*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cánh của chị cứng rồi phải không, gan càng ngày càng mập ra rồi phải không, cái mông lâu ngày không bị ăn đòn rồi phải không?"

- -------------

Nhìn thấy Diêu Thư Hàm nửa ngày vẫn không có động tĩnh, Ngô Quân Trạch nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Diêu lão sư, điện thoại của cô..."

"Hả... à, lão sư biết." Diêu Thư Hàm ấn nút nghe, đi tới ban công, "Chị làm gì vậy?"

Ngô Quân Trạch cúi đầu nhìn đầu ngón tay, nhất thời không biết làm gì, ngồi trên ghế sofa chờ Diêu Thư Hàm nói chuyện điện thoại xong sẽ an bài việc tiếp theo vả lại hiện tại hắn cũng không có tâm trạng làm gì.

Điện thoại trong túi quần vẫn không có động tĩnh.

Hắn vẫn đang mong đợi điều gì chứ? Hắn cười nhạo bản thân. Mệt cho hắn lúc bị ba mình đánh đuổi vẫn còn liều mạng rút cục sạc pin chạy trốn, sợ không may điện thoại hết pin không thể nhận được tin nhắn của người kia...

Là một người có vấn đề hay là hai người đều có vấn đề, điều này quyết định đến việc một mối quan hệ có khả năng có thể tiếp tục hay không.

Ngô Quân Trạch không biết là mình hắn tư tưởng có vấn đề hay là hắn cùng Cao Thiên Hồng đầu óc đều có bệnh.

Ở ban công truyền đến tiếng của Diêu Thư Hàm không nén được tức giận:

"Chị là kẹo cao su hả, vứt cũng không vứt được, em lập tức trở về. Cái gì? Nam nhân? Chị đừng có cái suy nghĩ đen tối như vậy được không, vì sao mỗi lần em ra ngoài chị đều đem em với nam nhân liên hệ với nhau chứ?"

Ngô Quân Trạch cho là lão sư của hắn gặp chuyện phiền toái gì, hắn đi tới nhìn cô:

"Diêu lão sư, xảy ra chuyện gì sao?"

Diêu Thư Hàm đối với hắn cười,áy náy, "Không có việc gì" sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại, "Là nam, học trò của em! Học trò cũng không được? Thư Nhan, chị có nói lý không vậy, bây giờ em với chị không có quan hệ gì hết!"

Nói xong, Diêu Thư Hàm đùng một cái cúp máy, gọi Ngô Quân Trạch vào nhà, kéo cánh cửa đóng lại, "Lão sư trước cho em 500, trong tiểu khu này có cửa hàng tiện lợi, em xem một chút có cần gì thì mua trước."

Đại đa số các học sinh trong lớp tinh anh đều học nội trú, muốn Ngô Quân Trạch đi tìm nhà bạn ngủ lại, hoặc là mượn thứ gì đó đều không thực tế, vẫn nên để hắn tự mua trước một

chút.

Quan trọng nhất vẫn là việc học, phải nhanh chóng đem một phần tài liệu đưa cho hắn.

Diêu Thư Hàm nhìn thấy mọi thứ có vẻ đã an bài xong liền nói với Ngô Quân Trạch:

"Em còn cần gì nữa không?"

Ngô Quân Trạch lắc đầu:

"Không có, có chuyện gì em sẽ liên lạc với cô."

Diêu Thư Hàm gật đầu.

"Ân, em đã có chìa khóa rồi chứ?"

Ngô Quân Trạch lại vẫy vẫy túi áo.

"Vâng, em có rồi."

"Được." Diêu Thư Hàm mang giầy,bước ra cửa, lại nghiêng người nhìn hắn.

"Quân Trạch. Thi nhất định phải thi, những thứ khác đều không quan trọng, mấu chốt là em phải vượt qua."

Chỉ khi vượt qua, mới có thể kéo ra khoảng cách, có khoảng cách thì mới có cơ hội quay đầu chờ đợi. Đến sau này khi hồi tưởng lại, mới có thể phát hiện ra vài thứ mà khi đó mình đã không nhận ra.

Thứ không thay đổi cho đến bây giờ cũng không phải là cuộc sống, mà chỉ có bản thân.

Ngô Quân Trạch ngẩng người, gật đầu, đưa mắt nhìn Diêu Thư Hàm bước xa.

- ---

Diêu Thư Hàm về đến nhà, chuyện đầu tiên làm chính là nhéo lỗ tai Thư Nhan, 'dạy dỗ':

"Cánh của chị cứng rồi phải không, gan càng ngày càng mập ra rồi phải không, cái mông lâu ngày không bị ăn đòn rồi phải không?"

Thư Nhan nghiêng đầu nương theo tay Diêu Thư Hàm:

"Là em suốt đêm không về, cơm tối cũng không thèm về ăn, nửa đêm lại đi cùng học sinh nam, em không tuân thủ đạo làm thầy! Còn không tuân thủ nữ tắc!"

"..." Diêu Thư Hàm nhìn người kia,

"Chị nói em không tuân thủ nữ tắc?

Em lập gia đình từ hồi nào hả?"

Thư Nhan chép miệng một cái, không thèm để ý chút nào, "Chuyện sớm hay muộn thôi, bất quá nếu như em muốn trước thời hạn xác nhận quan hệ của hai chúng mình, chị cũng không ngại đâu, nhưng là em phải cho chị chút thời gian cùng người troong nhà --- AAA!"

Diêu Thư Hàm chợt dùng đầu gối đè lên lưng Thư Nhan, đem tên kia hất ngã xuống đất sau đó dạng chân ngồi trên lưng người kia:

"Chị không biết ngượng khi nói em có tư tưởng xấu xa như vậy, chị nói coi đầu óc chị ngoại trừ thêm bớt ba cái nhảm nhí này còn chứa những thứ tào lao gì hả? Từ ngữ thì không biết là có ý gì còn dùng lung tung, chị có chút mặt mũi nào không vậy Thư Nhan!"

Thư Nhan cúi mặt xuống, Diêu Thư Hàm không nhìn thấy người kia cười cười hai tiếng, chỉ nghe ai kia kêu rên hai tiếng lại còn nói:

"Cần thể diện thì sao theo đuổi được bạn gái."

Diêu Thư Hàm nghe mấy chữ "bạn gái" thì ngẩn ra, chính từ chỗ nửa phút mất tập trung đã để cho Thư Nhan xoay ngưởi nông nô thừa dịp hát mừng.

Thư Nhan ủn mông đem Diêu Thư Hàm từ trên người té xuống, dùng chiêu lý ngư đả đỉnh(3) cố gắng ngồi dậy, đưa tay ôm Diêu Thư Hàm vào lòng:

(3) Lý ngư đả đỉnh: một động tác trong võ thuật, khi nằm trên mặt đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật đứng dậy.

"Em xem, người ta là quan tâm em, luôn muốn nhìn thấy em, buổi tối em không về làm người ta lo lắng. Em đừng cáu, nếu không... trong lòng chị không dễ chịu."

Diêu Thư Hàm nhìn Thư Nhan, xoa xoa gương mặt người kia:

"Xin lỗi."

Thư Nhan áp tay Diêu Thư Hàm lên mặt, khẽ gật đầu:

"Không sao."

Thư Nhan đỡ Diêu Thư Hàm đứng lên rồi cô đi rót nước, "Học sinh của em xảy ra chuyện gì còn đến ở nhà của em." xoay người đem ly nước cho Thư Hàm, "Chị cũng chưa có đến nhà em."

Diêu Thư Hàm nói:

"Nhà em có cái gì hay chứ."

Cô ngồi trên xích đu bên cửa sổ sát mặt sàn, vươn tay giống như quý phi:

" Qua đây, cho em ôm một cái."

Thư Nhan hơi khụy gối, "Vâng, nương nương." sau đó thí điên chạy tới làm ổ trong lòng Diêu Thư Hàm, cọ cọ, ngẩng đầu lên hỏi, "Em còn chưa nói học sinh kia của em xảy ra chuyện gì?"

Nói đến Ngô Quân Trạch, nỗi u buồn trong lòng Diêu Thư Hàm vừa nén xuống lại trào lên.

Diêu Thư Hàm kéo rèm cửa sổ nhìn ra phía bến ngoài, kỳ thực bên ngoài cũng chẳng có gì đẹp để nhìn, cửa số hướng về phía trong ngôi trường ngoại trừ vài ánh sáng từ đèn đường thì còn lại là một mảng đen như mực.

Cô khe khẽ thở dài:

"Hắn bị đuổi ra khỏi nhà."

" Hả?"

Diêu Thư Hàm cho rằng Thư Nhan không nghe rõ còn nói:

"Nam sinh lớp 12/1 bị trường đuổi học, nhà hắn biết chuyện liền đuổi hắn ra khỏi nhà."

Thư Nhan nhớ tới thông báo trong cuộc hộp buổi sáng, quả thật có chuyện như vậy, bất quá lớp của Thư Nhan là lớp 10 nên cũng không để bụng chuyện đó.

Thư Nhan đối với nam sinh bị đuổi học không quá hứng thú nhưng lại rất muốn biết vì sao Diêu Thư Hàm lại quan tâm đến nam sinh đó như vậy, cô hỏi Thư Hàm:

"Vì sao?"

Diêu Thư Hàm còn đang suy nghĩ có nên nói cho Thư Nhan biết sự thật hay không, nhìn dáng vẻ nhu thuận khả ái của Thư Nhan cô nhịn không được nhéo nhéo mặt Thư Nhan, Thư Nhan cười sáp đến gần hôn lên chóp mũi Thư Hàm, Thư Hàm ngay lập tức đỏ mặt, quay đầu đi, vẫn quyết định nói cho Thư Nhan biết nguyên nhân thật sự:

"Nam sinh kia gọi là Ngô Quân Trạch cùng bạn cùng lớp yêu nhau (gay), bị phát hiện, nhà trường đã lệnh cưỡng chế đuổi học."

"Con mẹ nó." Thư Nhan nhảy dựng lên "Gay thì bị đuổi học, trường học bây giờ sao lại như vậy?"

Diêu Thư Hàm so với Thư Nhan nhìn thoáng hơn, cười nói:

"Chị cho rằng tại sao? Cho nên em rất biết ơn chị, khi đó cự tuyệt em, nếu không... em cũng sẽ bị đuổi học."

Trên thực tế, Diêu Thư Hàm không bị đuổi học nhưng cô lại bị đuổi tới một nơi khác: bệnh viện Trung tâm thần kinh, điện giật sau đó thúc nôn ói.

Cũng không có gì, 1 tháng, 30 ngày, vượt qua liền kết thúc.

Còn không bằng 1% quãng thời gian chờ đợi Thư Nhan.

Thư Nhan xua xua tay, "Không phải, không giống nhau." cô quẹt quẹt mũi ngồi qua bên cạnh "Chị không nghĩ tới sự tình bị phát hiện lại nghiêm trọng như vậy."

Diêu Thư Hàm gật đầu cũng ngồi dậy, mười ngón tay đan xen:

"Cho nên em cho chị thời gian 3 năm, nghĩ xong liền quyết định cũng không trễ."

Một lát sau Diêu Thư Hàm nói thêm một câu:

"Nếu như 3 năm không đủ, em không ngại lâu hơn một chút, cũng không sao đâu."

Thư Nhan nhíu mày.

Cô cảm thấy lời này của Diêu Thư Hàm đặc biệt rất khó chịu.

Cái gì mà không sao chứ, làm sao không sao chứ?

Lẽ nào em ấy một chút cũng không nóng lòng, một chút cũng không lo sợ hay sao?

Thư Nhan ngẩng đầu nhìn Thư Hàm:

"Diêu Thư Hàm, có phải em có việc gạt chị không?"

Thư Nhan chính là người như vậy, khi bạn cho rằng Thư Nhan đã sớm hiểu rõ hết thảy mọi điều thì thực ra Thư Nhan cái gì cũng không hiểu. Nhưng khi bạn tuyệt vọng vì sự vô tri và ngây thơ của Thư Nhan thì Thư Nhan lại bất ngờ tỉnh táo đến đáng sợ.

Thời điểm Thư Nhan nghiêm túc, cô sẽ nhìn vào ánh mắt người kia không rời, ánh mắt trực tiếp như vậy, nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Mà Diêu Thư Hàm tệ nhất chính là không thể ứng phó được ánh mắt trực tiếp của Thư Nhan.

Nói cách khác thì Diêu Thư Hàm cảm thấy ánh mắt Thư Nhan giống như cánh tay dài, có thể đem lớp ngụy trang trên người cô từng món từng món lột xuống, còn lại trơ trọi là thân thể trần trụi, hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời, có thể nói là không hề ẩn giấu riêng tư.

Diêu Thư Hàm nhịn không được đi về hướng phòng ngủ, nói:

"Không có."

Thư Nhan ngồi chồm hổm dưới đất, vô lực thở dài:

"Thư Hàm, em không biết, mỗi lần lúc em có lệ cho qua môi sẽ kéo căng, tay còn không tự chủ nắm chặt lấy quần áo."

Diêu Thư Hàm buông tay đang siết chặc áo lông ra, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Thư Nhan còn nói:

"Em nếu như không muốn nói thì thôi, chị chỉ hi vọng em có chút lòng tin với chị, em phải tin tưởng con người sẽ có tiến hóa, chị cũng sẽ tiến hóa... vì em"

Đồng hồ báo thức vừa lúc điểm 0 giờ, báo thức từ điện thoại di động của Thư Nhan vang lên.

"Mỗi ngày nó đều nhắc nhở chị nghỉ hè sẽ dẫn em về quê chăn vịt."

Diêu Thư Hàm ngẩn người, ngẫm một chút, nói:

"Còn 3 tháng nữa!"

Thư Nhan bước tới trước mặt cô, nhắm mắt lại:

"Hôn ngủ ngon!"

Diêu Thư Hàm mỉm cười, nhón chân chạm vào môi người kia rồi vội đóng cửa lại.

Thư Nhan cũng nỗ lực bắt đầu suy nghĩ lời Lan Hề ngẫu nhiên nhắc tới trước mặt cô một từ, hình như là... trị liệu chán ghét?

- ------------

Ngô Quân Trạch đang trong mộng thì bị tiếng chuông ồn ào đánh thức, lúc đầu hắn ngủ không được nhưng kết quả lúc trời sắp sáng quá mệt mỏi nên ngủ quên.

Ngô Quân Trạch mơ màng mắt còn lim dim, nhưng nhìn thấy màn hình điện thoại đầu óc liền tỉnh táo, nghe máy:

"Thiên Hồng?"

Cao Thiên Hồng thở hổn hển, giọng rất gấp:

"A Trạch, cậu ở chỗ nào?"

Nghe giọng Cao Thiên Hồng, trong lòng Ngô Quân Trạch trào dâng nỗi chua xót, giọng nói mang theo giọng mũi:

"Diêu Thư Hàm, Diêu lão sư cho mình mượn phòng ở, hiện tại mình ở nhà cô ấy."

Tâm tình của Cao Thiên Hồng có chút buông lỏng, hắn vội nói:

"Cậu đưa địa chỉ nhà cho mình, mình tới tìm cậu, chờ mình."

Ngô Quân Trạch trong lòng mừng như điên nhưng vẫn không quên giữ đầu óc tĩnh táo, nói:

"Thiên Hồng, cậu đừng làm chuyện điên rồ, nhà cậu khó khăn lắm mới có---"

"Cậu câm miệng! Mình hỏi cậu ở chỗ nào!?" Cao Thiên Hồng gân cổ rống lên, "Cậu muốn tâm của lão tử đây nuôi 3 năm liền chết hả?"

Ngô Quân Trạch che miệng.

"Thiên Hồng, chúng ta không thể như vậy, thực sự. Diêu lão sư giúp mình báo danh thi vào trường cao đẳng, cậu ở trường học tập cho tốt, có chuyện gì thi xong rồi nói được không?"

Cao Thiên Hồng nói:

"Mình muốn gặp cậu, bây giờ-ngay lập tức-ngay lập tức. Có gì muốn nói, chúng ta gặp mặt, gặp mặt rồi nói chuyện."

"Thiên Hồng..."

Giọng Cao Thiên Hồng có chút khàn khàn:

"Mẹ nó, mình bị đánh thành như vậy, cậu cũng không thể để mình vát cái thân đầy vết gậy đánh này mà lưu lạc đầu đường."

Nghe như vậy, Ngô Quân Trạch cũng nhịn nổi nữa, tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy, không thể làm gì khác hơn là dùng tay kia đè lại, hai tay đều run rẩy như nhau, vốn cầm chặt:

"Mình ở hoa viên Cảnh Tường đường Hằng Văn."

Cao Thiên Hồng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

"Mình lập tức tới. A Trạch, chờ mình."

- ---------------------

Ps. Thê nô lão Thư càng ngày càng hiện hình:'))))



Tuần mới tốt lành!^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play