"Là của con, nhưng mà bây giờ đã tặng cho người khác rồi" Cao Phong trả lời đúng sự thật. "Tặng cho người khác rồi? Cậu cũng chỉ tay mạnh ghê nhì?" Kiểu Thu Vân hừ lạnh một tiếng, lại thấp giọng nói: "Cậu nói thật đi, rốt cuộc là tặng cho người khác, hay là chủ nhà người ta thu hồi?" "Là tặng cho người khác." Cao Phong cau máy trả loi.
Kiều Thu Vân vốn định tức miệng lên màng Cao Phong vài lời, nhưng lại nhìn mấy người bạn đánh bài kia, vẫn là tạm thời để lại lửa giận trong lòng xuống. "Được rồi, tôi biết rồi."
Kiều Thu Vân cúp điện thoại. Sau đó cười cười với mấy người bạn đánh bài nói: "Ai da, mọi người nhìn chuyện này mà xem, Cao Phong nói là biệt thự này đã tặng cho bạn rồi, nhưng mà vẫn chưa kịp nói cho tôi biết Người đàn bà tóc ngắn và mấy người bạn đánh bài đứng hình trong giây lát, sau đó đều lén bĩu môi "ÔI, Cao Phong cũng chịu chi quá nhi Biệt thự tốt như vậy, nói tặng là có thể tặng cho người ngoài được ngay" "Chặc chặc, giống như lời mấy đứa trẻ tuổi hay nói, có tiền là tự do phóng khoáng"
Mấy người phụ nữ cười nói, nhưng Kiều Thu Vân căng nghe những lời này càng không lọt tai.
Sau đó, Kiều Thu Vân đè nén lửa giận trong lòng, mặt lạnh lên xe. Mọi người theo đường cũ trở về.
Công ty quảng cáo Galaxy, Thành phố Hà Nội.
Đây là một công ty cực nhỏ, không hề dễ tìm. Bề ngoài chỉ là một ngôi nhà, cho dù ai đi cũng đây cũng sẽ chẳng thèm để mắt đến lần thứ hai. Lại càng không có ai biết, người thu mua Tập đoàn Vũ Vương, Xí nghiệp Lương Hoàn, cùng với một vài sản nghiệp của những công ty nhỏ khác chính là người đang ngồi trong cái Công ty quảng cáo Galaxy này.
Lúc này, Cao Phong đang ngồi ở bên trong căn phòng trên tầng của Công ty quảng cáo Galaxy, ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này chính là người mà Lý Cảnh An giao cho trong trách bảo vệ Kim Tuyết Mai trong ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới, Lý Anh Quân,
Cao Phong vừa ngắt điện thoại của Kiều Thu Văn cũng không có suy nghĩ nhiều, tiếp nói chuyện cùng Lý Anh Quân. "Cậu Phong, cậu nhìn những thứ này đi, thật ra thì thực lực của Xí nghiệp Lương Hoàn không hề lớn mạnh, sản nghiệp ở Thành phố Hà Nội dùng một tay thôi là có thể đếm hết được." "Nhưng sản nghiệp của Tập đoàn Vũ Vương thật sự là trải rộng khắp Thành phố Hà Nội, liên quan đến rất nhiều lĩnh vực." “Ngay từ đầu, dã tâm của Tập đoàn Vũ Vương rất lớn, tốc độ gia tăng kinh người. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể xâm chiếm đến hơn nửa Thành phố Hà Nội. Đương nhiên là bây giờ thi đã trở thành tài sản trong tay chúng ta."
Lý Anh Quân cầm trong tay một xấp hồ sơ dày, cẩn thận báo cáo cho Cao Phong nghe. "Ừ, đã sát nhập toàn bộ rồi chứ?" Cao Phong hờ hững gật đầu. "Đúng vậy, bây giờ mỗi người bọn họ đều biết, bạn họ không phục vụ vì Tập đoàn Vũ Vương nữa, mà là làm việc vì chúng ta." Lý Anh Quân gật đầu trả lời. "Tốt" Cao Phong hài lòng đảo qua hồ sơ.
Anh muốn đem tất cả các thế lực liên hiệp, quy và một mối, như vậy mới có thể phát huy uy lực lớn nhất được.
Một chiếc đũa thì dễ dàng bị bẻ gãy, thế nhưng mười chiếc đũa hợp lại một chỗ thì có thể không để gãy như vậy. "Đúng rồi cậu Phong, tài liệu liên quan đến nhà họ Ngô ở Hà Nội mà cậu nhờ tôi điều tra, tôi cũng đã điều tra xong rồi." "Chúng ta tiến hành áp chế bọn họ chứ?" Lý Anh Quân nghiêm nghị hỏi. "Không nóng vội." Cao Phong khoát tay, nói: "Tôi cho bọn họ thêm ba ngày, ngày mai là ngày cuối cùng " "Nói ba ngày thì chính là ba ngày, trước tối mai tám giờ, bọn họ không có lời nào bày tỏ ra thái độ tự tôi sẽ đi tìm bọn họ." "Được. Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của cậu Phong. Công ty quảng cáo Galaxy chờ được giao nhiệm vụ, tùy thời cơ mà nghe theo lệnh của cậu Phong" Vẻ mặt Lý Anh Quân vô cùng thành thật
Kế hoạch Galaxy, cộng thêm Công ty Galaxy của Lý Anh Quân, còn có giá hơn cả máy dòng họ lớn ở Hà Noi.
Những thế lực này quy về một mối, tạo thành một lực lượng vô cùng lớn mạnh, rốt cuộc kinh khủng đến mức nào, không có cách nào để dùng từ ngữ miêu tả được.
Mà Cao Phong, chính là đầu mối then chốt, quan trọng đưa những thế lực này quy về một mối. "Gần đây, làm việc nhất định phải khiêm tốn. Càng đến những giây phút cuối cùng càng không được buông lỏng cảnh giác." Cao Phong lại nhắc nhở.
Điều sáng suốt nhất chính là nhà họ Cao đã sắp xếp một quả lựu đạn không hề hẹn giờ, tùy thời cơ mà lúc nào cũng có thể nổ tung.
Đối với mắt nhìn của anh ta, Cao Phong không thể nào không để phòng. "Cậu Phong, tôi biết rồi!" "Không có mệnh lệnh của cậu, tôi sẽ không có bất kỳ hành động nào thiếu suy nghĩ" Lý Anh Quân gật dáu.
Cao Phong từ chỗ Lý Anh Quân về thẳng nhà
Ngày mai là ngày cuối cùng của kỳ hạn ba ngày, nhà họ Ngô này có muốn Cao Phong tự mình tới cửa hay không còn phụ thuộc vào biểu hiện của bọn họ "Cao Phong, câu văn còn mặt mũi về nhà sao Mới vừa vào đến cửa, Kiều Thu Vân đang ngồi trên ghế sa lớn liên chửi mắng Cao Phong một trận.
Kim Ngọc Hải cũng ngồi ở bên cạnh, không nói một lời. Lần này lại ông ta không nói chuyện đỡ cho Cao Phong.
Cao Phong khẽ cau mày, cảnh tượng như vậy quen thuộc biết bao?
Ba năm qua đều giống như vậy, nhưng so với khoảng thời gian trước, thật ra thì Kiều Thu Vân đã thay đổi không ít.
Mà có vẻ như bởi vì một người cậu ấm nhà họ Cao chưa từng lộ diện, lại trở nên cay nghiệt như vậy.
Trong lòng Cao Phong than thâm, hỏi: "Sao thế a?" "Sao thể a? Cậu vẫn còn mặt mũi hỏi tôi sao thể a? Rốt cuộc là biệt thự ở khu dân cư Phương Đông xảy ra chuyện gì?". "Cậu có biết không? Hôm nay, tôi đưa một vài người bạn của mình qua đó thăm quan, ai ngờ kết quả bên trong đó lại có người ở. Còn nói là nhà của Khúc gì đó Minh. Cậu có biết tôi mất mặt như thế nào không hả?" Kiểu Thu Văn càng nói càng tức, đột nhiên vỏ bàn một cái, đứng lên chỉ thắng mặt Cao Phong mà mang
Cao Phong hơi sững sở, lúc này liền suy nghĩ rõ xem đã xảy ra chuyện gì. "Biệt thự kia đúng là con, con tặng cho bạn, anh ấy là Khúc Đại Minh." Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt, giải thích. "Ha ha... Cậu đúng là rộng lượng, phóng khoảng mà. Biệt thư mấy tỷ nói tặng là tặng luôn cho người khác được sao?" "Tôi nói cho Cao Phong cậu biết, đừng tưởng rằng tôi không biết, căn nhà kia vốn dĩ là của người ta, cậu đi thuê để khoác lác thôi, có phải hay không?" "Ấy vậy mà lúc ấy tôi còn tin vào câu chuyện hoang đường của cậu, cho là cậu có thể cho chúng tôi một cuộc sống tốt hơn. Không ngờ rằng cậu lại là loại người như vậy đấy!" "Cậu cút đi cho tôi. Cút ngay lập tức!" Kiều Thu Vân càng nói càng kích động, vỗ bàn bôm bốp. "Thu Vân, chú ý một chút." Kim Ngọc Hải cau mày nói. "Mẹ thật sự đuổi con đi sao?" Nét mặt Cao Phong hở hứng, nhìn Kiều Thu Vân một cái. Máy ngày này, Kiểu Thu Văn càng ngày càng tế hại hơn, Cao Phong vốn đi không muốn so đo với bể tá nhưng bà ta lại càng càng kiêu căng ngạo mạn không biết điểm dừng.
Vốn dĩ xử lý chuyện trong tay đã rất bận rộn rồi, còn phải đối phó với Kiều Thu Vân, Cao Phong cảm thấy rất phiền phức
Nếu đã như vậy, chỉ bằng cứ vậy mà rời khỏi nơi này, một mình yên tĩnh trong biệt thự ở trung tâm cũng tot. "Không sai! Tôi bảo cậu cút đi đấy, cậu ở lại đây chẳng khác nào đang cần trở Tuyết Mai cả! Đúng là không biết xấu hổ!" Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng. "Ha ha, được." Cao Phong dừng dựng nói, xoay người định đi. "Không cho phép anh đi!" Đúng lúc ấy thì Kim Tuyết Mai đẩy cửa đi vào. "Mẹ! Mẹ có thể chú ý để không ảnh hưởng đến người khác được không? Con ở dưới tầng cũng nghe được âm thanh của mẹ." "Mẹ bảo Cao Phong đi đúng không? Vậy thì hôm nay con với Cao Phong cùng đi, không phải mẹ vẫn luôn muốn có cháu ngoại sao? Lần sau con trở lại, nhất định sẽ ôm theo một đứa trẻ cùng về." Kim Tuyết Mai tức giận nhìn Kiều Thu Văn, giọng nói vô cùng kỳ kiên định.
Cao Phong sửng sở, Kim Tuyết Mai vừa nói như vậy, bây giờ anh thật sự cũng muốn biến đi. "Con, con có biết nó đã làm chuyện gì không?" Cánh tay Kiểu Thu Vân khẽ run run, chỉ vào Cao Phong, tức giận nói: "Căn biệt thự kia không phải của Cao Phong, cậu ta chỉ đi thuê để lừa gạt chúng ta mà thôi. Hôm nay mẹ dẫn người đi xem, chủ nhà người ta dang ở đó đó."
Kim Tuyết Mai cũng sửng sở, nhìn Cao Phong đầy kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT