Thẳng đến khi chính mình bị đặt trên bờ, lúc này cậu mới ra vẻ từ từ tỉnh lại, giả vờ sặc ra hai ngụm nước, suy yếu nói: "Tôi, tôi không sao."
Mọi người xung quanh đều vây lại đây, trên mặt đều là biểu tình nôn nóng, khẩn trương hệt như đang chờ đứa nhỏ được sinh ra.
Cố Giang Hành nửa quỳ trước mặt, cầm lấy tay không nhịn được mà lên tiếng xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi không nên làm vậy với cậu."
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, thanh âm run rẩy, giống như đang vô cùng áy náy trong lòng.
Cố Giang Hành người này, luôn luôn tự đại cao ngạo, không bao giờ quan tâm tới mọi thứ xung quanh, Quý Xán chưa từng gặp qua bộ dáng này của đối phương. Cậu nghĩ tới khoảng thời gian mình chịu thiệt lúc trước, cuối cùng bây giờ cậu cũng nắm được quyền chủ động, cực kỳ hưởng thụ lời xin lỗi của đối phương, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Đợi chút, không phải Cố thần bị Xán ca đấm à? Lại không chỉ không tức giận mà còn hỏi tay người ta có đau hay không? Đây là hành động gì thế? Sao tôi không hiểu nổi?"
"Đây con mẹ nó chính là yêu đi!"
"Ô ô ô hâm mộ quá, đây là cuộc sống của học sinh trung học người ta sao? Vì sao tôi lại không gặp được anh đẹp trai nào đến theo đuổi vậy?"
"Mơ đẹp quá? Bà xem bà có thành tích với giá trị nhan sắc như Xán ca không mà đòi!"
"Đợi chút, không phải vẫn luôn nói là Xán ca thích Cố thần sao? Vì sao giờ lại là Cố thần muốn theo đuổi người ta?"
Cố Giang Hành sửng sốt một chút, đột nhiên lùi lại một bước, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
"Anh, chỉ là anh quá khẩn trương...."Lông mi nam sinh buông xuống, giống như có chút quẫn bách: "Xin lỗi vì đã không mang đến cho em trải nghiệm tốt đẹp."
Trước nay Quý Xán luôn bày ra bộ dáng lạnh nhạt, hiện tại ngẩng đầu cười với hắn, giọng nói lạnh băng lại mang theo hơi thở dụ hoặc, hệt như đang tạo ra một cái bẫy chỉ đợi con mồi rơi vào.
"Anh biết em đang lo lắng điều gì." Cố Giang Hành ngồi trên ghế, giống như đang tự hỏi, tốc độ nói cũng rất chậm: "Kỳ thật lúc trước anh cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng về sau lại cảm thấy không cần thiết, anh thích chính là em, chứ không phải ký hiệu hay ý nghĩa đại biểu của hai chữ Quý Xán."
Nói đến đây, Cố Giang Hành ngẩng đầu cười với Quý Xán: "Anh cảm thấy mọi chuyện được an bài đều có ý nghĩa của nó, em cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ em là ai, như bây giờ đều rất tốt."
Mặc kệ em là ai, như bây giờ đều rất tốt.
Quý Xán đột nhiên sửng sốt, ngơ ngác lui về phía sau một bước.
Đây là lần đầu tiên sau khi cậu đến thế giới này, có người khác khẳng định sự tồn tại chân chính của cậu.
Nam sinh vừa nói vừa cười với cậu, trên mặt còn mang theo vết thương cậu vừa đánh, nhưng đối phương lại không để ý chút nào, chỉ dùng ánh mắt bao dung nhìn cậu.
Quý Xán hung hăng nhắm mắt lại, chạy như bay về phòng.
Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc chờ cậu ở cửa, thấy cậu đi ra, đều là biểu tình muốn nói lại thôi.
Quý Xán cảm thấy có chút buồn nôn, nhíu nhíu mày: "Cũng không phải tao muốn chết, nên không cần thiết phải vội vàng về chịu tang thế chứ?"
"Bọn em chỉ là lo lắng cho anh....." Chu Duệ Sâm tiến lên, lôi kéo quần áo trên người, có chút áy náy nói: "Bọn em cũng ở đó, nhưng lại không thể che chở cho anh."
Quý Xán vốn định như vậy, nhưng đợi đến lúc cậu đứng ở quầy lễ tân hỏi mới biết, ngoài học sinh trường cậu còn có một công ty cho công nhân viên chức đi du lịch, nên phòng khách sạn đã kín phòng cho thuê.
Hơn nữa khách sạn suối nước nóng ở trong rừng rậm, chiếm diện tích rất lớn, khách sạn gần nhất cũng phải cách hơn 2km.
Quý Xán: "......"
Thôi kệ, đi ăn cơm trước.
Sau khi cơm nước xong, Quý Xán vẫn không gặp Cố Giang Hành.
Có người đến tìm cậu chơi trò chơi, Quý Xán không muốn thừ người trong phòng liền đồng ý.
Phòng lớp trưởng gần rừng, ngoài cửa sổ là một hàng cây tùng cao lớn. Quý Xán nhìn ra ngoài, đột nhiên lại thấy một bóng dáng quen thuộc ở trên đường nhỏ vào khu rừng.
Dưới ánh đèn đường tối tăm, Cố Giang Hành khoác một chiếc áo khoác dài màu kaki đi qua đi lại.
Quý Xán kéo khóa kín lên tận cổ áo, tay đút vào túi đi lên phía trước.
Máy sưởi ấm trong khách sạn quá mạnh, nên cậu muốn ra ngoài hít thở không khí.
Quý Xán nghĩ như vậy lập tức yên tâm thoải mái đi dạo. Cậu đi theo đường nhỏ mà khi nãy Cố Giang Hành đang đứng, cuối cùng ở hồ nước cạnh rừng rậm nhìn thấy một người.
Ban đêm Kính Hồ một mảnh đen nhánh, Cố Giang Hành bọc áo khoác kín người đứng cạnh hồ, bóng dáng cao lớn trong bóng tối toát ra vẻ cô độc.
Áo gió dài vừa vặn che đến bụng cẳng chân, lộ ra cẳng chân trơn bóng, chân đi dép lê, vẻ ủ dột lập tức trở nên hơi hài hước.
Quý Xán dừng lại, giọng nói không lớn không nhỏ gọi hắn: "Cố Giang Hành."
Cố Giang Hành nghe tiếng quay đầu lại, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Quý Xán nhíu mày, giọng nói vẫn lạnh như băng: "Anh định ngồi xổm ở đây cả đêm à?"
Trong nháy mắt, vẻ mờ mịt trong mắt Cố Giang Hành như đang tràn ra ánh sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT