“Ngay từ đầu tôi không nên cho anh bước chân vào cái nhà này, cho dù là ông nội có mắng tôi, tôi cũng tuyệt đối không cho anh bước chân vào! Anh chính là một con sói mắt trắng, cho anh vào nhà chính là dẫn sói vào nhà!"
Kim Tuyết Ngọc nghiến rung, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống, chỉ vào Cao Phong không ngừng chửi rủa.
“Tuyết Ngọc! Em tỉnh táo lại đi! Rốt cuộc là có chuyện gì, em từ từ nói!” Kim Tuyết Mai đột nhiên kép Kim Tuyết Ngọc.
"Anh ta, chị! Anh ta có ý nghĩa với tôi, vậy mà anh ta lại dám có ý nghĩ kia với em!" Kim Tuyết Ngọc quay người úp mặt vào mai Kim Tuyết Mai khóc không ngừng.
Cao Phong nghe Kim Tuyết Ngọc nói như vậy thì không khỏi cau mày, rốt cuộc Kim Tuyết Ngọc có ý gì?
Kim Tuyết Mai cũng ngạc nhiên nhìn Cao Phong, sau đó hỏi: “Tuyết Ngọc, em bình tĩnh nói rõ cho chị biết, có phải là có hiểu lầm gì không?"
"Chị, Cao Phong phái người theo dõi em, sau đó lại hạ thuốc ngủ em, cuối cùng là đưa em đến khách sạn, muốn giở trò với em, muốn...”
Kim Tuyết Ngọc nói đến đây thì bật khóc thành tiếng, trong lòng vô cùng xấu hổ và tức giận.
Cô ta vừa nói xong, bốn người bao gồm cả Cao Phong đều sững sờ tại chỗ. Cao Phong thật sự đã làm ra chuyện như vậy với Kim Tuyết Ngọc?
Anh ta là anh rể của Kim Tuyết Ngọc, thế mà lại có loại ý nghĩ như vậy với Kim Tuyết Ngọc?
Đây quả thật là chuyện trời đất không tha!
Mmaflucs này trong lòng Cao Phong rất là bối rối, rõ ràng là anh đi cứu Kim Tuyết Ngọc, sao bây giờ lại thành người hãm hại cô ta rồi?
“Tuyết Ngọc, những lời con nói là sự thật sao?" Vẻ mặt Kiều Thu Vân âm trầm hỏi.
“Mẹ, con sẽ tùy tiện mang chuyện như vầy ra nói đùa hay sao?" Kim Tuyết Ngọc vẫn còn đang khóc không ngừng.
Kiều Thu Vân nghe xong thì không mảy may do dự, lao thẳng đến chỗ Cao Phong.
Say đó bà ta giơ tay lên, định tát xuống mặt Cao Phong.
Cao Phong nhíu mày lại, nếu anh thật sự làm ra chuyện này, Kiều Thu Vân đánh anh, anh nhận!
Nhưng anh không có làm nha!
"Cao Phong, cái thằng đáng bị đâm ngàn đao nhà mày, từ lâu tao đã nhận ra mày chẳng phải là thứ gì tốt đẹp rồi, bây giờ mày còn dám làm ra những chuyện như thế với Tuyết Ngọc? Lương tâm của mày đầu rồi hả?"
"Uổng công nhà tao cho mày ăn cho mày uống hơn ba năm, thế mà mày báo đáp nhà tao thế vậy hả? Lương tâm của mày bị chó ăn rồi sao? Hả?”
Kiều Thu Vân càng nói càng tức, lại giơ tay định tát thêm cái nữa.
“Mẹ!” Liễu Thúy Vân vội vàng buông Kim Tuyết Ngọc ra, chạy tới ngăn cản Kiều Thu Vân.
"Tuyết Mai, con tránh ra! Chuyện khác mẹ sẽ nghe con, nhưng riêng chuyện này thì đừng ai cầu xin thay cho nó! Nó làm như vậy là tang tận tiền lương đó!" Kiều Thu Vân tức giận quát.
“Mẹ, mẹ còn không cho Cao Phong một cơ hội giải thích, cứ như vậy mà định luôn chuyện này sao?" Kim Tuyết Mai cắn răng nói.
Mẹ cần phải nghe nó giải thích à? Bây giờ chuyện này đã xảy ra rồi, Tuyết Ngọc có thể mang chuyện này ra để nói đùa sao?" Kiều Thu Vân vô cùng tức giận.
"Con thật sự không có làm chuyện này." Cao Phong nhíu mày giải thích.
"Tuyết Ngọc, Cao Phong đến công ty đón chị, cho nên anh ấy không thể làm những việc khác!" Kim Tuyết Mai cũng cau mày nói.
"Vậy chị thử hỏi anh ta xem, trước khi anh ta đi công ty đón chị đã làm những chuyện gì!” Kim Tuyết Ngọc vẫn kiên trì với phán đoán của mình.
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì nhìn về phía Cao Phong, muốn nghe xem Cao Phong giải thích như thế nào.
Cao Phong dừng một chút sau đó trả lời: “Không cần biết anh đi đâu, nhưng chuyện này nhất định không phải do anh làm.”
"Còn không dám thừa nhận! Lúc đó khi tôi tỉnh lại, tôi đã nhìn thấy bóng lưng của anh, tôi chắc chắn sẽ không nhận nhầm!” Kim Tuyết Ngọc chỉ vào Cao Phong, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Cao Phong nghe vậy thì hơi im lặng. Sau khi anh đuổi đám người Lê Trọng Việt đi xong, vì sợ lại có chuyện gì xảy ra cho nên anh cố nén đau đớn đợi cho đến khi Kim Tuyết Ngọc gần tỉnh rồi mới rời đi.
Nhưng mà anh không ngờ rằng Kim Tuyết Ngọc lại nhìn thấy bóng lưng của anh.
"Tại sao anh không nói chuyện? Còn nữa, đây là dấu giày mà tôi chụp được, anh có dám cởi giày ra so sánh một chút không?"
Lvm thấy Cao Phong im lặng, lập tức lấy điện thoại di đông ra tìm những bức ảnh đã chụp trước đó.
Cao Phong nhìn qua, đó là những bức ảnh Kim Tuyết Ngọc chụp trên giường.
Lúc ấy Lê Trọng Việt ra tay với Kim Tuyết Ngọc, Cao Phong không kịp suy nghĩ nhiều, nhảy lên trên giường đá Lê Trọng Việt xuống.
Tuy nhiên Cao Phong lại để lại dấu giày, còn Lục Thế Cẩm đi chân đất thì không để lại gì cả.
Kim Tuyết Mai hơi nhíu mày nhìn mấy bức ảnh kia, sau khi nhìn xong thì trong lòng cảm thấy chấn động.
Cô đương nhiên nhận ra dấu giày này là của Cao Phong.
Bởi vì đôi giày này của Cao Phong là do cô mua cho anh! Nghĩ đến đây, Kim Tuyết Mai cũng có chút không nói lên lời.
Kim Tuyết Mai biết, ba năm vợ chồng với Cao Phong đều là hữu danh vô thực.
Nhưng mà cho dù anh có muốn làm chuyện đấy, thì cũng không thể ra tay với Kim Tuyết Ngọc được!
"Cao Phong, cái con sói mắt trắng này, mày còn lời gì để nói?"
"Mày đã có Tuyết Mai rồi mà còn dám nghĩ tới Tuyết Ngọc, mày có còn là người không?"
“Cho dù mày thật sự không thể nhịn được thì mày có thể ra ngoài tìm người
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT