Một lúc lâu sau, Kim Tuyết Mai từ từ ngừng khóc, hai tay cô nằm lấy vai Cao Phong, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào anh.

Cao Phong vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa mặt Kim Tuyết Mai, hỏi: “Tuyết Mai có đau không?” “Tuyết Mai không đau! Không đau đâu! Tuyết Mai rất vui vẻ, vì anh Phong có thể bảo vệ Tuyết Mai.” Kim Tuyết Mai nghiêm túc nói.

Sau đó, Kim Tuyết Mai và Cao Phong cùng nhau nhặt lại những mảnh vỡ của chiếc xe đồ chơi, g lại chung một chỗ.

Nhìn chiếc xe đồ chơi bị giẫm thành nhiều mảnh vụn, Cao Phong cầm điều khiển từ xa trong tay, nước mắt lã chã rơi xuống, giống như những viên ngọc trai bị đứt dây.

Nhưng mà anh vẫn hiểu chuyện, cũng không đổ sai lầm lên đầu Kim Tuyết Mai, cho nên anh chỉ cúi đầu khóc thút thít. “Đây là quà mà Tuyết Mai mua cho anh, bọn họ là người xấu. Cao Phong lầu bầu một câu. “Anh Phong, sau này Tuyết Mai vẫn có thể mua cho anh, sau này sẽ mua cho anh nhiều hơn nữa. Kim Tuyết Mai vội vàng dỗ dành Cao Phong.

Nhưng trong lòng cô thì lại rất buồn bã.

Kim Tuyết Mai vốn nghĩ rằng, đi theo làm trợ lý cho Hứa Viễn Nam mấy tháng, đến khi tiết kiệm được đủ tiền rồi thì có thể dẫn Cao Phong đi thuê ở nơi khác có điều kiện tốt hơn.

Có lẽ không tới mấy tháng, mà chỉ cần một tháng là đủ rôi.

Sau đó cô cũng sẽ đổi công việc khác, chỉ cần trong tay tạm thời có chút tiền, có thể trang trải được sinh hoạt phí hàng ngày của hai người, thì cô có thể có chút thời gian để tìm công việc mới.

Nhưng hôm nay bị vợ của Hứa Viễn Nam đến dằn mặt như thế, có lẽ công việc này của cô sẽ không còn nữa rồi.

Kim Tuyết Mai sợ nhất là, Lâm Hương Lan chọn bảo cảnh sát, nếu là như vậy, thì thân phận của cô và Cao Phong sẽ bại lộ.

Chẳng qua là nhìn dáng vẻ của Lâm Hương Lan, có lẽ chuyện này bà ta sẽ tự mình giải quyết.

Nhưng bất kể là giải quyết như thế nào, thì cũng không phải là chuyện mà Kim Tuyết Mai có thể chịu đựng được.

Cho nên, tốt nhất là tạm thời cứ tránh xa Lâm Hương Lan ra. “Anh Phong, hôm nay chúng ta chuyển. Kim Tuyết Mai vừa nói được nửa câu thì chợt dừng lại. Đổi chỗ ở thì cần rất nhiều tiền.

Không có tiền nửa bước cũng khó đi.

Cô muốn dẫn Cao Phong đi chỗ khác để tránh đảm người Lâm Hương Lan, nhưng cũng không có tư cách mà tránh. "Haizz."

Kim Tuyết Mai không nghĩ ra được biện pháp nào, chỉ có thể dắt Cao Phong về phòng trọ của mình trước, chuẩn bị gọi điện cho Hứa Viễn Nam, cầu xin sự khoan nhượng của ông ta.

Lúc cả hai vừa về đến trước cửa nhà trọ, người dân ở chung khu với cô ai nấy đều sững sờ. “A, Kim Tuyết Mai, cô bị làm sao vậy, bị người khác đánh à?”

Một người phụ nữ trung niên hơi kinh ngạc hỏi, nhưng trên mặt bà ta chẳng có chút lo lắng nào cho cô Mấy người đứng gần đó cũng chỉ thấy bất ngờ, ai nấy đều mang vẻ mặt mỉa mai để nhìn cô. “Ở bên ngoài chơi rồi ngã thôi.”

Kim Tuyết Mai kéo Cao Phong tiếp tục đi vào nhà, cô nghiêng đầu đi, muốn che khuất nửa bên mặt hằn dấu tay đỏ lừ “Sao lại ngã thế? Ngã được ra dấu bàn tay luôn? Cô ngã vào người người ta à?” Có người cười nhạo. “Tôi nói chứ, cô cứ đi theo Phương Hân đi làm mấy chuyện làm ăn kia chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Dù sao chỉ nằm xuống một cái thôi cũng có thể kiếm được tiền rồi” “Đúng vậy, Phương Hân còn quen biết rộng, cô ta muốn bảo kê cô, thì làm gì có ai dám bắt nạt cô.”

Kim Tuyết Mai không nói một lời, chỉ dắt theo Cao Phong nhanh chóng đi vào nhà.

Người tên Phương Hân trong miệng bọn họ, chính là người phụ nữ trang điểm đậm ăn mặc thời trang mà hôm trước Kim Tuyết Mai đi ra ngoài đụng phải, tên cô là Ngô Phương Hân.

Cô ta làm cái nghề kia, toàn bộ khu này ai cũng biết.

Có lẽ cũng vì sợ bị bàn ra tán vào, cho nên cô ta chọn ở nơi này, là một nhân vật lớn trong mắt những hộ gia đình sống ở đây.

Thường xuyên có một vài thiếu niên nhuộm tóc xanh đỏ đi xe máy tới đón cô ta.

Kim Tuyết Mai dẫn Cao Phong đi vào trong nhà, sau đó nhanh chóng khóa cửa

Cô cười to, rồi lấy đồ chơi ra cho Cao Phong tự chơi, còn mình thì quay người lao thẳng vào nhà vệ sinh. “ÀO!”

Cô xả nước ra, hay tay vịn lấy chậu rửa mặt, ngâm đầu xuống nước.

Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt cô đã toàn là nước mắt.

Kim Tuyết Mai vẫn cho rằng, mình là người kiên cường, mình sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.

Nhưng một tháng vừa qua gặp đủ thứ chuyện, cộng thêm hôm nay bị Lâm Hương Lan đến dằn mặt như một kẻ thứ ba như vậy, khiến cho tâm trạng của Kim Tuyết Mai bị đè nén, bây giờ đã bộc phát hết ra.

Cô không biết những ngày tháng như thế này khi nào mới kết thúc, chỉ cảm thấy bản thân đã quá mệt mỏi. “Nhưng, cho dù có mệt mỏi đi chăng nữa, mình cũng sẽ không bỏ rơi Cao Phong!”

Lúc này Kim Tuyết Mai để mặc cho nước mắt chảy xuôi trên khuôn mặt mình, trong ánh mắt lóe lên sự kiên định.

Bất cứ chuyện gì cũng có thể thay đổi, chỉ có chuyện này là không thay đổi.

Kim Tuyết Mai rửa mặt, sau đó lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Hứa Viễn Nam, sau đó định bấm gọi đi.

Không cần biết là như thế nào, cô không thể để cho Lâm Hương Lan báo cảnh sát trước được.

Nhưng mà, Kim Tuyết Mai còn chưa kịp gọi điện thoại đi, Hứa Viễn Nam đã gọi cho cô trước.

Kim Tuyết Mai biết, hẳn là cuộc điện thoại này của Hứa Viễn Nam gọi đến để hỏi tội cô.

Quả nhiên, Kim Tuyết Mai vừa mới nghe điện thoại, từ đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp của Hứa Viễn Nam. “Kim Tuyết Mai, em trai của cô đánh vợ của tôi?”

Kim Tuyết Mai khựng lại một lát, biết mình không thể tránh được chuyện này, chỉ có thể thừa nhận. “Giám đốc Nam ông nghe tôi giải thích đã, là vợ của ông đến đánh tôi trước, sau đó em trai tôi mới không kìm chế được mà ra tay. Kim Tuyết Mai giải thích với Hứa Viễn Nam. “Đừng nói nhảm, tay của vợ tôi bị vỡ nát hết xương, đầu não còn bị chấn thương một chút! Cô nói cho tôi nghe xem chuyện này phải giải quyết thế nào đi!” Giọng điệu nói chuyện của Hứa Viễn Nam rất hung hăng, thẳng thừng cắt ngang lời Kim Tuyết Mai. “Chúng tôi có thể bồi thường tiền, tiền thuốc men sẽ do chúng tôi trả.” Kim Tuyết Mai im lặng một lát rồi trả lời. “Các cô đưa? Tiền thuốc men là hơn một trăm triệu, các người có trả nổi không?" “Tôi cho cô biết, Kim Tuyết Mai, coi như tôi có ứng trước cho cô ba tháng tiền lương, thì cô cũng không bồi thường nổi. “Vả lại, cô nói đánh người chỉ cần bồi thường ít tiền là xong việc sao? Cô biết tôi không hề thiếu tiền!” “Chuyện này giải quyết rất dễ dàng! Một là cô đưa em trai của cô cho cảnh sát xử lý, hai là tôi dùng cách của mình để xử lý các cô

Giọng nói của Hứa Viễn Nam vô cùng lạnh lẽo, mang theo uy hiếp mạnh mẽ.

Trái tim Kim Tuyết Mai thắt chặt lại, Hứa Viễn Nam ở nơi này quen biết rất nhiều người, hai bên chính đạo và xã hội đen ông ta đều nhúng tay vào, ông ta chính là một con rắn vô cùng xảo quyệt.

Nếu để ông ta dẫn vài tên xã hội đen đến tìm Cao Phong, thì không biết kết quả sẽ thế nào.

Về phần báo cảnh sát để xử lý thì lại càng không được. “Giám đốc Nam, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.” “Nếu như ông chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi, tôi sẽ tìm cách trả hết tiền thuốc men, sau đó tôi sẽ dẫn em trai mình rời khỏi đây, tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của ông và vợ ông nữa. Trong giọng nói của Kim Tuyết Mai mang theo sự cầu khẩn.

Nghe thấy Kim Tuyết Mai nói như vậy, Hứa Viễn Nam ở đầu dây bên kia lại im lặng.

Kim Tuyết Mai muốn rời khỏi đây?

Đây không phải là kết quả mà ông ta muốn Ông ta gọi điện thoại tới, không phải vì mục đích như vậy. “Như thế này, cô cũng đã đi theo tôi một thời gian rồi, tôi cũng biết cô là người như thế nào. “Số tiền hơn trăm triệu này, chắc chắn cô không thể lấy ra ngay lập tức được, tôi có thể để cho cô dư một chút thời gian để xoay xở." Hứa Viễn Nam từ tốn nói. “Vâng, vâng, cảm ơn giám đốc Nam!” Kim Tuyết Mai nghe thấy vậy cũng thả lỏng được một chút. “Nhưng mà lời xin lỗi trực tiếp thì không thể thiếu được đúng không?” “Ngày mai cô dẫn theo em trai của mình, đến trước cửa nhà hàng, tự tìm vợ tôi để đi xin lỗi bà ấy"

Nghe thấy Hứa Viễn Nam nói như vậy, Kim Tuyết Mai gần như chẳng suy nghĩ gì mà gật đầu đáp ứng ngay lập túc.

Ở đầu dây bên kia, Hứa Viễn Nam cúp điện thoại, không nhịn được mà nở nụ cười xấu xa, để lộ ra hai cái răng bọc vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play