".... chất lỏng đỏ tím chảy thành một dòng suối nhỏ, chảy vào cái rãnh sâu giữa hai ngọn núi... "
--------------------------
Diêu Thư Hàm nghĩ thầm: Em hôn chị là coi trọng chị, bao nhiêu người muốn được em hôn kìa, chị còn lý sự kén cá chọn canh!?
Bất quá có sạch sẽ hay không, Diêu Thư Hàm lại nghĩ tới một chuyện khác...
"Em cười cái gì? Diêu Thư Hàm, chị cảm thấy mỗi lần em lộ ra cái kiểu cười này nhất định là đang suy nghĩ những chuyện thô bỉ." Thư Nhan nhìn chằm chằm khóe miệng co rút của Diêu Thư Hàm nói.
Diêu Thư Hàm sờ miệng:
"A, không có, đương nhiên chị cũng biết em có thô bỉ thì vẫn không thể sánh với chị, dì Thư."
Nghe chữ dì Thư Nhan liền giận, cô túm lấy vai Diêu Thư Hàm, nói:
"Diêu Thư Hàm, em không chịu kết thúc chuyện đó phải không?"
"Tự chị lấy gương soi mình đi, có mấy cái nếp nhăn ở khóe mắt rồi, gọi chị là dì là nể chị lắm rồi, nhỏ hơn chút có thể dùng chữ thím cho chị."
Thư Nhan bất giác đưa tay sờ khóe mắt, có nếp nhăn bên khóe mắt hay không... việc này cô thật sự là không nắm chắc.
DIêu Thư Hàm thấy Thư Nhan làm vậy, bi bi thương thương, nhịn không được cười nói:
"Lừa chị thôi, đừng sờ nữa."
"Aizz, Diêu lão sư, em nói nếu như chị già rồi, trên mặt toàn nếp nhăn, có phải em không cần chị nữa không?" Thư Nhan đem vali đặt ổn định trên bậc thang máy, cô quay đầu hỏi Diêu Thư Hàm, thái độ phải nói là rất chân thành.
"Ừm..." Diêu Thư Hàm khẽ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, miễn cưỡng nói "Vậy còn phải xem chị ngoại trừ xinh đẹp còn có giá trị nào khác hay không, ví dụ như chị làm cơm có ngon không, có chịu khó quét dọn vệ sinh hay không."
Thư Nhan liền đáp:
"Chị không giỏi làm cơm, quét dọn vệ sinh phỏng chừng không hợp tiêu chuẩn của em, nhưng chị cảm thấy có một chuyện chị nhất định là vô giá, vô giá!"
Diêu Thư Hàm chép miệng:
"Cái gì?"
"Chậc." Thư Nhan bộ dạng chính là rõ ràng em biết chị biết nhưng em cố tình không biết để cho người ta rất khổ sở, "Làm cho em thoải mái ~"
Ah.... làm cho em thoải mái. Diêu Thư Hàm suy nghĩ một chút... cái bồn tắm siêu cấp lớn đặt trong phòng tắm của phòng ngủ chính trong căn nhà ở L thị, còn có chai dịch khử trùng từ năm ngoái, xem ra đã pha loãng liều dùng... sau đó Diêu Thư Hàm lạnh nhạt gật đầu, "Em nhớ kỹ rồi."
"Hả?" Thư Nhan vẫn duy trì động tác kia nhìn Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm mỉm cười, bỗng sát đến ôm Thư Nhan, ngửa đầu hôn cằm Thư Nhan sau đó vội lùi lại.
Thư Nhan quét mắt nhìn xung quanh, có vài người nhìn về phía 2 người mấy lần sau đó lại cúi đầu chơi điện thoại di động, kết quả đợi Thư Nhan lấy lại tinh thần, Diêu Thư Hàm đã đeo túi nhỏ đã lạch bạch nhảy xuống dưới.
Bỗng nhiên, trong trí nhớ của Thư Nhan vang lên bài hát khi còn bé lão sư đã hát ở nhà trẻ. Bài hát kia như thế nào à? Ah, là con thỏ nhỏ ngoan nhé ngoan nhé, mở cửa ra... cục cưng nhà cô có thể tựa như thỏ nhỏ?
Nhảy nhót, làm cho ngươi phiền nhưng quan trọng là ngươi vẫn không bắt được!
"Này, vị cô nương kia, trên thang máy không thể chạy!" bảo an bên dưới đi tới nhắc nhở Diêu Thư Hàm.
Tiểu ca dại ra hai giây, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc vô hình:
"Khụ khụ, ừm, tôi cũng vì lo lắng cho sự an toàn của hai vị, sau này xin chú ý, bị thương sẽ không tốt..."
Diêu Thư Hàm lại không dành thời gian để ý đến hắn, trong tay cầm vé và tiền giơ lên thật cao hướng về phía Thư Nhan lắc lắc, cười hì hì kêu lên:
"Dì Thư, dì xem lại túi quần áo của mình đi!"
Thư Nhan ngẩn ra, đưa tay sờ vào trong túi, ĐM, tiền cùng thẻ thông hành đều bị mất! Nhìn xuống dưới, không phải đều ở trên tay Diêu Thư Hàm sao!
"Dì Thư tự mình mua vé à!" Diêu Thư Hàm đặc biệt lắc lắc 2 tấm thẻ màu xanh lam, chạy lạch bạch qua chỗ kiểm tra an ninh rồi.
Ôi trời đm. Thư Nhan đập lên tay vịn thang máy, vừa lúc tới mặt đất, Thư Nhan vội vàng chạy theo, nhưng Diêu Thư Hàm đã qua chỗ kiểm tra an ninh, hai người một ở trong một ở ngoài cách nhau một tuyến phân cách.
Ví tiền của Thư Nhan ở trong balo trên lưng của Diêu Thư Hàm, trên người ngoại trừ cái vali lớn thì cái gì cũng không có.
"Diêu Thư Hàm, em đừng đùa nữa, trễ giờ rồi!" Thư Nhan gọi ai kia.
Ai kia cười:
"Không sao, em đâu có trễ giờ!"
Thư Nhan nói:
"Vậy em không trễ còn chị thì sao!?"
Diêu Thư Hàm nói:
"Chị ở phòng đợi ngủ một đêm đi."
Mẹ ơi. Thư Nhan quay đầu qua chỗ khác:
"Em đưa thẻ cho chị."
"Ừm..." DIêu Thư Hàm con người nhìn quanh, chu mỏ "Không đưa."
Thư Nhan đưa tay giật, Diêu Thư Hàm né.
"Đưa ra."
Diêu Thư Hàm cầm thẻ đưa ra:
"Muốn tự mà lấy."
Thư Nhan thở dài qua lấy, Diêu Thư Hàm ngay lúc Thư Nhan sắp chạm vào liền rút tay về.
"Diêu Thư Hàm!" Thư Nhan trừng Diêu Thư Hàm.
"Ha ha.. Thư Nhan.. là chị làm...à đây gọi là tự mình tạo nghiệt, không thể sống!" Diêu Thư Hàm ôm bụng cười suýt chút nữa là đau sốc hông luôn.
Thư Nhan nghiêng đầu nhìn người kia:
"Không đưa phải không?"
"Hừ." Diêu Thư Hàm ưỡn ngực.
Thư Nhan tiến về trước một bước, cách tuyến phân cách kéo áo Diêu Thư Hàm đem người kia kéo qua, nghiêng đầu hôn lên môi người kia.
Diêu Thư Hàm kinh hoảng mở to hai mắt, có thể cảm nhận được lông mi dài mảnh quét lên trên mí mắt, có chút ngứa, đầu lưỡi non mềm ướt nóng lướt qua trên môi, cô không tự chủ mở miệng, đầu lưỡi linh hoạt như rắn nhỏ xông vào vào miệng, cùng cô liều chết quấn quýt.
Một lúc sau, Thư Nhan buông Diêu Thư Hàm ra, lùi qua một bên giơ tay lấy chiếc thẻ xanh trong tay ai kia, đối với vẻ mặt đang hoảng hốt của ai kia khóe miệng khẽ cong, nháy mắt nói: "Em đưa hay không... không sao cả, là của chị thì vẫn là của chị thôi." kể cả em, là của chị thì là của chị.
Phía sau âm thanh hỗn độn của những bánh xe nhỏ của mấy chiếc vali 'thắng gấp' ngã nhào, loa thông báo tàu đã vào chạm, sóng người bắt đầu khởi động, tiếng la hét hỗn tạp, trong lúc đó đủ loại âm thanh đan xen vào nhau.
Vừa rồi... cô ở trước mặt mọi người... cứ như vậy... bị Thư Nhan hôn?
Một bàn tay bắt lấy cổ tay của mình, Diêu Thư Hàm lúng ta lúng túng ngẩng đầu, Thư Nhan xoa đầu người yêu:
"Nhờ phúc của em, chuyến tàu đầu tiên qua rồi, lại phải đợi mấy chục phút."
Diêu Thư Hàm nhún nhún mũi, con ngươi qua lại ngước nhìn người kia, ánh sáng đầu tường chiếu lên người Thư Nhan, tỏa sáng, giống như thiên sứ.
Thư Nhan dắt tay Diêu Thư Hàm, "Đi thôi." tiến đến sân ga phía trước, còn vài bước, theo kinh nghiệm của Thư Nhan đoạn: đầu và cuối tàu ít người nhất, lúc này nhà ga rất đông, tốt nhất là không nên tụ tập lại.
"Hàm Hàm, em sao vậy?" Lúc này Thư Nhan phát hiện Diêu Thư Hàm vẫn cúi thấp đầu, bàn tay trong tay cô siết chặt, không nói câu nào.
Cô cúi người, nhớ tới lúc nãy Diêu Thư Hàm ghét bỏ tay cô bẩn không cho chạm vào mặt, chỉ đem tay khoát lên vai, nhẹ giọng hỏi:
"Không vui hay khó chịu?"
Diêu Thư Hàm vẫn cúi thấp đầu, không để cho Thư Nhan nhìn.
Thư Nhan không biết người kia đang suy nghĩ gì, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Đàm luyến ái là chuyện của hai người, mỗi người một phương thức biểu đạt, mỗi người một phương thức lý giải.
Nếu như có lúc không hiểu rõ tâm tình của đối phương, cô làm thế nào để đáp lại?
Ai biết được?
"A Nhan." Diêu Thư Hàm gọi người kia lại.
Thư Nhan nhìn vành mắt của người yêu đỏ hết một vòng.
Diêu Thư Hàm nắm tay Thư Nhan ngồi trên ghế dài, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt trong suốt, cười nói:
"Cảm ơn chị."
Thư Nhan nắm lấy tay Diêu Thư Hàm:
"Không cần phải nói cảm ơn, nói yêu chị là đủ."
"Em biết." những giọt nước mắt bên khóe mi biến mất, "Chị phiền chết đi được."
Cô không phải không nhìn nhìn thấy lúc hôn môi ở cửa kiểm tra loang loáng tiếng chụp hình cùng với ánh mắt kinh ngạc của anh chàng an kiểm.
Sau khi hai người bên nhau, Thư Nhan cảm thấy chuyện của họ cũng giống như nam và nữ đối với nhau, không có gì đáng sợ.
Cô biết Diêu Thư Hàm rất lưu ý ánh mắt của người khác, bản thân Diêu Thư Hàm không sợ nhưng lại chính là sự không kiên định của cô, không thể kiên trì đến cuối cùng. Cô biết mình nói gì cũng không có tác dụng, chỉ có thể nỗ lực dùng hành động để biểu đạt. Người lớn lên có mắt, có tay. Có thể làm một so sánh kỳ cục như thế này: Diêu Thư Hàm tựa như đôi mắt, vẫn luôn nhìn ngươi, hết thảy tâm tư đều viết lên đó, nhìn hay không đều hiểu thấu bạn, mà Thư Nhan thì tựa như đôi tay, sẽ không nói, cũng không thể biểu đạt tình cảm như đôi mắt, chỉ có thể từng chút chừng chút đi thực hiện.
Nếu như em nghĩ không thấu, vậy đừng nghĩ nữa, hãy để chị làm! Thư Nhan cười cười, cô có thể hứa hẹn, chỉ có những điều này.
Trong lòng Thư Nhan cũng sợ, sợ những hỉ nộ vô thường của Diêu Thư Hàm, sợ sự nhạy cảm yếu đuối của Diêu Thư Hàm, chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì chỉ làm cho Diêu Thư Hàm thương tâm. Thư Nhan không thích mắc nợ người khác, hết lần này tới lần khác cô liền mắc nợ Diêu Thư Hàm.
Còn mơ hồ thì làm sao bây giờ? Xem ra chỉ có thể lấy thân bồi đắp.
Không biết sao, nhớ tới chuyện này trong lòng Thư Nhan giống như mắc tóc rất khó chịu, lo sợ... nhìn ánh mắt kia của Diêu Thư Hàm, cứ như muốn đem cô dồn vào đường cùng, chỉnh đến chết...
- ---------------
Tháng 9, các bạn học sinh đáng yêu của Anh Tài nghênh đón một năm học mới.
Mới vừa khai giảng đã không ít chuyện, ngoại trừ mặc kệ bài thi sát bên thì lũ học trò cũng không có việc gì khác.
Thứ sáu tuần thứ hai sau khai, trong lúc Thư lão sư đang dạy thì điện thoại chợt rung.
Thư Nhan trừng mắt nhìn tiểu nam sinh ở bàn bên cạnh đang liếc trộm túi áo của cô:
"Nhìn lén cái gì, ánh mắt tốt như vậy?"
Nam sinh cười ha ha "Không không có gì." bĩu môi, "Thư lão sư, cô có tin nhắn kìa."
Thư Nhan nheo nheo đôi mắt hồ ly lại, 10 ngón tay đan vào nhau, đổi chân:
"Mắt của em tốt vậy sao kì thi vừa rồi không đạt hả?"
Chú lùn bên cạnh cười khanh khách.
"Em, thức ăn đi vào có lợi cho phát triển sao đầu óc của em không phát triển hả, ai tôi nói, em cũng nên chú ý học tập một chút để đạt điểm!?" Thư Nhan dùng điện thoại ở bên cạnh gõ gõ xuống bàn, chú lùn ách xì một cái, cúi cúi đầu, nam sinh bên cạnh liền cười hắn, hả hê mà cười.
Lùn còn đi cà nhắc muốn cùng anh em sánh vai, cùng bảo vệ tôn nghiêm của nam nhân, tiếc rằng chiều cao của hắn thực sự không khả quan lắm.
Thư Nhan nhìn 2 đứa cười lắc đầu, xem điện thoại, là tin nhắn MMS, mở ra vừa nhìn Thư Nhan liền sững sờ.
Người gởi: Vợ.
Nội dung: phòng ngủ chính nhà của em, hoa viên Cảnh Tường.
Đính kèm: Hình ảnh.
Bức hình này... nếu như Thư Nhan nhìn không lầm... chính là... ừm, bắp đùi của Diêu lão sư.
A, phía dưới còn có một tấm nữa.
Tấm kế tiếp không nhìn còn đỡ, vừa nhìn trái tim của Thư Nhan quả thực chịu không nổi sức nặng của nó nữa!
Đó chính là rãnh ngực sâu của Diêu lão sư...cánh tay ngọc thì cầm chiếc ly chân dài, miệng ly kề sát ngực, rượu đỏ trong ly vung vãi trên da thịt trắng nõn, chất lỏng đỏ tím chảy thành một dòng suối nhỏ, chảy vào cái rãnh sâu giữa hai ngọn núi...
Thật là yêu tinh!
- -------------------------------
Thật là yêu tinh:v
Ps. Tuần mới tốt lành!^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT