"Sau khi thẩm định, các quy tắc trước đó sẽ vẫn giữ nguyên.

Mọi người có thể chọn có tiến hành đấu giá tại chỗ hay không."

Hai người đẹp mặc sườn xám giải thích một chút rồi tươi cười đi sang một bên.

Nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, hiệp hội đồ cố sẽ không tham gia vào những chuyện tiếp theo.

Mọi thứ đều là vấn đề giữa những người sưu tâm và những người yêu thích đồ cổ.

"Anh Vũ nhanh lên, chúng ta đi lại xem xem có thứ gì tốt không."

"Một đối một, đối xe máy lấy xe ô tô.

Em có thể đối một cái xe hay không đều phụ thuộc vào tối nay."

Đổng Thái Minh vô cùng hưng phấn, chà xát bàn tay, tiến lên phía trước.

Không chỉ có Đổng Thái Minh, rất nhiều người đều đã lên xem các đồ cổ ở xung quanh.

Ngay cả khi một số người trong số họ không quan tâm đến các bộ sưu tập đồ cổ, nhưng nếu họ chọn được một món đồ thật...

Đợi lát nữa sau khi xem xét xong, chắc chắn sẽ kiếm thêm được ít tiền nhờ qua tay.

Không có ai gặp khó khăn trong chuyện tiền bạc.

Mặc dù địa vị của mọi người không hê tâm thường nhưng họ cũng không ngại vung tiền để giải quyết vấn đề.

Ngay cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng không chậm chân, bước đến chuẩn bị chọn lựa những món đồ cổ mà cô tôi yêu thích.

Lúc này mới thực sự là lúc thử tài tinh mắt và vận may.

"Cậu Phong, tôi cũng có chút am hiếu về đồ cổ, chúng ta qua đó xem đi."

"Nếu chúng ta có thể trúng thầu một vài lần, nó có thể giảm bớt áp lực tài chính của chúng ta"

Vũ Hoàng Lê cười nhỏ giọng nói.

Cao Phong cũng cười một tiếng.

Nếu Vũ Hoàng Lê đã nói như vậy, khẳng định ông rất tự tin vào mắt nhìn của mình.

"Đi thôi, qua đó xem một chút."

Cao Phong gật đầu, đưa tay ra hướng về phía trước rồi bước đi.

Đồ cổ? Đây là thứ mà những người thuộc tầng lớp thượng lưu rất ưa thích.

Làm sao người bình thường có thể có thú vui đi đến nơi này để xem những thứ tao nhã này chứ? Mà nếu nói về tầng lớp thượng lưu, thì gia đình nào ở Thị trấn Biển Đông này có thể so sánh với gia đình họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng? Bây giờ, Cao Phong càng ngày càng cảm thấy rằng lúc đầu ông cụ Cao đã sáng suốt như thể nào.2084649_2_25,60

Khi còn sống, ông đã dùng rất nhiều tiên của dòng họ để đào tạo, nuôi dưỡng những tầng lớp trẻ trong dòng họ.

Triết lý của Ông cụ Cao luôn hướng đến con người và ông tin rằng hào nhoáng bên ngoài không làm bạn tỏa sáng.

Chỉ cần có con người, lớp trẻ trong dòng họ có năng lực thì có thể giữ được vượng khí cho nhà họ Cao.

Cho nên ông cụ Cao chỉ ra một số tiền lớn, lại còn tận dụng không ít qua hệ của mình mời các vị giáo sư, chuyên gia trong các lĩnh vực về dạy cho con cháu trong nhà họ Cao.

Yêu cầu của ông cụ Cao cũng rất đơn giản.

Ông không yêu cầu con cháu nhà họ Cao có thế thông thạo trong các lĩnh vực, nhưng ít nhất cũng phải có hiểu biết.

Từ nhỏ đã được rèn luyện trong môi trường này, nên dù cho là một đứa ngốc thì khi ra ngoài xã hội cũng có thể vận dụng được ít nhiều kiến thức.

Mà từ nhỏ, Cao Phong đã không thích việc xây dựng tỉnh cảm với người trong nhà họ Cao.

Cho nên phần lớn thời gian anh đều dành cho việc học.

Đương nhiên không thể so sánh thành tích của Cao Bằng, một người ăn chơi phá phách với thành tích của anh trong nhiều lĩnh vực được.

Việc giám định đồ cổ và thưởng thức nó cũng chỉ là một trong số những gì anh giỏi thôi.

Điểm duy nhất anh không giỏi chính là ngay từ khi còn nhỏ, anh không thể nào thích Cao Bằng.

Nhược điểm duy nhất của Cao Phong đó chính là từ bé, anh đã không hề thích những thứ liên quan đến ngành y.

"Cậu Phong, tôi vừa nghe bọn họ nói, phân sau còn có đồ cổ đắt giá xuất hiện?"

"Xem chừng những thứ đó mới là những thứ có thể hái ra tiên."

Vũ Hoàng Lê đi theo phía sau Cao Phong, nhẹ giọng nói một câu.

"Đương nhiên những thứ không cùng cấp sẽ không thể đặt cùng một chỗ với nhau."

Cao Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Anh Vũ, anh tới nhìn giúp em.

Không phải anh nó rằng sẽ kiếm cho em hai chiếc Lamborghini sao?"Đổng Thái Minh đứng trước một tấm kính, vẫy tay với Cao Phong và hét lên.

Tiếng hét đã thành công thu hút sự chú ý của nhiêu người.

Mọi người liếc nhau, chẳng lẽ Cao Phong cũng là người am hiểu về đồ cổ? Ngoại trừ Dương tuấn triết đang đứng ở phía xa và một số người có địa vị cao thì những người khác đều vây quanh anh.

"Anh ta á, biết về đồ cổ sao?"

Nam Phương Minh Nguyệt nhìn Cao Phong, lắc đầu.

Không phải cô ta xem thường cao Phong.

Nhưng mà đồ cổ là loại đồ vật mà người bình thường có thể chơi được.

Những bậc thầy trong ngành đồ cổ, những nhân vật nổi bật, ai ai cũng phải ngoài năm mươi tuổi? Không nói đến việc Cao Phong chỉ là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống trong một gia đình giàu sang quyền quý, loại chuyên môn cao siêu này không phải một sớm một chiều đã đạt được.

Cao Phong không nói gì, cất bước đi lên.

"Anh Vũ, anh nhìn giúp em xem lọ thuốc hít này.

Em thấy có vẻ chúng là đồ tốt."

Đổng Thái Minh chỉ tay về phía lọ thuốc hít trước mặt.

"Đổng Thái Minh, anh đúng là có mắt nhìn.

Lọ thuốc hút này chính là sản phẩm của thời kỳ Trịnh - Nguyễn phân tranh.

Trước đây tôi đã tìm người thẩm định, chắc chắn lọ thuốc này là sản phẩm đời đầu."

"Nếu anh lấy nó, tuyệt đối sẽ không lỗ."

Chủ sở hữu của lọ thuốc hút hít cũng là người của thị trấn Biến Đông.

Anh ta vội vàng tiến lên giới thiệu sản phẩm.

Những người khác đều nhìn về phía lọ thuốc hít kia.

"Chậc chậc, thật là không tồi, giống như đồ thật."

"Mọi người nhìn xem hình dạng của họ thuốc hít này rất giống với hình dạng của đồ thủ công được tạo ra từ thời kỳ Trịnh- Nguyên phân tranh "

Những người xung quanh cũng bình luận về lọ thuốc hít này.

Đổng Thái Minh nghe được điều này thì rất hưng phấn, hỏi: "Anh muốn bán giá bao nhiêu?"

"Vốn dĩ nó sẽ được bán với giá năm tỷ hai.

Nhưng nếu anh Đổng Thái Minh mua, thì trả tôi bốn tỷ là được."

Người sưu tập nói với giọng đầy vẻ tự hào Nghe đến mức giá này, ban đầu mọi người xung quanh có chút sửng sốt nhưng sau đó thì lại nóng lòng muốn thử.

Giá trị của đồ cổ không đơn giản thể hiện ở giá của thị trường.

Chủ yếu thể hiện ở giá trị sưu tâm.

Mà giá trị sưu tâm thì không thể đo đếm được bằng tiên.

Đặc biệt đối với những nhà sưu tập đồ cố thực thụ, họ không ngại việc tang gia bại sản chỉ để có thể đổi lấy một món đồ cổ yêu thích.

Mặc dù lọ thuốc hít này chỉ có từ thời kỳ Trịnh - Nguyễn phân tranh, nhưng nó là một trong những sản phẩm đời đầu, không thể đo đếm được giá trị sưu tầm.

Đổng Thái Minh cũng dao động.

Trong mất anh ta, lọ thuốc hít này đã không phải lọ thuốc hít, mà là một chiếc Lamborghini vàng.

"Được."

Đổng Thái Minh lên tiếng, rút thẻ ngân hàng ra.

Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra, cản động tác của Đổng Thái Minh.

"Đi xem những món khác trước đã."

Cao Phong không nhìn lọ thuốc hít nữa, thản nhiên mở miệng nói.

"Hả?"

Đổng Thái Minh dừng động tác của mình lại.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn về phía Cao Phong.

Mọi người đều biết nếu mua lọ thuốc hút này nhất định sẽ kiếm được không ít lời.

Nhưng bây giờ Cao Phong lại không cho Đổng Thái Minh mua? Vậy là có ý gì? Nếu thực sự có thể kiếm tiền, thì nhất định Cao Phong sẽ không ngăn cản Đổng Thái Minh kiếm tiên.

Nhưng anh lại ngăn cản hành động của Đổng Thái Minh, chắc chắn rằng lọ thuốc ít này có vấn đề.

Nhưng ở đây có rất nhiều nhà sưu tầm đồ cổ.

Và sau khi kiểm tra lọ thuốc hít một cách kỹ lưỡng, họ vẫn cảm thấy đây là hàng thật.

Chủ sở hữu của lọ thuốc hút nhìn Cao Phong với vẻ mặt không vui.

"Có chuyện gì vậy anh Vũ? Đổng Thái Minh hỏi.

"Lọ thuốc hít không thích hợp với cậu, đi xem cái khác đi."

Cao Phong không giải thích nhiều, chỉ trả lời một cách tùy ý.

Anh nói như vậy để giữ thể diện cho chủ sở hữu lọ thuốc hít.

"Cao Vũ, anh ngốc thật đấy.

Vừa nhìn cũng biết thứ này là hàng thật.

Vẫn có thể bỏ ra bốn tỷ."

Nam Phương Minh Nguyệt thấy khó chịu với thái độ ra vẻ hiểu biết của Cao Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play