*Cây long não hay còn gọi là cây hương chương: là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20–30 m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay. Về mùa xuân nó sinh ra các lá màu xanh lục nhạt với nhiều hoa nhỏ màu trắng. Nó sinh ra các quả màu đen, thuộc loại quả mọng, mọc thành cụm với đường kính khoảng 1 cm.
-------------------------------
Từ Ba điều chỉnh tốt tiêu cự, chuyển ống kính qua lại, ngẩng đầu lui ra sau hai bước.
Máy ảnh đặt trên cầu, dưới cầu là một con sông nhỏ trong veo, không sâu. Một chiếc cột đá nối bờ bên này với bờ bên kia, du khách đi lên cột qua sông, giang hai tay để duy trì cân bằng, đi qua loạng chòa loạng choạng.
Ống kính nhắm giữa cái cột đá, Từ Ba nhếch nhếch khóe môi, ngón tay chỉ xuống dưới:
"Here (ở đây)!"
Trần Vũ Tiệp khẽ cười, dùng tay vuốt tóc lộn xộn qua một bên, cúi người nhìn ống kính, Từ Ba nghiêng người nhường chỗ cho Trần Vũ Tiệp, ngả ngớn huýt sáo.
Màn hình zoom đến gần, một nữ nhân ngã xuống nước, áo sơ mi bị nước thấm ướt dán sát lên người, có thể nhìn rõ hình dạng của đồ lót bên trong.
Rất nhanh, nữ nhân bị ngã được người bên cạnh phủ thêm một chiếc áo màu trắng da người gần như trong suốt, mùa hè ai cũng sẽ đặc biệt chuẩn bị một chiếc áo khoác này, tuy mỏng nhưng có thể che khuyết điểm.
Từ Ba ở bên lại huýt sáo.
"Đi." Từ Ba hai tay ôm ngực, bước chân run run, nhìn cảnh dưới cầu bĩu môi, "Không thú vị chút nào."
"Đem quần áo người ta cởi ra? Hay là giống mấy tên lưu manh đùa giỡn người ta?"
"Jean, tôi không có ý đó." Từ Ba mở to mắt vô tội, nhún vai, "Cậu hiểu mà."
Trần Vũ Tiệp nghiêng đầu nhìn, khóe miệng vẽ cong xuống, tay làm ra tư thế không cần giải thích.
Thấy Trần Vũ Tiệp không muốn hùa theo, Từ Ba cũng không tiếp tục chủ đề này, hắn đá cục đá dưới chân, nó rơi xuống sông.
Từ Ba nói: "Cậu không đi Alps* sao, thời gian này cảnh sắc trên đồng cỏ rất đẹp, hết lần này tới lần khác chạy tới nơi này." cánh tay của hắn vẽ vẽ trong không khí, dọc theo những con đường phố cổ cùng núi xanh ở xa xa, "Kiểu hình này, cậu đi đâu mà không chụp được? chậc, nhàm chán."
*Alps là dãy núi cao nhất châu Âu, phía tây bắt đầu từ Nice đi qua biển Bắc Italy, miền nam Thuỵ Sĩ, Liechtenstein, miền nam Đức và dừng lại ở thung lũng Wien của Áo.
Trần Vũ Tiệp cười, vỗ vỗ máy ảnh, hỏi hắn:
"Cậu mở toàn bộ ảnh chụp của hành trình chụp ảnh?"
Từ Ba không kịp phản ứng:
"Ừ, sao vậy?"
"Không có gì." Trần Vũ Tiệp bấm vài cái đem ảnh chụp được xóa đi.
Từ Ba nóng nảy:
"Sao cậu xóa đi, đoạn đó mình vừa mới chụp còn chưa lưu."
Trần Vũ Tiệp hạ cằm, vành môi hơi vểnh lên, giơ ngón trỏ chỉ về phía hắn.
Từ Ba lùi ra sau một bước, hai tay giơ lên:
"Jean, chuyện gì cũng từ từ."
Trầm Vũ Tiệp gật đầu, cằm hất về phía máy ảnh:
"Dọn."
"Aizz." Từ Ba đỡ đầu máy khom lưng tháo dỡ giá đỡ.
Dưới mái hiên, Diêu Thư Hàm khoác chiếc áo khoác da ngồi trên bậc thang, hai tay chống cằm, oán trách:
"Đều tại chị!"
Thư Nhan chột dạ, vò đầu.
Mùa hè trời oi nóng, nước trên người rất nhanh thì bốc hơi hết, cũng may là nước sông sạch sẽ, chỉ là vẫn còn chút mùi bám trên quần áo.
Cho dù nói thế nào thì hong khô quần áo trên người đều không dễ chịu chút nào.
Diêu Thư Hàm cau mày, dùng sức vỗ lên đùi Thư Nhan:
"Lúc qua sông đã kêu chị đừng gây sự chị vẫn cứ làm càng!"
Thư Nhan ôm đầu, không ngừng lặp lại:
"Lỗi của chị, lỗi của chị, lỗi của chị!"
"Chị biết lỗi thì có ích lợi gì, bị nhìn thấy hết không phải chị!" Diêu Thư Hàm tức giận nói.
Đúng vậy, bị nhìn thấy hết không phải Thư Nhan, là Diêu Thư Hàm.
Nghĩ vậy Thư nhan liền tức giận, rầu muốn chết.
Lúc bước trên cọc qua sông, Thư Nhan trong lòng nổi hứng, dùng cọng lông cáo nhỏ quét lên gáy Diêu Thư Hàm, dọa Diêu Thư Hàm giật mình, kết quả ngã xuống nước, ướt hết người, may mà bên dưới mặc quần jean không phải kiểu quần lụa mỏng này nọ...
Diêu Thư Hàm bị nhìn thấy chẳng khác nào chính Thư Nhan bị nhìn thấy, Diêu Thư Hàm chỉ có thể để cho một mình cô nhìn, người khác ai cũng không được nhìn.
"Nhanh trở về tắm." Thư Nhan đứng lên, đưa tay kéo Diêu Thư Hàm dậy.
Diêu Thư Hàm dùng lực dưới chân để đứng lên:
"Em cũng nghĩ vậy, vừa rồi đi mệt với bị kinh sợ chỉ đành nghỉ một lát."
Thư Nhan vuốt ve lông mày của Diêu Thư Hàm, hỏi:
"Còn mệt không?"
"Hữm?"
Thư Nhan nói:
"Chị cõng em nha."
Diêu Thư Hàm nhíu mày:
"Tư thế khó coi."
Thư Nhan bối rối, suy nghĩ một hồi, nói:
"Vậy ôm công chúa nha."
Sau đó Thư Nhan đã thử ôm Thư Hàm kiểu ôm công chúa một hồi, kết quả phát hiện cánh tay mỏi ghê gớm, không đi được hai bước liền ngừng lại, đặt Thư Hàm xuống.
Hai người đứng ở chỗ giao giữa hai con đường trong hẻm nhỏ, Diêu Thư Hàm nhìn ba bên bốn phía không có ai, nhấc chân đạp lên mông của Thư Nhan một đạp.
"Chị đây chỉ là không thể ôm công chúa lâu thôi. Thể lực em tốt quá, em tới ôm chị thử coi? Lực cánh tay với thể lực không thể dùng dấu bằng nha."
Diêu Thư Hàm cười gật đầu:
"Oh"
Suy nghĩ một lát Thư Nhan sờ cằm nói, giọng có chút không xác định, "Vậy chị đến phòng Gym báo danh, tập rướn người gì gì đó." bước tới bên cạnh Diêu Thư Hàm duỗi bàn tay đem tay người ta nắm vào lòng bàn tay, "Em thích cơ bắp? Phụ nữ cơ bắp khó coi lắm."
Nghe Thư Nhan nói đến cơ bắp, Diêu Thư Hàm liền nghĩ tới thịt gà.
Trước đây cô từng tới cổ trấn này, cũng là cùng người khác đến.
Chỉ hai người.
Nguyên nhân là vì Diêu Thư Hàm thích ăn gà, nhất là gà hầm cách thủy, người đó liền nói người đó biết một chỗ, canh gà khoai từ làm rất có mùi vị, vì vậy hai người liền cùng nhau đến cổ trấn.
Còn lúc này, Thư Nhan mang cô đến nơi này, xác thực là ngẫu nhiên.
Diêu Thư Hàm cũng không nói trước kia đã từng tới.
Nhưng cô muốn ăn canh gà ở quán rượu là thật.
"Trước đây đi dạo nghe nói trên núi có một quán rượu kết hợp với nhà nghỉ món ăn rất ngon, em muốn đi ăn thử." Diêu Thư hàm ôm eo Thư Nhan nói.
Thư Nhan cúi đầu hôn lên chóp mũi cô:
"Được, em tắm xong mình thì đi ha."
Trở lại khách sạn, Diêu Thư Hàm cởi sạch đồ tựa ở cửa hỏi Thư Nhan có muốn tắm cùng hay không. Thư Nhan nói không cần, em tắm nhanh đi.
Diêu Thư Hàm vịn cửa, mất hứng, chu miệng.
Thư Nhan hết cách, cởi quần áo đi tới, nào ngờ vừa muốn bước vào, cửa đã bị Diêu Thư Hàm đóng lại nhốt ở bên ngoài phòng tắm.
Thư Nhan gào lên:
"Diêu Thư Hàm, không phải em kêu chị tắm cùng em sao! Bây giờ em làm vậy là có ý gì!?"
Diêu Thư Hàm ở trong phòng vừa cầm vòi phun nước tắm vừa hát, vuốt mặt, đáp trả:
"Em chính là cố ý, chị muốn sao, chị tới cắn em đi."
Thư Nhan dựa trên cửa một hồi, thở dài.
Con tim này sao mệt vậy chứ? Cô muốn...
Một lát sau, Diêu Thư Hàm bộc khăn tắm xuất hiện, Thư Nhan lanh tay lẹ mắt kéo người ta trở vào phòng tắm.
Diêu Thư Hàm kêu lên:
"Chị làm gì đó! Vào phòng cướp bóc!"
Thư Nhan hừ lạnh:
"Nương nương, thần phụng chỉ tới cắn người."
"A--"
Vì vậy, Thư Nhan liền cắn Diêu Thư Hàm.
- -------------
Quán rượu làm món canh gà khoai từ rất ngon kia ở sau lưng núi của cổ trấn, nói là quán rượu, kỳ thực giống như sơn trang nghỉ dưỡng, át chủ bài ở đây chính là hàng loạt hoạt động dưỡng sinh, thiên nhiên trong lành.
Từ cửa chính đi vào, dưới chân là con đường nhỏ dùng đá cuội lót thành, xa hơn là hồ nước quanh co, trên núi giả có một con thác nho nhỏ.
Mấy cây hoa không biết tên, nở ra rất đẹp, cánh hoa rơi đầy mặt đất.
Phần lớn phòng trọ là phòng trệt, toàn bộ quán rượu được xây dựng giống như lâm viên*, chỉ có tòa nhà chính buôn bán tương đối cao, 3 tầng lầu, trên lầu là phòng khách và phòng làm việc.
*(khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi)
Thư Nhan vừa vào phòng khách đã nhìn thấy một người ngồi ở sofa trải thảm đỏ bên dưới đèn thủy tinh treo ở trung tâm.
Người nọ ôm một con búp bê thỏ khổng lồ, cằm tựa trên đỉnh đầu con thỏ, tóc mái rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt, nhìn không rõ dáng vẻ của người đó.
"Sao vậy?" Diêu Thư Hàm kéo tay Thư Nhan.
Thư Nhan quay đầu dẫn Diêu Thư Hàm đi lên bục trước mặt, người phục vụ trước ngực cài một bông hoa nhỏ ở đối diện bước tới hỏi:
"Xin hỏi đi hai người phải không?"
Diêu Thư Hàm nói:
"Phải, chúng tôi tới ăn, còn phòng riêng không?"
Người phục vụ hỏi nhân viên kiểm tra hệ thống đăng ký ở trên bục, nói:
"Thật ngại quá, không còn ạ. Thường phải hẹn trước."
"À..." Diêu Thư Hàm nói: "Được rồi, bỏ đi."
Thư Nhan kéo kéo Diêu Thư Hàm: "Không dễ để tới một lần, em muốn ăn thì chờ một chút." quay đầu hỏi người phục vụ: "Chúng tôi ở đây chờ, một hồi có chỗ thì ăn được không?"
Người phục vụ gật đầu: "Đương nhiên có thể." giơ tay chỉ về hướng cửa kiếng mở song song, "Hai vị mời qua bên này."
Theo người phục vụ vào chỗ nghỉ, Thư Nhan liếc nhìn chung quanh, phòng nghỉ được sửa thành phòng giải trí, ở giữa có một cây đàn piano tam giac cỡ lớn, hai bên trái phải là cái bàn nhỏ, dựa vào tường là chậu thủy tinh.
Diêu Thư Hàm đi mua trà bèn hỏi Thư Nhan:
"Chị muốn uống gì?"
Thư Nhan nói:
"Em xem có cafe hay không?"
Diêu Thư Hàm trả lời đã biết.
Thư Nhan cười cười cúi đầu mân mê mấy ngón tay.
Hai người chọn một chỗ gần chậu thủy tinh, bên ngoài phòng nghỉ là phòng tiếp khách, toàn bộ kiến trúc không lớn nên nhờ thủy tinh tăng ánh sáng tạo thêm hiệu ứng không gian, chỗ Thư Nhan ngồi vừa nghiêng đầu có thể nhìn được tình hình bên ngoài.
Trong đại sảnh người kia vẫn còn ngồi ở giữa ghế sofa, trong lòng vẫn ôm con thỏ lớn không nhúc nhích.
Thư Nhan nhìn con thỏ, xuất thần.
Cô nhớ kỹ trong phòng ngủ của Diêu Thư Hàm trên đầu giường chỗ chồng sách, có một con thỏ nhỏ.
Cô biết cục cưng nhà mình thích mèo, thích thỏ. Tối trước khi ngủ, sáng sớm mở mắt ra, Diêu Thư Hàm đều ngồi trong lòng Thư Nhan lướt weibo, Thư Nhan sẽ cọ cọ đỉnh đầu cục cưng nhà mình cùng cục cưng xem weibo, Diêu Thư Hàm chú ý đến rất nhiều chủ tài khoản nuôi mèo với thỏ, suốt ngày xem động vật nhỏ.
"Cafe đắng." Diêu Thư Hàm bưng ly sữa và ly cafe quay lại, đem cafe đặt trước mặt Thư Nhan.
Thư Nhan chỉ chỉ lên tường thủy tinh bên cạnh, gọi cô nhìn người đang ngồi giữa đại sảnh:
"Em nhìn kìa, người kia ôm con thỏ rất lớn."
"Thỏ?" Diêu Thư Hàm ngẩn ra, quay đầu nhìn. Người ngồi trong đại sảnh? Vừa rồi sao cô không phát hiện...
Sofa da thật, đường viền khảm khắc hoa lá, có cảm giác như dùng đồ dùng trong nhà của hoàng gia châu Âu.
Dưới sofa lót một tấm thẩm đỏ, phía trước mặt là một bộ bàn trà rất đồng bộ, bên trên bày mấy ly hồng trà rất tinh xảo.
Một cô gái ngồi giữa sofa, tóc buộc cao đuôi ngựa, những sợi tóc rũ xuống được vén ra sau, tóc so với Diêu Thư Hàm dài hơn chút.
Diêu Thư Hàm mơ hồ cảm thấy thân hình của người này có chút quen thuộc, mày khẽ nhíu.
Thư Nhan nói, "Em nhìn con thỏ cô ấy ôm kìa, thật to, trên người nó dùng đường khâu hình chữ Z, lỗ tai dài, ừm, còn có ít miếng vá hình hoa be bé." chọt chọt cánh tay Diêu Thư Hàm, "Em thích con thỏ lớn đó không, về nhà chị mua cho em một con."
Thư Nhan vẫn nhìn con thỏ, không phát hiện sắc mặt Diêu Thư Hàm từ khoảnh khắc nhìn thấy con thỏ đã có chỗ không đúng, đợi cô nói đến đường may trên thân nó thì vẻ mặt Diêu Thư Hàm triệt để trầm xuống.
Hữm? Sao không có phản ứng? Chẳng lẽ không thích?
Thư Nhan nhìn về phía Diêu Thư Hàm, lúc này mới chú ý Diêu Thư Hàm có chút không ổn.
Thư Nhan cẩn thận hỏi:
"Hàm Hàm, em sao vậy? Khó chịu hay không vui?"
Diêu Thư Hàm cau mày, giọng có chút yếu ớt:
"Người kia... em quen."
"Em quen?" Thư Nhan cả kinh.
"Ừm..." Diêu Thư Hàm đứng dậy, hít sâu một hơi, "A Nhan, em đi gặp cậu ấy."
"À." Thư Nhan đặt ly xuống, "Chị đi chung với em."
Diêu Thư Hàm nhìn sâu vào mắt Thư Nhan, không trả lời, ngầm đồng ý để Thư Nhan đi theo.
- -------------
Diêu Thư Hàm đi qua chỗ ba người ngỗi giữa sofa dài, cô ngồi trên sofa nhỏ, Thư Nhan ngồi trên tay vịn của sofa nhỏ, một chân đặt dưới đất, yên lặng nhìn cục cưng nhà mình muốn làm gì.
Rõ ràng cảm nhận được có người ngồi bên cạnh, nhưng người ôm thỏ vẫn không có phản ứng gì, cúi đầu, không nhìn thấy được biểu tình của người nọ.
Ai cũng không nói lời nào.
Trầm mặc có chút lúng túng.
Thư Nhan bất an vò đầu, nhịn không được đẩy Diêu Thư Hàm một cái, nháy mắt: Không phải em quen sao? Sao không nói chuyện?
Đừng nói là nhận lầm người nha!
Nhưng Thư Nhan đâu biết rằng, Diêu Thư Hàm có thể chưa xác định quen người đó nhưng con thỏ thì xác định chắc chắn không sai.
Lại qua vài phút, cuối cùng Diêu Thư Hàm cũng mở miệng, giọng nhàn nhạt, Thư Nhan có thể nghe được giọng Diêu Thư Hàm đang run run, lo lắng nhìn chằm chằm Diêu Thư Hàm, lại nhìn nữ nhân ôm thỏ bên cạnh.
"A Tiệp?" Diêu Thư Hàm khẽ gọi.
Thư Nhan mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, lại không nói được ở chỗ nào, cau mày, nghi hoặc nhìn nữ nhân Diêu Thư Hàm gọi là A Tiệp.
Đầu vai Trần Vũ Tiệp khẽ động, một lát, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt lộ ra.
Diêu Thư Hàm động động khóe miệng, "Thật là cậu..." sờ mũi, mắt không tự chủ nhìn về phía khác, "Cậu đã trở về..."
Trần Vũ Tiệp nhìn Diêu Thư Hàm, "Thư Hàm?" cười cười, "Đã lâu không gặp, không nghĩ tới gặp cậu ở chỗ này."
Diêu Thư Hàm ngập ngừng, nói:
"Còn chưa học xong đại học cậu đã đi, đi Mỹ học tài chính xong rồi?"
"Không, học chụp ảnh. Từ nhỏ mình đã thích nó, cậu cũng biết mà."
Diêu Thư Hàm giật mình, "Mình nhớ chú Trần..." vẫn ép cậu học tài chính. Ba Trần là chủ tịch ngân hàng, tất nhiên hi vọng con gái thừa kế sự nghiệp của mình, cho nên càng quan tâm con cái hơn, nhưng Trần Vũ Tiệp thích du lịch, chụp ảnh. Trước đây, cuối cùng cũng cùng người nhà ầm ĩ bất hòa.
"À, chuyện đó." Trần Vũ Tiệp trả lời, tựa hồ cũng không thèm quan tâm, "Em của mình làm việc ở ngân hàng."
Diêu Thư Hàm gật đầu. Cũng phải, cậu ấy còn có một đứa em trai, trong nhà có em trai gánh vác gia đình, làm chị như Trần Vũ Tiệp cũng đỡ hơn.
Trần Vũ Tiệp chú ý tới Thư Nhan ở bên cạnh Diêu Thư Hàm, hạ cằm, "Bạn cậu?", cúi xuống khóe miệng cong xuống, "Không phải nên giới thiệu sao?"
Diêu Thư Hàm đè tay Thư Nhan lại, ý bảo cô không cần nói.
"Ừm, đồng nghiệp, nghỉ hè nên cùng đi chơi." Diêu Thư Hàm cười nói.
Thư Nhan trong lòng bất mãn, kiên quyết nắm lại tay Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm vẫn duy trì nụ cười, trên tay âm thầm dùng sức.
Trần Vũ Tiệp ánh mắt nhìn thoáng qua hai bàn tay giao nhau, đáy mắt tối sầm, cũng không nói gì.
"Jean, đồ ăn xong rồi." Từ Ba từ trong hành lang đi tới, thấy Diêu Thư hàm ngồi trên sofa, huýt sáo nói: "Djob"
"A Tiệp..."
Trần Vũ Tiệp bỗng đứng dậy, một tay ôm thỏ, một tay cắm trong túi quần.
Cô đi về phía trước 2 bước, đứng ở trước mặt Diêu Thư Hàm, hơi nghiêng người về phía trước, hai mắt nhìn thẳng vào Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm vô thức lùi ra sau.
Trần Vũ Tiệp cười, thẳng người:
"Soái ca Từ, phiền anh đem hình mới rửa chiều nay mang tới cho tôi."
"À" Từ Ba cười đáp, trở về phòng cầm ra một bao tài liệu đưa cho Trần Vũ Tiệp.
Diêu Thư Hàm trầm mặc nhìn hành động của Trần Vũ Tiệp, mà Thư Nhan biểu tình phức nhìn Diêu Thư Hàm, nhịn không được sờ cằm...
Trần Vũ Tiệp lấy một tấm ảnh từ trong túi văn kiện đưa cho Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư hàm và Thư Nhan đều cúi đầu nhìn.
Trong hình là một thân cây.
Cành lá sum xuê, xanh biếc tĩnh mịch, dường như đang hát trong gió.
Diêu Thư hàm khẽ nói:
"Là hương chương."
"Ừ." Trần Vũ Tiệp cài nút của túi văn kiện lại đưa cho Từ Ba, "Hương chương ở cửa nhà mình. Cậu còn nhớ trước đây mình kể cho cậu nghe tập tục của nhà mình không?"
Diêu Thư Hàm kinh ngạc nhìn người kia.
"Con gái ngày ra đời ở cửa nhà sẽ trồng một gốc cây hương chương, đến khi xuất giá liền chặt đi, bó thành củi làm đồ cưới."
Diêu Thư Hàm cúi đầu, nói:
"Nhớ kỹ."
Trần Vũ Tiệp chỉ xuống ảnh chụp nói:
"Bây giờ đã chặt rồi."
Diêu Thư Hàm bỗng nhiên ngẩng đầu.
Trần Vũ Tiệp nở nụ cười.
"Mình chặt." cô nói.
Không đợi Diêu Thư Hàm có bất kỳ phản ứng gì, Trần Vũ Tiệp còn nói: "Cây không còn nữa, chỉ còn lại ảnh chụp trước kia thôi. Mình nhớ trước đây cậu rất thích cái cây đó, nói nó lớn lên rất tốt." ngừng một chút, "Ảnh chụp cho cậu."
- ---------------------
Lão Thư tệ quá mang danh công mà ôm công chúa cũng không làm được:v
Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT