô năng!” Trang phi đột nhiên cất cao âm điệu, một chưởng chụp trêи bàn trà, chấn động đến nước trà bắn ra bốn phía, quát lớn: “Là ngươi không biết sử dụng quyền lợi của bản thân!”
Giang Hàm nhìn thấy mẫu phi đã nói trắng ra, do dự chốc lát, liền cúi người, thổi phì lá gan phản bác: “Nếu như muốn hoàng nhi học theo kết bè kết cánh, thu nhận hối lộ, hoàng nhi thà rằng cả đời làm kẻ bần hàn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT