Những phú ông Hà Nội kia thì vô cùng hâm một nhìn Kim Hùng Sơn. Vậy mà Kim Hùng Sơn lại có thể kết bạn với gia đình quyền thế? Cho dù là cô gái nào được gia đình giàu có coi trọng cũng sẽ như chim sẻ hóa phượng hoàng vậy, tuyệt đối là chuyện tốt.

Không nói sính lễ giá trị trước mặt, chỉ cần có thể xuất giá nhiều tiền như vậy thì sao có thể là gia tộc bình thường? Tuy nói thành phố Hà Nội không có tồn tại nhà họ Cao nào như vậy nhưng ai cũng biết, nhà họ Cao này nhất định là đang ở một nơi khác hô mưa gọi gió.

Mà nghe nói ở thành phố Hồ Chí Minh cũng có nhà họ Cao một tay che trời, cũng không biết nhà họ Cao này với nhà họ Cao kia có liên quan gì không? Xem ra, sau này vẫn nên giữ quan hệ tốt với nhà họ Kim một chút, đây chính là ý nghĩ trong lòng mọi người.

"Chúc mừng chủ tịch Kim, đây quả là chuyện đáng mừng, đáng mừng nha!" Một đám nhà giàu ở Hà Nội đều đến chúc mừng.

Cho dù là trong lòng ghen tị vô cùng nhưng ngoài mặt đều phải biểu hiện ra là rất vui mừng. Trong lòng Kim Hùng Sơn cũng có chút hoang mang, nhưng chỉ có thể cười lớn đáp lại đám người đang lấy lòng.

"Cũng không biết là vị thiên kim nào được nhà họ Cao nhìn trúng nhỉ?" Có người tò mò mà hỏi.

"Đây còn phải nói là, nhất định là tôi." Một cô con gái trong nhà họ Kim dáng người bốc lửa, nhan sắc xinh đẹp ưỡn ngực bước ra nói.

"Rõ ràng phải là tôi! Mấy ngày trước tôi có quen biết một cậu chủ ra tay rất hào phóng, chúng tôi nói chuyện vui vẻ lắm. Nói không chừng anh ấy chính là vị cậu chủ thần bí nhà họ Cao kia."

Mấy cô cháu gái trong nhà họ Kim việc đáng làm thì phải làm, thấy loại chuyện tốt này thì làm gì còn nhớ tới phải thận trọng?

Kim Tuyết Mai càng nghe càng khó chịu, nhưng cô biết mình không có tư cách tham gia chủ đề này vì cô đã là phụ nữ đã có gia đình, mặc dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

Cậu chủ nhà họ Cao kia làm sao để ý đến người đã có chồng như cô này? Cao Phong cúi đầu không nói một lời, nét mặt của anh mang theo một tia lạnh lùng.

Là sự lạnh lùng trước nay chưa từng có, phảng phất như không khí quanh người đều đóng băng. Bọn họ không biết nhà họ Cao là thần thánh phương nào, nhưng Cao Phong sao có thể không biết?

Muốn dùng cách này để đền bù cho mình, muốn để mình hồi tâm chuyển ý quay về nhà họ Cao? Nhưng mấy người cho là dùng những thứ này có thể khiến Cao Phong tôi nghĩ lại? Các người sai rồi! Cao Phong cũng nghĩ tới vì sao Tỳ Hưu bị đổi. Đây nhất định cũng là thủ đoạn của nhà họ Cao.

"Đừng nói nữa." Kim Hùng Sơn quát lớn. Dù sao cũng có người ngoài ở đây, nhiều ít vẫn phải chú ý một chút chứ!

"Trước hết mời mọi người ở đây nghỉ ngơi, tôi muốn xử lý chuyện nhà một chút."

Sau đó, Kim Hùng Sơn cúi nhẹ đầu chào mấy vị phú hào ở đây, rồi triệu tập đám người nhà họ Kim vào phòng. Mọi người đi vào trong phòng rồi thì nói chuyện càng không có chút kiêng dè nào. Cùng lúc đó, bọn họ cũng chế giễu Kim Tuyết Mai và Cao Phong.

Kim Tuyết Mai tự nhiên càng nghe càng khó chịu, nhưng cũng biết mình không có tư cách tham dự đề tài của bọn họ, dù sao cô cũng đã kết hôn rồi.

"Ái chà chà, mọi người nhìn tượng Tỳ Hưu này mà xem, nó có thể cứu họa trừ tà, an phong thủy thúc đầy nhân duyên, thật sự là cực phẩm trong cực phẩm mà!" Kim Hồng Vũ lấy tay vuốt vẻ tượng cẩm thạch, nhịn không được mà tán dương.

Nhìn bộ dạng anh ta bây giờ hiển nhiên là đã quên trước đó nói Tỳ Hưu của Cao Phong là hung thú rồi.

"Đúng vậy." Kim Hùng Sơn cũng vô cùng thoải mái, nhưng sau đó mọi người lại phát hiện ra một việc.

Tượng Cẩm Thạch này lại giống như đúc bức tượng Tỳ Hưu mà Cao Phong mang tới.

Cho dù là tạo hình hay chất liệu, vẫn là loại cảm xúc mềm mại kia, không sai biệt chút nào!

Thấy thế nào cũng giống một đôi.

Đồ vật giống nhau nhưng người mang tới khác nhau thì giá trị cũng khác nhau.

"Cái tượng Kỳ Hưu này và thứ Cao Phong mang tới..." Kim Tuyết Mai muốn nói lại thôi.

"Có liên quan gì tới Cao Phong? Chẳng lẽ em cho là thứ rác rưởi mà Cao Phong mang tới có thể so được với tượng cẩm thạch này ư?"

"Món đồ của Cao Phong không biết là mua trên via hè nào đâu." Kim Hồng Vũ trực tiếp ngắt lời Kim Tuyết Mai.

"Đúng vậy, tôi mua ngoài vỉa hè." Cao Phong lười biếng giải thích.

"Không cần phải nói nữa, nhà họ Cao đã đưa tiền cười tới rồi thì khẳng định sẽ còn tới nữa."

"Người đó chẳng phải đã nói rồi sao. Cậu chủ nhà họ Cao đến lúc đó sẽ đích thân tới. Chuyện này tạm thời không bàn nữa." Kim Hùng Sơn quyền cao chức trọng giải quyết dứt khoát, đám người không thể làm gì hơn.

Sau đó, một nhà Kim Tuyết Mai ngay cả cơm cũng không ăn, dưới ánh mắt giễu cợt của mọi người đây mà chật vật rời đi. Kim Tuyết Mai vốn định đưa Cao Phong cùng đi, nhưng mà mẹ của cô Kiều Thu Vân lại đưa cô lôi đi, căn bản không có ý chờ Cao Phong.

Chuyện này quả thực là làm cho cả nhà bà ta mất hết mặt mũi, trở thành đối tượng chế giễu của tất cả mọi người. Năm đó Cao Phong tới ở rể nhà họ Kim làm gì có sính lễ gì? Khi đó Cao Phong như chó hoang không nhà, ngay cả một nghìn tiền cưới cũng không bỏ ra nổi, chứ dừng nói tới nhà họ Cao hôm nay bỏ ra nhiều tiền như vậy.

Kiều Thu Vân càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng ghen ghét, càng nghĩ càng cảm thấy Cao Phong chính là một thằng vô tích sự. Kim Tuyết Mai cho dù gả cho một kẻ bình thường, chí ít cũng được mấy chục triệu tiền cưới, còn Cao Phong thì sao?

Ba năm, ngoại trừ ăn không ngồi rồi thì còn có thể làm gì? Đều là họ Cao mà sao chênh lệch lại lớn như vậy?

...

Lúc ăn cơm tối, Kim Tuyết Mai, Cao Phong, còn cả vợ chồng Kiều Thu Vân đều ngồi cùng. Kiều Thu Vân chỉ tay vào Kim Ngọc Hải, cha của Kim Tuyết Mai, trực tiếp nổ ra một trận mắng chửi.

"Trông thấy chênh lệch như nào chưa? Nhà họ Cao người ta thì sính lễ cả trăm tỷ, nhưng Tuyết Mai thì sao, ngay cả một nghìn cũng chẳng có!"

"Nếu không phải ông nhu nhược, không phản đối ý của ông cụ lúc trước thì sao Tuyết Mai phải gả cho thằng vô tích sự này!"

"Tôi đúng là có mắt như mù. Vốn nghĩ có thể làm bà chủ ăn ngon uống say ở nhà họ Kim, ai biết lại có thể tên phế vật này?"

"Tuyết Mai xinh đẹp như vậy tất nhiên sẽ cho tôi một thằng rể giàu sang phú quý để nở mày nở mặt. Ai ngờ lại phải gả cho một tên phế vật. Kiều Thu Vân tôi trước đây đã tạo nghiệt gì chứ!"

Kiều Thu Vân càng nói càng tức, đến cuối cùng là rống lên. Kim Ngọc Hải không nói một lời, ngay cả lá gan phản bác cũng không có, đã quá quen với cái tính này của vợ rồi.

Đồng thời ông cũng biết mình thực sự vô dụng nên cũng không dám cứng rắn trước mặt Kiều Thu Vân.

Cao Phong cũng dừng lại động tác ăn cơm, trầm mặc không nói năng gì.

"Ông cũng là một kẻ vô dụng, ông nói chuyện cho tôi! Tôi cho ông biết, ngày mau tôi sẽ cho Tuyết Mai ly hôn với Cao Phong!"

"Mất mặt hay không mất mặt cái gì. Mặt mũi nhà họ Kim các người chẳng liên quan gì tới tôi cả. Tôi chịu đủ cái cuộc sống này rồi!" Kiều Thu Vân càng nói càng ngang ngược, còn không kiêm dè mà nói trước mặt Cao Phong.

Trên mặt Kim Ngọc Hải đầy vẻ sầu khổ: "Năm đó ông cụ đã nói rồi, cho dù thế nào cũng không được cho Cao Phong và Tuyết Mai ly hôn, thẳng Phong nó..." Kim Ngọc Hải nhìn thoáng qua Cao Phong, nuốt lại lời nói xuống.

Thật ra Kim Ngọc Hải vẫn luôn giấu hai câu mà ông cụ trước lúc chết nói cho ông. Rồng ngao du chỗ nước cạn bị tôm đùa giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Kim lân tuyệt đối không phải vật trong ao, chỉ cần gặp gió liền hóa rồng. Kim Ngọc Hải dù có ngốc cũng biết ông cụ đang ám chỉ Cao Phong, lúc ấy trong lòng ông cũng có chút chờ mong. Nhưng ông đã đợi được ba năm mà vẫn chưa thấy Cao Phong gặp gió hóa rồng.

"Có phải ông còn định dùng lý do lúc trước để từ chối tôi, nói nó không phải thứ trong ao?"

"Cái thứ bỏ đi không phải vật trong ao! Cao Phong so với ông còn vô dụng hơn mà không phải vật trong ao à?"

"Tôi thấy nó chính là sao quả tạ, tự mình chết đi thì không sao, còn tới nhà chúng ta gieo rắc tai họa!"

"Hủy nhà chúng ta thì thôi, còn giống như con mọt dính trên người Tuyết Mai, hủy đi cả đời nó!"

"Ông không đau lòng cho con gái thì tôi thương!"

"Tôi nói cho ông biết, ngày mai ông mà còn không cho hai đứa nó ly hôn thì chúng ta sẽ ly hôn!"

Kiều Thu Vân ngang ngược không kiêng kị chút nào nữa, trực tiếp ngồi dưới đất bắt đầu khóc lóc kể lể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play