Chính ngọ mặt trời treo cao, tuy là bầu trời xanh vạn lý ánh dương quang vẫn như phủ một lớp cát, khiến ấm áp hầu như biến mất, lạnh đến thổ khí thành băng.
Ngũ hoàng tử từ Đông Noãn Các đi ra vẫn cương cổ, sau đó đi ở phía trước Giang Hàm, thất hoàng tử khuyên can đều bị bỏ qua, chỉ đành nhíu mày đi theo hắn.
Vừa mới đi qua cung tường, tùy tùng còn đang chờ ở hai bên nhai đạo, xung quanh không có người, ngũ hoàng tử xiết chặt nắm tay, trong ánh mắt bùng lên một ngọn lửa hận, nhanh chân đuổi kịp Giang Hàm, nhân lúc không có người ngoài, hắn nâng nắm đắm, sét đánh không kịp bưng tai mà đánh ra!
Bóng lưng của Giang Hàm đột nhiên nghiêng đi tránh né, trở tay nắm lấy nắm tay của hắn, trỏ tay thuận thế đánh lên cằm hắn, sau đó chuyển chân, mây bay nước chảy lưu loát phản kϊƈɦ.
Bịch một tiếng vang lên, ngũ hoàng tử ngã xấp xuống đất.
Phía sau thất hoàng tử thấy thế cả kinh, lập tức lao đến!
Giang Hàm một gối khụy bên hông ngũ hoàng tử, bàn tay thon dài khống chế cổ hắn, vẻ mặt không hề gợn sóng, đạm nhiên mở miệng: “Lão ngũ, đi đường chịu khó nhìn một chút đi.”
Ngũ hoàng tử sắc mặt trướng đến đỏ bừng, ra sức giãy dụa thế nhưng thân thể hai nơi huyệt vị bị đối phương khống chế hắn không dám cường ngạnh giãy thoát, chỉ đành mở to đôi mắt tràn đầy tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Hàm,.
Thất hoàng tử lập tức đến giải vây, kéo cánh tay Giang Hàm thấp giọng nói: “Nhị tỷ, đủ rồi?”
Giang Hàm không trả lời, thản nhiên buông tay, đứng lên phủi bụi trêи y phục.
Thất hoàng tử đỡ ngũ ca dậy, muốn kéo hắn đi, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua, tức giận đến co quắp lỗ mũi mà thở, trừng mắt nhìn Giang Hàm lạnh lùng nói: “Nhị tỷ, ngươi có bản lĩnh giở thủ đoạn hạ lưu này đối phó muội muội nhà mình, không bằng suy nghĩ biện pháp giải quyết khẩn cấp ở Giang Nam, có lẽ phụ hoàng còn có thể xem trọng ngươi một chút.”
Giang Hàm khẽ cong khóe môi, nhẹ giọng đáp: “Ngươi nên lo cho mình trước, mới có thể chỉ điểm người khác, bằng không chính là bại minh gây hấn, khiến người ta buồn cười.”
“Ngươi!” Ngũ hoàng tử xiết nắm tay, lại bị thất hoàng tử ra sức ngăn lại,.
Giang Hàm quay đầu nhìn về phía hai người, một đôi mắt phượng tràn đầy khinh mệt: “Ta bất quá là giáo huấn muội muội không hiểu chuyện, các ngươi bày gương mặt thối này cho ai xem?”
Thất hoàng tử gắt gao ngăn ngũ ca, đưa lưng về phía Giang Hàm lời nói thấm thía: “Nhị tỷ, ngươi có bất mãn gì thì cứ trút lên người hai huynh đệ ta, A Cửu qua hai tháng nữa là đến quan lễ rồi, nháo ra chuyện lớn như vậy dễ nhìn sao? Ngươi bảo nàng sau này ở trong triều làm thế nào ngẩng đầu lên?”
Giang Hàm cúi đầu cười một tiếng, ôn nhu nói: “Làm tỷ tỷ, dĩ nhiên nên giáo huấn A Cửu, làm sao hiểu chuyện, làm sao trưởng thành. Qua hai tháng nữa đã mười sáu tuổi rồi, không nhỏ nữa, nên biết nặng nhẹ.”
Ngũ hoàng tử hai người dĩ nhiên nghe ra uy hϊế͙p͙ trong lời này, hai người lập tức trầm mặc, áp lực nhìn về phía trưởng tỷ từ nhỏ bọn họ đã không thể địch nổi.
Giang Hàm tiến lên phủi bụi phía sau lưng ngũ hoàng tử, thay hắn chỉnh lại ngọc quan, hít sâu một hơi đạm nhiên nói: “Đi thôi.”
* * * * * * * *
Đông Noãn Các than lô đang cháy thịnh, hoàng thượng cùng Hoàng Hậu ngồi hai bên bàn cờ, trong phòng yên tĩnh.
Trong tay Hoàng Hậu cầm quân cờ đen, rơi vào trầm tư, mặt ủ mày chau.
Hoàng thượng nhìn ra được nàng tâm sự trọng trọng, trong lúc chơi cờ vài lần thoái nhượng nhưng vẫn không thể khiến ái thê vui lòng, hắn liền ngẩng đầu cười than thở: “Tố Uyển hôm nay tâm tư không đặt trêи kỳ cục, không bằng ngày khác hãy cùng trẫn phân cao thấp.”
Hoàng Hậu cầm quân cờ không ngẩng đầu, oán giận nói: “Bệ hạ không muốn bồi thϊế͙p͙ viết thời gian, trong lòng thϊế͙p͙ lại càng không an định.”
Hoàng thượng biết tâm tư của nàng — vẫn là muốn đi Chung Túy Cung thăm A Cửu.
Nhưng ở thời điểm mấu chốt này, còn phải khảo nghiệm tâm trí của hài tử, hắn lại không tiện đứng ra, nếu như để Hoàng Hậu một mình nhân từ nương tay trấn an, vậy chẳng phải tất cả khiển trách trước đó đều vô dụng?
Nhưng nếu như không đáp ứng, Hoàng Hậu ngày ngày bày ra dáng vẻ như cha mẹ chết, ban ngày dây dưa trái lại ý chí chiến đấu sục sôi, buổi tối lúc thị tẩm lại “bệnh không dậy nổi”, kiên quyết không cho hắn chạm vào, ngày tháng của hoàng thượng cũng không tốt hơn so với sống trong lãnh cung.
Hoàng thượng hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định nhường một bước, để Hoàng Hậu dưới sự kiểm soát của hắn gặp mặt tiểu hoàng tước, chỉ cần nhìn thấy người không có việc gì nàng rốt cuộc có thể an tâm đi.
“Cứ như vậy đi.” Hoàng thượng giương mắt nhìn về phía Hoàng Hậu: “Trẫm tuyên A Cửu đến một chuyến, nàng ở chỗ này gặp mặt, nhưng nàng phải cam đoan với trẫm, không thể bộc lộ nửa phần thương hại đối với A Cửu, phải duy trì uy nghi nghiêm mẫu, nàng nghĩ như thế nào?”
Hoàng Hậu ánh mắt sáng lên, kϊƈɦ động suýt nữa bóp nát quân cờ, cảm động đến rơi nước mắt nhìn về phía hoàng thượng: “Tạ ơn bệ hạ!”
Dừng một chút lại lo lắng nói: “Cửu Điện Hạ vẫn đang bị thương, khiêng tới khiêng lui, khó tránh động đến vết thương…”
Hoàng thượng chậm rãi nhắm mắt, trầm giọng nói: “Tổng cộng đánh mười trượng, làm gì cần phải khiêng đi?” Hắn không thể tránh được nhìn về phía Hoàng Hậu: “Vẫn luôn tự phụ như vậy, đúng là bị sủng đến phế đi.”
Hoàng Hậu lúc này mới không nói thêm nữa.
Khẩu dụ truyền xuống, tuyên Cửu Điện Hạ vào Đông Noãn Các diện thánh.
Hoàng thượng giục Hoàng Hậu bày ra tư thái chuyên tâm chơi cờ.
Hoàng Hậu lòng nóng như lửa đốt chờ đợi, quân cờ hạ loạn, rốt cục nghe âm thanh châu liêm bị người vén lên!
Nàng vội vàng dùng khóe mắt quét về phía người đến, chỉ thấy Cửu Điện Hạ y phục nguyệt sắc, cúi đầu chậm rãi đi vào, phía sau còn có hai thị vệ.
Hoàng thượng nhìn thấy Hoàng Hậu đã hơi lộ ra vẻ thất thố, lập tức hắng giọng, Hoàng Hậu sợ đến lập tức đem ánh mắt dời lại trêи bàn cờ.
Hoàng Hậu chỉ có thể dùng cái lỗ tai nghe tiếng bước chân đến gần, tựa hồ còn kèm theo tiếng va chạm của xích sắt.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu.”
Hoàng Hậu vừa nghe giọng nói chán nản này, lập tức ngẩng đầu nhìn lướt qua.
Giang Trầm Nguyệt cúi đầu, ánh mắt u buồn nhìn sàn nhà, sườn mặt được ánh dương quang bao phủ, hiện ra tái nhợt gần như trong suốt.
Hoàng Hậu chua xót trong lòng, muốn phân phó người hầu hạ điện hạ ngồi xuống, lại bị hoàng thượng trừng mắt, trái lại cúi đầu nhìn về phía bàn cờ, không dám nói nhiều.
Hoàng thượng lạnh lùng ừ một tiếng, cũng không miễn lễ cho Cửu Điện Hạ, tiếp tục nghiêm trang cùng Hoàng Hậu đánh cờ.
Sau khi Cửu Điện Hạ được triệu kiến không hiểu sao mày đứng ở một bên, ngay cả mẫu hậu thường ngày từ ái cũng không phản ứng nàng. Trong lòng rất không phải tư vị, vô thanh vô tức lui ra phía sau hai bước, chờ đợi, đầu cúi càng thấp hơn nữa.
Hoàng Hậu cưỡng chế nóng lòng, không ngừng nháy mắt với hoàng thượng, gấp đến độ hận không thể ném đi bàn cờ, đã không còn tâm tình chơi cờ nữa, thẳng thắn ngẩng đầu nói: “Bệ hạ kỳ nghệ cao thâm, thần thϊế͙p͙ không phải đối thủ!”
Hoàng thượng bất đắc dĩ mỉm cười, cúi đầu xem quân cờ “Quần ma loạn vũ ” của Hoàng Hậu, cũng không ngẩng đầu lên thản nhiên mở miệng: “Đến đây, thay mẫu hậu ngươi xem một chút, còn phần thắng hay không?”
Nghe vậy lỗ tai Giang Trầm Nguyệt run lên, nét mặt hiện ra một tia co quắp hiếm thấy, giương đôi mắt, trong ánh mắt đạm kim sắc mang theo một tia sợ hãi, đáng thương nhìn về phía Hoàng Hậu.
Nhìn thấy Hoàng Hậu gật đầu, Giang Trầm Nguyệt tiến lên vài bước cung kính đứng ở bên cạnh mẫu hậu, lập tức nhìn quét qua bàn cờ, rồi lại giương mắt xem phụ hoàng.
“Thế nào?” Hoàng thượng trầm giọng mở miệng.
Giang Trầm Nguyệt lần thứ hai nhìn qua bàn cờ, xác định là phụ hoàng từng bước thoái nhượng, cố ý để mẫu hậu đắc thắng, mới thấp giọng chắc chắn trả lời: “Mẫu hậu thắng cục đã định.”
Hoàng thượng nghe vậy khẽ nhướng mày, thế cục đã thành như vậy còn dám “dõng dạc”, xem ra hài tử này phong mang vẫn còn, nhuệ khí bị hạ còn chưa đủ thấp a.
“Trẫm thế nào nhìn không ra nàng còn có thể xoay chuyển?”
Giang Trầm Nguyệt cảnh giác đón ánh mắt của phụ hoàng, cái ʍôиɠ vẫn còn đau, không dám có nửa phần sai lầm, lần thứ hai xác định trong mắt hắn không có tức giận, mới nâng tay chỉ vào bàn cờ.
Hoàng Hậu nhất thời cả kinh, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt dĩ nhiên đồng thời giơ lên cả hai tay, dưới tay áo lộ ra dây xích thô to, tay áo dài chấn động trượt xuống, mơ hồ lộ ra hồng ngân do bị xiềng xích trêи cổ tay.
Đây quả thực khiến người ta tim như bị đao cắt, Hoàng Hậu nhíu mày hung hăng trừng hoàng thượng một cái hận không thể lập tức bảo người mở xiềng xích cho Cửu Điện Hạ.
Giang Trầm Nguyệt một tay nâng xiềng xích một tay chỉ vào một quân cờ đen, cân nhắc một hồi, nghiêm túc mở miệng: “Mẫu hậu dụng tâm sắc xảo, chỉ cần đột phá vòng vây giáp công quân trắng ở chỗ này thì có thể cùng quân ở góc Tây nội ứng ngoại hợp, chuyển bại thành thắng.”
Hoàng thượng nhìn theo tiểu hoàng tước chỉ điểm, không hiểu được, khoát tay: “Ngươi trái lại đột phá vòng vây cho trẫm xem.”
“Nhi thần không dám.”
Cái ʍôиɠ vẫn đau.
Hoàng thượng cười sang sảng, kiên trì yêu cầu.
Cửu Điện Hạ chỉ đành thay Hoàng Hậu tiếp cục, không bao lâu quả thực định ra thắng cục.
Khóe môi của Hoàng thượng cũng nhịn không được mà khẽ cong, nhưng cũng không mở miệng khen ngợi.
Nhìn ra được ở đối diện tâm tư của ái thê tất cả đều ở trêи cổ tay của A Cửu, liềnz hắn liền nhân cơ hội trầm giọng mở miệng: “Xem như ngươi lập một công trạng nhỏ, xiềng xích có thể bỏ, sau khi trở về cũng không cần đeo nữa.”
“Tạ ơn phụ hoàng ân điển.”
“Đi đi.”
Hoàng Hậu: “!!!.”
Nàng vẫn chưa kịp cùng Cửu Điện Hạ nói một câu nào!
Giang Trầm Nguyệt: “….”
Thật xa chạy tới, chỉ để thay phụ hoàng dỗ dành ái thê một chút, nàng hoài nghi bản thân không phải thân sinh.
Không có cách nào, Hoàng Hậu không dám lên tiếng ngẩng đầu nhìn theo Cửu Điện Hạ rời khỏi, trong mắt uông uông ngấn lệ chờ người đi rồi mới rơi xuống, nàng quay đầu lại hung hăng trừng hoàng thượng một cái nghiến răng nghiến lợi xin cáo lui.
Ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử biết được phụ hoàng triệu kiến cửu hoàng muội, nhất thời có cảm giác mây tan nhìn thấy mặt trời, hai người lập tức dâng tấu chương, cầu giải trừ phong tỏa đối với vương phủ, quả nhiên được đáp ứng.
Phát giác phụ hoàng tựa hồ cũng không tức giận như trong tưởng tượng, sau khi hai vị hoàng tước xuất cung liền tỉ mỉ thương nghị, quyết định đến trong phủ thăm Cửu vương phi, để Cố Sanh tự tay viết một phong “trần tình biểu” Thỉnh cầu gặp A Cửu.
Cố Sanh nghe tin kϊƈɦ động vạn phần, thẳng đến thư phòng cầm lấy bút, nhìn giấy viết thư hai mắt phát quang, không bao lâu liền viết ra một phần văn thư tình chân ý thiết cảm động lòng người, muốn để hoàng thượng vừa thấy liền lệ rơi lã chã!
Bởi vì lo lắng hoàng thượng không có thời gian đọc thư quá dài, phải tinh giản văn tự, Cố Sanh một đêm chưa ngủ, trước sau sửa chữa trêи một trăm lần rốt cục hoàn thành một bức tâm thư lời ít ý nhiều lại đả động nhân tâm, ngày thứ hai trình cho hai vị hoàng tử.
Hoàng thượng xem xong bức thư quả nhiên có vẻ thương hại, nhưng lại không hề khoan nhượng.
Hắn đem thư trả lại cho ngũ hoàng tử, đồng thời hạ lệnh “Không được để Cửu vương phi công khai bước vào Chung Túy Cung”.
Ngũ hoàng tử đầu tiên là trong lòng trầm xuống, sau đó lại đối với hai chữ “công khai” của phụ hoàng sản sinh nghi hoặc.
Không thể công khai, là có thể âm thầm?
Lẽ nào là ám chỉ bọn họ âm thầm đưa vương phi vào cung?
Hai người ngẩng đầu quan sát ánh mắt phụ hoàng, ánh mắt uy nghiêm kia rõ ràng là nói “đúng vậy, chính là như các ngươi nghĩ”.
Hoàng thượng thật ra chỉ là vẻ ngoài không khoan nhương, nhưng trong lòng không phải không đau.
Huống hồ trước đó hai đông sử đưa vào Chung Túy Cung không phát huy công dụng, hắn dĩ nhiên cũng hy vọng Cửu vương phi có thể lẻn vào, chỉ là không thể làm cho người khác biết đó là ý của hắn, chỉ có thể xem ngộ tính cùng can đảm của hai nhi tử.
Hai vị hoàng tước không hiểu ra sao ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, tuy rằng không biết trong hồ lô của phụ hoàng bán thuốc gì, nhưng chuyện này nhất định là không phải mạo hiểm nữa.
Ngày thứ hai, hai người liền để Cố Sanh giả làm tỳ nữ dẫn vào cung, khi đêm xuống liền dẫn nàng lẻn vào Chung Túy Cung.
Lúc Cố Sanh thấy từ cửa điện xa xa phát ra ánh đèn, cũng đã kϊƈɦ động không thể kiềm chế, cố gắng trấn định nỗi lòng, cúi đầu theo sát hai vị hoàng tử lách vào hành lang.
Trọng phòng ngủ, Cửu Điện Hạ chán đến chết đối diện hai đông sử đang hiến vũ mà ngẩng người, trong lúc hoảng hốt tựa hồ cảm thụ được một cổ khí tức quen thuộc đang đến gần.
Giật mình giây lát, Giang Trầm Nguyệt thiển đồng chợt lóe, chống tay nhảy xuống giường, đẩy đông sử cùng cung nữ ra, vội vội vàng vàng ra đại môn tẩm điện, cảnh giác cổ khí tức quen thuộc đang ngày càng gần.
Cố Sanh ở hành lang run rẩy một cái, thân thể dường như được một cổ tin tức tố nồng đậm bao phủ trong nháy mắt!
Nhịp tim kịch liệt khiến trước mắt nàng một trận choáng váng, hít sâu một hơi nàng bất chấp hai vị hoàng tước dẫn đường, chạy về phía khí tức kia!
Hai huynh đệ bị vứt ở phía sau nhìn nhau một cái, cô nương này tựa hồ không cần bọn họ dẫn đường nữa….
Cố Sanh bước nhanh lách qua trọng trọng hành lang, chỉ cảm thấy cổ khí tức kia càng lúc càng gần, khiến bước chân của nàng càng thêm cấp thiết, nàng lại không biết đối phương từ lâu đã cách mấy hành lang nhìn thấy được nàng, hơn nữa đang lướt qua lan can cùng hoa viên, hướng nàng thẳng tắp mà đến.
Vì vậy, giữa lúc Cố Sanh nghiêm trang dũng cảm tiến tới, dưới ánh trăng ngân sắc một thân ảnh cao gầy đột nhiên từ lan can nhảy ra, bắt lấy cổ tay nàng, mạnh mẽ áp nàng lên thạch trụ sơn son!
Một tiếng va chạm vang lên, sau lưng Cố Sanh bị va chạm sinh đau, nhưng không có kinh hoảng, bởi vì phản ứng kịch liệt của tuyến thể sau cổ đang nói cho nàng biết người trước mắt chính là ái nhân nàng ngày nhớ đêm mong!
“Điện hạ…. Điện hạ… Ngô….” Nàng thở dốc chưa định, mới vừa nhấc đầu đôi môi đã bị hung hăng ngăn lại, kịch liệt chiếm lấy.
Cố Sanh khẩn cấp dùng hai tay ôm cổ đối phương, “trước mặt công chúng” Hai chân vô thức bám lấy hông đối phương, hận không thể cùng Giang Trầm Nguyệt dính cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời.
Phía sau hai vị hoàng tử chậm chạm đuổi đến, đã không dám nhìn nữa….
Ngũ hoàng tử vội vàng ho khan vài tiếng, hai người bên cạnh thạch trụ lại không hề thu liễm, xem như không hề nghe thấy!
Thất hoàng tử đỡ trán: “Hay là chúng ta đi trước đi.”
Ngũ hoàng tử không thể tránh được, hướng hai người trong bóng tối nhẹ giọng nói: “Rạng sáng bọn ta sẽ đến dẫn người đi, kiềm chế một chút đi!”
Cố Sanh cả người bị áp giữa thạch trụ cùng Giang Trầm Nguyệt, thân thể nửa treo ở không trung, thật vất vả mới khắc chế được điên cuồng, tách ra khuôn mặt, đình chỉ hôn sâu thở hổn hển nhìn về phía đối phương, vành mắt đỏ bừng nói: “Điện hạ…. Mang vi thần vào trong.”
Đôi mắt đạm kim sắc giống như một lần nữa dấy lên quang mang, cổ họng cố sức nuốt nước bọt, mới lui về phía sau một bước khom người bế nàng lên, lập tức nhảy qua lan can, nhảy vào tẩm điện.
Vào điện liền thẳng đến phòng ngủ, Cố Sanh bị ném lên trêи giường, trước khi xiêm y bị cởi xuống nàng còn có thật nhiều thật nhiều tâm sự cùng tưởng niệm muốn nói ra, đáng tiếc đối phương tựa hồ muốn dùng “phương thức khác” để biểu đạt…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT