*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảm ơn sự giúp đỡ của Dương Dương dễ thương:')

- --------------------------

Thư Nhan vui vẻ, trong lòng thầm nói: Còn phải nói, là vợ của con mà đó.

- -------------------------------

Vé xe là 11 giờ trưa, 10 giờ Diêu Thư Hàm vẫn ngồi trước bàn trang điểm đánh má hồng. Thư Nhan kéo hành lý ra ngoài cửa mà ai kia vẫn chưa đi ra, ngó vào trong nhìn "Thư Hàm, em làm gì đó!?" Diêu Thư Hàm dùng ngón tay lau cho son môi đều ra, "Ra liền!" Thư Nhan hối thúc "Ra ngay của em cũng 10 phút rồi!"

Thật vất vả Diêu đại tiểu thư mới xuất hiện, cô nhìn tủ giày xong lại ngây ngẩn cả người. "Lại sao nữa?" Thư Nhan hỏi, Diêu tiểu thư có chút rối loạn, "Giày, a, đôi này? Đôi này?" cô đưa đôi AD với đôi GC lên sau đó lại đặt nó về vị trí cũ, "Hay là đôi này?!" cô cầm đôi giày da đã buộc dây sẵn, lại vỗ vỗ đầu, ngồi chồm hỗm dưới đất không thèm nhúc nhích.

Thư Nhan bảo:

"Mang thì mang đi, 10 giờ lẻ sáu phút rồi."

"Em không biết mang đôi nào thì hợp..." Diêu Thư Hàm quẹt miệng bộ dạng tội nghiệp nhìn ai kia.

Ôi trời, Thư Nhan chịu không nổi nhất chính là ánh mắt này của cục cưng nhà cô, cô kéo khăn choàng ra sau cổ sau đó 'xách' ai kia lên:

"Chọn đôi này đi, rất đẹp. Đi mau."

Tốt xấu gì cũng ra ngoài, ngồi trên taxi, Diêu tiểu thư thường xuyên lấy chiếc gương nhỏ nhìn nhìn, Thư Nhan đã nhắc một lần "Em không cần khẩn trương như vậy."

Tình hình giao thông khá thuận lợi cho nên cả hai đến nhà ga sớm hơn dự tính, Thư Nhan đến đại sảnh lấy vé điện tử, nhưng khi trở về phòng chờ cô nhìn thấy một lão bà quần áo lam lũ đang ngồi dưới đất, khóc lóc ỉ ôi, không ngừng vươn tay hướng về phía vị khách ngồi bên cạnh:

"Thanh niên, đỡ dùm bà già này dậy đi."

Thư Nhan lắc đầu, thời đại nào rồi, chiêu trò từ mấy trăm năm trước vẫn còn dùng. Cô đang muốn đi tìm Diêu Thư Hàm lại nghe thấy giọng nói rất quen thuộc:

"Bà à, bà có sao không?"

Thư Nhan liền quay đầu hướng về phía bà cụ ngồi liệt dưới đất, vẻ mặt lo lắng kia không phải là cục cưng nhà Thư Nhan sao!?

"À, cô gái tốt bụng, cám ơn con giúp bà." bà cụ chống đất, run rẩy vươn tay về phía Diêu Thư Hàm, chỉ còn cách một ngón tay thì chạm vào tay Diêu Thư Hàm rồi, đột nhiên một trận gió xẹt qua, Thư Nhan ôm lấy Diêu Thư Hàm hướng ra sau. Cụ bà sững sốt một sau đó lập tức khóc thiên thưởng địa*, "Ối, thói đời gì đây, tôi một bà già té trên mặt đất không ai tới đỡ."

Khóc thiên thưởng địa ( 哭天抢地): vừa khóc to miệng vừa gọi trời, đầu vừa đập xuống đất, miêu tả một loại đau đớn cực độ.

Diêu Thư Hàm nghiêng đầu nhìn cô có chút không vui:

"Chị làm gì thế? Bà bị té mà không ai qua đỡ giúp đỡ, các người tâm làm bằng đá à, một chút lương tâm cũng không có."

"Bà ta có khí lực kêu người thì nên sớm tự mình bò dậy rồi." Thư Nhan vòng tay qua giữ chặt vai Diêu Thư Hàm sau đó đi về phía trước, đặt túi lại chỗ ngồi.

"Nhưng---" Diêu Thư Hàm còn đang nhìn bà cụ kia, bà cụ kia kêu gào long trời lở đất để người ta chú ý đến bà. Diêu Thư Hàm ôm lấy cánh tay Thư Nhan, lo lắng nói "Chị xem bà cụ ấy đáng thương biết bao."

Thư Nhan quay đầu qua chỗ khác, chỉ chỉ vào túi nói:

"Em quan tâm bà ta ai coi chừng túi đồ của mình, túi đồ bị trộm thì ai quan tâm chúng ta hả? Em đi đâu khóc đây?"

Diêu Thư Hàm lùi ra sau một bước, chớp chớp mắt.

"Diêu Thư Hàm, có phải em chưa từng ngồi xe lửa một mình?" Thư Nhan hỏi.

"Em vẫn hay ngồi một mình!" Diêu Thư Hàm cãi.

Thư Nhan trừng mắt nhìn.

Diêu Thư Hàm rụt cổ:

"Máy bay..."

Xe lửa sao có thể giống với máy bay chứ! Không cần nói gì sau xa chỉ nói tới giá vé thì con số đã không giống nhau rồi!

Trong cái xã hội này sự chệnh lệch giữa người và người thực sự quá lớn, có người liều sống liều chết cũng chỉ kiếm được vài đồng tiền, có những người chỉ biết ăn tiêu phá phách, nhất định chính là sâu-mọt-chủ-nghĩa-cộng-sản.

"À, thì ra là vậy." Thư Nhan gật đầu "Theo chị ngồi xe lửa coi như ủy khuất em rồi."

Diêu Thư Hàm vừa tính ngồi xuống lại bị đứa trẻ bên cạnh đặt mông chiếm đoạt, không tiện cùng trẻ con tranh chỗ, không thể làm gì khác hơn là đứng.

Thư Nhan nhìn xong toàn bộ quá trình cục cưng nhà cô bị cướp chỗ, đột nhiên không biết nên nói gì. "Qua đây." Thư Nhan giang tay ra kéo Diêu Thư Hàm khoảng cách giữa hai người gần hơn, tim đập loạn lên khi cô ngồi trên đùi của Thư Nhan. "Không cần ngồi như vầy đâu, cũng sắp đến giờ soát vé rồi--a, Thư Nhan chị nhìn kìa! Bà cụ hồi nãy lại đứng lên đi lại kìa!" Diêu Thư Hàm trợn tròn mắt, nhìn bà cụ cách chỗ người ngồi 2 hàng ghế vừa rồi bị té dưới đất đột nhiên bật dậy đi lại vô cùng thông thuận, không hề còn là cái bộ dạng muốn chết không có sức sống như trước đó.

"Đó là kẻ lừa gạt, cùng với kẻ đụng phải là người một nhà. Xem ra em chưa từng thấy qua." Thư Nhan vòng tay ôm lấy hông Diêu Thư Hàm, cô cười người trong lòng "Không có học thức."

Diêu Thư Hàm cảm giác bản thân bị gạt, chút hơi phiền muộn phiền, hỏi Thư Nhan:

"Còn những người khuyết tật ăn xin trong đường hầm thì sao?"

Thư Nhan vuốt tay người kia nói:

"Em đã nhìn thấy người khuyết tật đi nhặt bán phế phẩm chưa? Họ cũng gặp nhiều trắc trở trong sinh hoạt nhưng có người vẫn lao động, có người lại không làm gì cả."

"Nhưng chị muốn người khuyết tật lạo động như thế nào chứ?"

"Mỗi người đều phải nuôi sống chính mình và người nhà, chính mình ăn cũng không đủ no thì làm sao quản những người không có chút quan hệ với mình? Chị đem miếng cơm của mình cho em ăn thì chị không thể sống. Gãy tay thì có thì có thể dùng chân, Paralympic còn có nhiều người còn hơn như vậy nhưng họ vẫn giành được huy chương vàng. Khuyết tật chỉ là do thân thể xảy ra ngoài ý muốn nhưng họ vẫn là công dân bình thường, với chúng ta không có gì khác biệt."

"Có vẻ chị nói rất có đạo lý, có thể em vẫn cảm thấy họ rất tội nghiệp."

Thư Nhan gật đầu:

"Ừm, sau này gặp em quan tâm họ cũng không sao nhưng chị không thể để em bị những kẻ lừa đảo gạt được."

"Aizz, soát vé soát vé kìa!" Diêu Thư Hàm đứng phắt dậy, kéo rương đồ chạy đi, vừa chạy vừa hưng phấn kêu lên:

"Wow wow, thật là nhiều người!"

Thư Nhan níu người kia lại:

"Em đừng vội, đợi họ xong rồi mình qua cũng được, không thể thiếu em, cần chi theo người ta chen lấn, đợi lát nữa chen lấn điện thoại với ví tiền của em sẽ bị mất."

"Ah"

Đám người qua cửa soát vé cũng khá rồi, Thư Nhan mới cùng Diêu Thư Hàm chậm rãi đi vào, lúc lên xe lửa, Diêu Thư Hàm nhìn thang leo lên mà phát rầu, Thư Nhan đi tới xoay người nói: "Em đưa cái rương này lên cho chị." "À à." Diêu Thư Hàm vội đưa cái rương lên, hỏi: "Xe lửa không có vận chuyển đồ sao?" Thư Nhan nói: "Không biết, chị chưa từng thử qua." đưa tay kéo Diêu Thư Hàm, "Lên đi." Diêu Thư Hàm khí khái ngẩng đầu, "Không cần, em có thể tự lên được."

Từ L thị đến C thị kỳ thực không xa, Thư Nhan đi và về đều là chọn mua vé ngồi nhưng lần này dẫn theo Diêu Thư Hàm nên cô chọn mua 1 vé ngồi cùng một vé giường nằm, còn cố ý chọn giường dưới.

Buổi trưa đến giờ ăn, có một xe đẩy thức ăn đến, Diêu Thư Hàm gọi lại:

"Tôi muốn hai hộp cơm hộp."

Người đẩy xe thức ăn cố ý nhắc nhở: "Cô à, đây là phần ăn của thương gia giá 38 đồng một hộp, đợi lát nữa sẽ có phần 16 đồng phần ăn phổ thông." rất nhiều người không muốn ăn cơm hộp trên xe lửa, ngại nó vừa mắc vừa khó ăn, cho nên người bán cơm khi bán sẽ nhắc nhở người mua.

Diêu Thư Hàm đưa cho người đó tờ 100:

"Đây."

"Cảm ơn, chúng tôi không cần." Thư Nhan mặt không đổi sắc kéo tờ tiền trong tay Diêu Thư Hàm xuống, Diêu Thư Hàm khó hiểu, mở miệng muốn nói nhưng Thư Nhan đưa tay che miệng người kia lại, áy náy cười nói với người đẩy xe: "Xin lỗi, tôi mới nhớ ra chúng tôi có mang theo cơm trưa."

Anh chàng ngược lại không trách, nói không có gì rồi đẩy xe đi.

Thư Nhan buông Diêu Thư Hàm ra, từ trong balo lấy ra 2 hộp mì ăn liền đặt lên bàn:

"Cái này hay cái này, tự chọn một hộp."

"Người ta không muốn ăn."

"Vậy thì không còn lựa chọn rồi."

Diêu Thư Hàm cẩn thận liếc nhìn Thư Nhan, nhỏ giọng nói:

"Cái này."

Thư Nhan mở nắp rót nước sôi, nấu cho Diêu Thư Hàm một món mì ngon, hai người cứ như vậy giải quyết xong bữa trưa.

Diêu Thư Hàm thề, hộp mì đó là bữa ăn trưa đáng sợ nhất mà đời này cô từng ăn.

- -----------------

Ngôi nhà của Thư Nhan ở C thị cũng chỉ là một căn nhà rất tầm thường trên con phố nhỏ bên trong khu dân cư, mặt tường đều là xi măng, lầu một đều là cửa hàng nhỏ, quán cơm nhỏ, mặt hướng về đường chính là cửa hàng bán lẻ, cửa sau là cửa đơn hướng lên lầu. Diêu Thư Hàm đi tới cửa nhà Thư Nhan, lầu một là tiệm cơm, sau cánh cửa phòng bếp là một nam nhân ngồi gần cống ngầm làm thịt thỏ, máu tươi đầy đất, đầu thỏ rơi xuống nhưng chân sau của nó còn giật giật, Diêu Thư Hàm nhìn thấy cảnh tượng đó liền nhắm mắt lại trốn phía sau Thư Nhan.

"Anh Trương giết thỏ thôi mà." Thư Nhan đem Diêu Thư Hàm che chở sau lưng, cười gật đầu chào hỏi.

Anh Trương dùng bao tay da lau lau mặt mình, ngẩng đầu nhìn Thư Nhan:

"Thư Nhan à, đã lâu không gặp em rồi. Vừa được điều trở về à?"

"Vẫn chưa đâu. Được nghỉ hè nên mới về nhà."

Anh Trương gật đầu, thấy Diêu Thư Hàm sau lưng Thư Nhan, ánh mắt sáng lên:

"Đó là bạn à!? Thật đẹp!"

Diêu Thư Hàm nghĩ anh Trương này là người quen của Thư Nhan nên bước tới chào hỏi, vừa bước được 2 bước liền bị Thư Nhan kéo đi vào cánh cửa có ánh sáng mờ tối. Thư Nhan vừa đi vừa nói:

"Anh Trương, tụi em lên trước, em còn muốn thăm mẹ nữa."

"Được được, vậy hai đứa đi nhanh đi, đừng chậm trễ." Anh Trường cười nói, vùi đầu tiếp tục làm thịt thỏ.

Cánh tay Diêu Thư Hàm bị ai kia kéo có chút đau, vội nói:

"Chị chậm một chút, chậm một chút."

Thư Nhan chậm lại, bỗng nhiên xoay người nói với Thư Hàm:

"Đợi lát nữa chị mua một cái mặt nạ Tôn Ngộ Không để em mang lên."

"Hả?"

"Quên đi." Thư Nhan nhận lấy cái rương trong tay Diêu Thư Hàm, xách 2 cái rương lên tới lầu 4.

Căn nhà này kết cấu còn giữ được tương đối nguyên vẹn như ban đầu, cửa có 2 cửa ra vào, bên ngoài là cửa rào sắt, đi vào trong 2 bước nữa có một cánh cửa gỗ.

Thư Nhan cầm chìa khóa mở cửa sắt, đổi chìa khóa mở cánh cửa gỗ ra, đem rương đẩy vào trong căn phòng nhỏ đã dọn dẹp xong. Diêu Thư Hàm cùng theo vào, trên tường có chỗ bị khoét hiện ra màu xám tro, bụi rơi lã chã, trên mặt tường còn có chữ viết nhỏ nhỏ bằng bút bi, Diêu Thư Hàm ghé sát vào nhìn... là bản nháp biểu thức toán.

Từ cửa chính vào là một bàn ăn gỗ hình vuông, bên trong cái lồng bàn sắt có 2 cái bánh bao, bên cạnh có một chén đậu cà, bên ngoài là cái lồng chụp màu hồng. Phòng ăn và phòng bếp cùng một chỗ, phía sau phòng bếp là nhà vệ sinh, rất nhỏ. Phòng bên cạnh là phòng khách, đi vào trong có 2 phòng, cũng rất nhỏ. Không có sân thượng, quần áo đều phơi trên thanh sắt to phía trên bệ cửa sổ.

Thư Nhan đang trong phòng ngủ thay bộ đồ sạch sẽ, Diêu Thư Hàm đi thăm xong những căn phòng khác đang chuẩn bị khảo sát trọng điểm- khuê phòng của Thư Nhan. Vừa vào phòng Diêu Thư Hàm liền ngây ngẩn cả người, trên 4 bức tường, ngay cả nóc nhà cũng dán đầy bài thi, còn có các trang cắt ra từ sách và báo. Trên cửa sổ đối diện và trên mặt tủ quần áo cũng dán mấy tờ giấy khen.

"Bạn học Thư Nhan vinh dự nhận được xx đoàn viên ưu tú hàng năm." Diêu Thư Hàm bước tới cẩn thận xem, "Bạn học Thư Nhan được bầu chọn là cán bộ ưu tú của lớp.", "Bạn học Thư Nhan nhận được bằng khen ưu tú tham gia cuộc thi hát."... nhìn thấy tấm giấy khen cuối cùng, Diêu Thư Hàm dừng lại, ánh mắt phát ra tia nhu hòa, nhẹ nói: "Bạn học Thư Nhan vinh dự nhận được giải Á quân cuộc thi cầu lông nhóm nữ trường Đại học B thị."

Thư Nhan túm tóc từ dưới đất bò dậy, nhìn tờ giấy khen cũng không nói gì:

"Chị nói biết bao nhiêu lần rồi, đừng đem cái này ra dán."

Diêu Thư Hàm nở nụ cười nói "Không phải chị dán?" cô cho rằng Thư Nhan là người tự luyến như vậy, nhất định đem giấy khen dán ở chỗ bắt mắt để mỗi ngày đều nhìn thấy được.

"Không phải chị" Thư Nhan giũ giũ ga trải giường, "Là ba chị."

Nhưng lại nói tiếp ba mẹ Thư Nhan đều không có ở nhà, đang làm việc sao? Bởi vì thời gian làm việc của ba mẹ Diêu Thư Hàm không cố định nên cô cũng không còn nhớ rõ thời gian làm việc của các đơn vị.

Thư Nhan mở điện thoại nhìn nhìn:

"5 giờ rưỡi, ba chị cũng phải về rồi."

Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên. Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới.

Người vào cước bộ rất nhẹ nhàng vào cửa sau đó lịch bịch lịch bịch chạy tới, đó là một người đàn ông to con mặc chiếc áo ngắn tay xám tro, ông vỗ vỗ tay kêu lên:

"Ba nói ra ngoài đã khóa cửa lại rồi sao về cửa lại mở, thật đúng là A Nhan về tới!"

Thư Nhan bỏ ga trải giường nhảy đến vỗ phách phách vào vai ông:

"Ba!"

"Ah, A Nhan của ba đây rồi!" Ba Thư muốn ôm Thư Nhan lên nhưng thử 2 lần không thành công, ông cười ha ha: "Già rồi già rồi, ôm không nổi nữa." sau đó ông lùi về sau nhìn, ha, đây là con gái nhà ai, dáng dấp rất xinh đẹp! Ba Thư liền hỏi: "A Nhan, đây là bạn con?!" ông bước tới vỗ nhẹ lên vai Diêu Thư Hàm, "Tiểu cô nương, chào con."

Cả người Diêu Thư hàm không không chế được run rẩy, đầu lưỡi thắt lại:

"Chào chú... chú! Con... con... con tên là Diêu Thư Hàm (姚书晗), Thư trong... Hàm trong..."

Thư Nhan chống cằm nói:

"Chữ nhật (日) bên cạnh thêm chữ Hàm (含) trong chữ bao hàm (包含), em nói vậy ba chị không biết chữ đó."

Diêu Thư Hàm đỏ mặt, muốn nói lại nói không nên lời, tay xiết chặt vạt áo sơmi hoa:

"Con cùng Thư Nhan ở chung, con dạy lớp kế bên lớp chị ấy, trước đây đi học..."

"Con ở trọ chỗ của em ấy, em ấy là chủ nhà, lớp tụi con chủ nhiệm sát bên nhau, em ấy còn là bạn học cao trung, trước đây đã nói với ba rồi." Thư Nhan nói với ba Thư "Thư Hàm muốn đến C thị con liền dẫn em ấy đến, qua 2 đêm con sẽ dẫn em ấy về bên ông bà chơi một chút."

"Dạ đúng dạ đúng!" Diêu Thư hàm vội nói "Chính là như vậy, làm phiền chú dì."

Ba Thư nhìn nhìn Diêu Thư Hàm một hồi, đột nhiên cười lớn:

"Ha ha, Thư Hàm phải không? Con đừng khẩn trương, đừng khẩn trương! Con giúp A Nhan nhiều như vậy còn là bạn tốt, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy, chú rất thích con, coi con như con gái nuôi trong nhà!"

Diêu Thư hàm gục đầu, khuôn mặt quá quen thuộc rồi.

Ba Thư quay sang nói với Thư Nhan:

"A Nhan con xem Thư Hàm nhà người ta điềm đạm nho nhã hơn rất nhiều, càng giống con gái hơn con nhiều."

Thư Nhan vui vẻ, trong lòng thầm nói: Còn phải nói, là vợ của con mà đó.

- ----------------------------

Mấy thím hỏi tại sao tết có chương mới xin phép được trả lời do sự tận tâm của bạn trẻ Dương Dương từ sáng khi tui mở mắt chồi lên FB thì ẽm đã khủng bố... à không là 'nhẹ nhàng' nhắc nhở "Chị ơi chương mới!" đến tối khi nào đưa chương mới thì tui mới được ôm gối đi ngủ... Ok, fine!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play