"..... cô Diêu Thư Hàm cô tất nhiên muốn đem Thư Nhan dưỡng thành thái hậu!.."
-------------------------
Tháng 6 trời không tính là quá nóng. Thời tiết không nóng nhưng lòng người lại nóng a! Bên ngoài bức tường lòng các phụ huynh đang sôi sục.
Đã có vài đứa trẻ đeo túi sách từ giáo lầu xuất hiện, bên ngoài cửa trường Trung học Ngoại ngữ nhất thời bùng nổ:
"A, ra rồi ra rồi!"
"Cuối cùng cũng kết thúc! Bảo bối của tôi!"
Hơn 10 năm học hành gian khổ chỉ chờ đợi cái khoảnh khắc kết thúc sau kỳ thi tốt nghiệp này. Bọn trẻ hài lòng gia trưởng càng kích động hơn, chỉ hi vọng bọn chúng đừng quên thi xong chờ công bố kết quả đó mới chính là đoạn thời gian dằn vặt người nhất.
Diêu Thư Hàm đặc biệt nghỉ nửa ngày để đón Ngô Quân Trạch, nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm bước ra của Ngô Quân Trạch, vẻ mặt rạng rỡ như ánh mặt trời. Cô đưa chai nước suối cho hắn:
"Xem ra thi cũng không tệ."
"Dạ... cũng tàm tạm." Ngô Quân Trạch sờ sờ mặt.
"Chính mình cảm thấy không tệ là được."
Ngô Quân Trạch lắc đầu nói:
"Em cảm thấy khoảng thời gian này rốt cuộc cũng đã qua, cũng coi như cho em còn có cho những người quan tâm em một cái công đạo."
Diêu Thư Hàm cười nhìn hắn, "Ừm." kỳ thực cô biết, tốt nghiệp lên đại học là ý nghĩa cho một khởi đầu hoàn toàn mới. Hắn có nhiều tự do hơn để phát triển và khám phá bản thân, theo đuổi cũng như thực hiện cuộc sống mà mình mong muốn, nhưng cùng lúc đó hắn phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề hơn.
"Đó không phải là điều tốt sao?" Diêu Thư Hàm nói với hắn.
Ngô Quân trạch cũng nhìn cô, nở nụ cười sáng lạn:
"Dạ."
Thi tốt nghiệp xong lũ học trò hoàn toàn được giải phóng, nhiều lão sư dạy lớp 12 đã mua xong vé máy bay, có con thì dẫn theo con du lịch, không có con thì hợp thành đội bung lụa, bị đè nén trọn một năm thật vất vả mới buông được, bọn họ nhất định phải khao bản thân mình gấp bội.
Trường trung học Anh Tài.
Trong phòng làm việc, Thư Nhan nhìn chằm chằm lầu Nam giáo học, giơ chiếc ly trong tay lên không trung, tưởng tượng đó là một chén rượu, có thể nhất túy giải thiên sầu.
"A, lại một mùa thu hoạch nữa trôi qua. Chậc chậc, mọi người đều đã thu hoạch xong một mùa lúa mì." Thư Nhan chậc lưỡi nói.
Lão Lưu vừa nghe liền cười vui vẻ:
"Tiểu Thư à, tôi thường nghe người ta so sánh người thầy với việc đưa đò, từng chuyến từng chuyến, ai như cô đem đem lũ học trò so với lúa mì, lần đầu tôi mới nghe đó."
Thư Nhan giơ tay bộ dạng giống giơ đao chặt sắt, vung qua vung lại:
"Giống như thu hoạch lúa mì, một năm gieo trồng, một năm nảy mầm lại một năm cắt sau đó lại tiếp tục một vụ mùa mới.*"
*Vào mùa đông lúa mì ở trạng thái ngủ đông dưới tuyết, nhưng thông thường nó cần khoảng 110 tới 130 ngày từ khi gieo trồng tới khi thu hoạch, phụ thuộc vào khí hậu, giống và các điều kiện về đất canh tác.
"Sắp rồi" Lão Lưu phun ra một vòng khói trắng, "Đừng hâm mộ bọn họ nữa, cuộc thi kết thúc chúng ta cũng nghỉ thôi."
Thi tốt nghiệp hơn 10 ngày tháng 6, cuối tháng 6 lớp 10 cũng vào cuối kỳ. Lớp 10, 11, 12 dạy đám trẻ này tới tốt nghiệp, vừa tròn 3 năm. Thư Nhan ngẩng đầu uống một hớp nước, 3 năm... cũng là kỳ hẹn của cô và Diêu Thư Hàm. Nhưng sau đó thì sao? Cô không chắc mình còn ở Anh Tài tiếp tục dạy học hay không. Cô vốn dạy ở trường Thất Trung tại C thị bởi vì đắc tội với lãnh đạo mới bị điều đến L thị. Chủ nhiệm của Thư Nhan rất coi trọng cô cho nên nói cô trước tiên đến Anh Tài ngây người mấy năm để lãnh đạo bớt giận thì điều cô trở về.
Nếu là trước đây, Thư Nhan rất mong ngóng trở về C thị nhanh nhất có thể, dù sao C thị cũng chỉ là thành phố tỉnh lẻ mà thôi, điều kiện này nọ tất nhiên không thể so với L thị, công tác có khổ cực cũng không sao, quan trọng là thu nhập cao, có thể kiếm đủ tiền thuốc men cho mẹ cô.
Bất quá khi đó ở Thất Trung dùng lời của chủ nhiệm mà nói: Thất Trung toàn tỉnh chỉ có 1-2 trường trung học, bao nhiêu lão sư chen nhau sứt đầu mẻ chán để vào, thiếu một mình cô có gì khác đâu?
Thư Nhan lắc đầu, cười mình nghĩ quá nhiều, người ta không chừng đem mình xếp vào xó rồi.
Đến tối về đến nhà, Thư Nhan phát hiện Diêu Thư Hàm không có ở nhà, gọi điện Diêu Thư Hàm nói cô không ở phòng trọ mà cùng Ngô Quân Trạch đi xem trường. Thư Nhan nói: "Em xem em ấy muốn thế nào, nếu được có thể đến D đại hoặc B sư, ở đó chúng ta đều có quan hệ có thể nhờ người chiếu cố em ấy." Diêu Thư Hàm nghe xong khẽ cười, nói "Không nhìn ra có thời điểm chị cũng quan tâm người khác như vậy." Thư Nhan cũng cười "Về sau em sẽ biết chị có năng lực quan tâm người khác hơn em."
Biết Diêu Thư Hàm nhất thời không thể về được, Thư Nhan làm một bộ đề thi, để ngày mai giảng cho lũ trẻ, sau đó còn dự đoán đề then chốt. Chuẩn bị xong những thứ cần cho việc dạy học ngày hôm sau, Thư Nhan ra ngoài uống nước, cô nhìn thấy Dưa Chua kẹt ở phía dưới sofa không thoát ra được, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm nó.
"Meo meo" Dưa Chua duỗi móng vuốt hướng ai đó cầu xin giúp đỡ.
"Mi nói coi nếu như chủ nhân mi không cần mi nữa, mi phải làm sao hả?"
Móng vuốt của nó treo giữa không trung, bất động, hai hạt nhãn trong nháy mắt chìm trong sương mờ.
"Ha, mi còn nghe hiểu tiếng người luôn?" Thư Nhan vui cười.
Cô còn nói:
"Mi thiệt lợi hại, một mình chơi tới nổi khỏi chui ra được luôn, quả là tinh anh chiếnđấu chỉ là có chút ngốc."
"Meo meo!"
"Ta rinh chủ nhân của mi đi, mi một thân một mình lại là mèo thì làm sao bây giờ, có thể tự gánh vác sinh hoạt không?" Thư Nhan hỏi.
Dưa Chua nhìn cô, 2 móng vuốt quỳ rạp trên mặt đất.
Thư Nhan suy nghĩ một chút, nói "Không thể tự gánh vác, vậy đến tiệm thú cưng nha!" rốt cuộc cũng giải thoát cho Dưa Chua, Dưa Chua nhảy lên cào cho tên kia 2 phát rồi nhanh như chớp từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
"Ái chà chà, càng ngày càng nóng tính" Thư Nhan sờ mặt mình "Cũng may là mình tránh kịp."
- ----------------
"Hai cô bằng lòng giúp tụi em như vậy, tụi em... tụi em" Cao Thiên Hồng chỉ vào chính mình, "A Trạch" rồi chỉ Ngô Quân Trạch "Đối với ân tình của hai cô, cả đời này cũng không trả hết."
Ngô Quân Trạch một tay đỡ Cao Thiên Hồng, gục đầu lau nước mắt.
"Hôm nay, tụi em vẫn chưa là gì nhưng sau này---" Cao Thiên Hồng vỗ ngực "Em nhất định không chịu kém, có tiền đồ. Em muốn... muốn đem A Trạch dưỡng thành thái tử còn nhớ kỹ đại ân đại đức của hai cô."
"Thiên Hồng, cậu uống nhiều rồi." Ngô Thiên Hồng kéo tay hắn nhưng chưa kịp kéo ngược lại bị hắn chế trụ, ôm vào lòng.
Cao Thiên Hồng nâng ly rượu rồi đặt lên bàn, nói:
"Về sau, chờ em kiếm được nhiều tiền rồi, có địa vị rồi, mọi ngưởi cứ tới tìm em, em 'bảo kê' hết!"
Ngô Quân Trạch đỏ mặt, ở trong lòng Cao Thiên Hồng giãy ra, đỡ lấy Cao Thiên Hồng, áy náy đối với Thư Nhan nói:
"Xin lỗi Thư lão sư, Thiên Hồng cậu ấy là như vậy, uống rượu say liền ăn nói hàm hồ, cô và Diêu lão sư đừng để trong lòng."
Thư Nhan lại không cho là đúng, cô cười nói:
"Không phải ăn nói hàm hồ, các em sớm muộn gì cũng sẽ vượt lên trên mọi người, sau này lão sư đều dựa vào các em."
Ngô Quân Trạch ngượng ngùng, trong nhất thời không biết nên nói gì cho phải, chỉ gật đầu rồi nói:
"Lão sư nói đùa."
"Quân Trạch khiêm tốn là điều tốt" Diêu Thư Hàm đột nhiên cất lời "Nhưng không thể mất tự tin"
Ngô Quân Trạch nghe vậy hơi ngẩn ra, hắn nhìn Cao Thiên Hồng say rượu ngã trong lòng mình, chợt mỉm cười:
"Em nhớ kỹ rồi, Diêu lão sư."
Cơm nước xong xuôi, đem Cao Thiên Hồng và Ngô Quân Trạch đuổi về hoa viên Cảnh Tường.
Mở cửa phòng, Ngô Quân Trạch ôm Cao Thiên Hồng đến giường đặt hắn nằm ngang, xoay người nói với Diêu Thư Hàm:
"May mà hẹn ăn cơm vào buổi trưa, buổi chiều tỉnh rượu cậu ấy có thể tự mình về nhà."
Thật ra vốn định buổi tối nhưng Thư Nhan nghe xong thì nói không được nên đổi thành buổi trưa, xem ra bây giờ quả là một lựa chọn sáng suốt.
Diêu Thư Hàm đương nhiên không làm bóng đen cản trở đôi vợ chồng son thể hiện tình yêu cuồng nhiệt của mình, quan tâm 2 câu liền kéo Thư Nhan rút lui.
Dưới sườn dốc là phố buôn bán, bên cạnh chính là đường dành riêng cho người đi bộ.
Diêu Thư hàm đi ở phía trước, ở hành lang đường đi không thể đi song song, Thư Nhan mới đi ở phía sau, lúc này rộng rãi hơn rồi, Thư Nhan liền chạy lên dắt tay Thư Hàm, Diêu Thư Hàm ngẩng đầu liếc nhìn Thư Nhan, Thư Nhan cười cười nắm chặt tay Thư Hàm.
"Chúng ta đi lối dành cho người đi bộ dạo một chút nha!" Thư Nhan nói.
Cửa chính phố mua bán là chỗ đèn đỏ, hai người đứng ở lối đi bộ, Diêu Thư Hàm hỏi: "Chỉ ăn cơm chiều lại đi lối dành cho người đi bộ à?" đường dành cho người đi bộ đa phần là những cửa hàng bán lặt vặt nhưng thường đi dạo ở đoạn đường này chủ yếu là bán các loại ăn vặt mà không phải là mua sắm này nọ.
Thư Nhan nhìn đèn giao thông, đen xanh sáng, cô dẫn Diêu Thư Hàm qua đường "Đi." tay đem người kia bảo vệ bên người.
"Em không ăn cay, vừa rồi nồi lẩu cay như vậy em căn bản không ăn được gì." Thư Nhan nói.
Diêu Thư Hàm mím mím môi:
"Lại bị chị phát hiện ra."
Thư Nhan ủy khuất nói:
"Chị đã sớm phát hiện rồi. Em không phát hiện chị dẫn em đi ăn khuya sao?"
Có người chú ý hai người nắm tay nhau, mặc dù nữ nhân quan hệ tốt thường biểu hiện thân mật như vậy nhưng có lẽ do hai người tuổi đều không còn nhỏ lại xinh đẹp, khó tránh khỏi sự chú ý của người khác.
Diêu Thư Hàm dư quang đảo qua một cái, làm như không nhìn thấy họ, chỉ hi vọng Thư Nhan không phát hiện ánh mắt chán ghét của những người này.
Đi tới lối dành cho người đi bộ, Diêu Thư Hàm nhìn thấy dãy phố ăn vặt thật dài, cô xoay người hỏi Thư Nhan:
"Chị ăn cá nướng không?"
Thư Nhan ngọt ngào xoa tóc Diêu Thư Hàm:
"Ăn thứ em thích, đừng luôn nghĩ cho chị."
"Được" Diêu Thư Hàm ôm lấy hông người kia "Em mời chị ăn." Thư Nhan là cô phải nuôi, sao có thể để cho Thư Nhan bỏ tiền.
Cao Thiên Hồng muốn đem Ngô Quân Trạch dưỡng thành thái tử, còn cô Diêu Thư Hàm cô tất nhiên muốn đem Thư Nhan dưỡng thành thái hậu!
Diêu Thư Hàm dẫn Thư Nhan đi tới lối dành cho người đi bộ sau đó quẹo trái quẹo phải, đi tới một hẻm yên tĩnh, hẻm nhỏ sâu bên trong cất giấu một ngôi tiệm cafe mèo bên ngoài thực vật xanh biếc.
Thư Nhan vừa vào đã nhìn thấy trên ghế, trên giá sách, trên quầy toàn mèo mập ốm không đồng dạng, nhất thời nhớ tới Dưa Chua tiểu bằng hữu, cũng không biết có kẹt dưới sofa nữa không hay là ra ngoài lêu lổng rồi.
A, Bánh Kem!" Diêu Thư Hàm ôm lấy chú mèo Ragroll, hai mắt sáng rực lên, nhào tới bên chú mèo Xiêm "Tá La! Hôm nay mi có thểở đây!? Nhanh đến cho ta ôm một cái!"
Mèo Ragdoll: Ragdoll là tên một giống mèo được một người gây giống Hoa Kỳ tên là Ann Baker phát triển, với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng. Nó là giống mèo to lớn, với cơ bắp rắn chắc và bộ lông mềm mại và hơi dài. Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền lành, dễ bảo và dễ thương.
Thư Nhan bị nhiệt tình của Diêu Thư Hàm làm cho sợ, trong lòng phát lên một hồi chuông cảnh giác nguy cơ đang đến: Không hay rồi, con mèo này uy hiếp địa vị của cô trong lòng Diêu Thư Hàm!
Sau quầy tiếng nước dừng lại, một cô gái tóc ngắn bên tai là một hàng khuyên tai dọc vành tai, cô xoay người thấy Diêu Thư Hàm liền cười.
Nữ nhân kia đem sao biển bỏ vào khung thủy tinh màu lam đặt ở lên bàn sau đó bước tới:
"Thư Hàm, chào em, lâu rồi không tới nha."
Mẹ kiếp, ai đây?
Thư Nhan nhíu mày nhìn nữ nhân kia "Thư Hàm?" Thư Hàm là để cho mấy người gọi sao!?
Nữ nhân kia cười xoa đầu Diêu Thư Hàm, nói:
"Được, hai em ngồi trước đi, xong ngay thôi."
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!!!
Thư Nhan muốn bốc hỏa.
- ---------------------------------
Chúc mừng năm mới! Hãy thật hạnh phúc và vui vẻ trong năm 2018 nha, đặc biệt là thật nhiều nhiều sức khỏe!
Ps. Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ trong năm qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT