"Hôm nay tao sẽ cho mày hai lựa chọn, hoặc là đóng cửa câu lạc bộ thể hình này hoặc là để cho người của tao đánh tàn phế hết toàn bộ bọn mày." Giọng điệu của Đặng Hoàng Phi rất bình tĩnh, như thể đang ra lệnh cho Khúc Đại Minh.
"Rõ ràng là các bọn mày sinh sự trước, vậy mà còn không cho bọn tao phản kháng? Hoàng Hà đang đứng bên cạnh Khúc Đại Minh có chút khó chịu hô lên.
"Ha hả, mày muốn thử nắm đấm của tao sao? Đang nói chuyện với mày sao?" Trương Quốc Bảo cười lạnh nhìn Hoàng Hà.
Đặng Hoàng Phi khoát tay, bắt chéo chân mỉm cười: “Ở đâu cũng có quy tắc, Trên đường này, ai có nắm đấm lớn hơn thì người đó là quy tắc."
"Nếu người của phòng tập thể hình Phong Minh có thể người của tao, tao đương nhiên cũng có thể đánh bọn mày, Khúc Đại Minh lựa chọn như thế nào, nói ra nhanh đi."
"Câu lạc bộ thể hình Phong Minh sẽ không đóng cửa." Giọng điệu của Khúc Đại Minh đều đều, nhưng thái độ của anh ta lại kiên quyết lạ thường.
"Bây giờ tao đang nói chuyện đàng hoàng với mày, chờ tới khi tao điên lên thì mày hối hận cũng không kịp." Một chút âm trầm thoáng qua trên khuôn mặt Đặng Hoàng Phi.
"Nếu anh tôi không lên tiếng, nơi này vĩnh viễn sẽ không đóng cửa." Khúc Đại Minh kiên quyết đáp lại.
Kim Tuyết Mai đã bị chấn động khi nghe những lời đó, cô vẫn còn nhớ khi đến đây lần đầu tiên, Khúc Đại Minh dường như đã nói rằng Cao Phong là anh của anh ta.
Lúc đó Kim Tuyết Mai vẫn cảm thấy Khúc Đại Minh và Cao Phong chỉ như những người anh em chí cốt với nhau thôi.
Nhưng bây giờ nghe ý Khúc Đại Minh, chỉ có Cao Phong mới có thể quyết định có đóng cửa hay không? Người anh mà Khúc Đại Minh đang nói đến là Cao Phong sao?
"Được rồi! Vậy hôm nay tao sẽ san bằng câu lạc bộ thể hình Phong Minh này của mày để tao xem mày có thể líu lo với tao cái gì nữa.” Đặng Hoàng Phi giơ bàn tay lên, ngay lập tức mười mấy tên cường tráng lao ra.
Anh ta vốn tưởng rằng sẽ trực tiếp đánh cho Cao Phong tàn phế, nhưng bây giờ nghĩ lại, hiện tại đã đến đây rồi thì anh ta sẽ đánh đám người Khúc Đại Minh tàn phế hết trước đã.
Khúc Đại Minh sắc mặt khó coi khoát tay, Hoàng Hà và những người khác nghiến răng chạy lên.
Hai bên lập tức xô xát với nhau, phòng tập hỗn loạn, nhiều thành viên vội vàng lùi lại vì sợ bị đánh nhầm.
Kim Tuyết Mai cũng bị một số bạn đồng hành kéo lại một khoảng cách nhất định.
Dù biết Khúc Đại Minh nhưng vào lúc này Kim Tuyết Mai không thể giúp được gì nhiều.
Quân số của hai bên gần như tương đương nhau, nhưng người như Hoàng Hà hiển nhiên không phải đối thủ của những người mà Đặng Hoàng Phi đưa tới!
Những người anh ta đưa tới đều được lựa chọn kỹ càng thì ai không phải là hàng tốt chứ? Trong chớp mắt, Hoàng Hà bị đánh ngã xuống đất, sắc mặt của Khúc Đại Minh càng ngày càng trở nên khó coi.
"Khúc Đại Minh, bọn người huấn luyện viên trong câu lạc bộ thể hình này toàn là đồ vô dụng mà còn muốn đi dạy người ta tập thể hình? Ha hả?”
"Tao cũng sẽ không bắt nạt mày, Trương Quốc Bảo, Thái, mày có thể chọn một trong hai người này một chọi một."
"Mày thắng, hôm nay tao có thể để mày đi, ý của tao là hôm nay." Mặc dù Đặng Hoàng Phi đang ngồi ở trên ghế, ánh mắt lại giống như người trên cao nhìn xuống Khúc Đại Minh.
Khúc Đại Minh tự nhiên sẽ không sợ hãi, ngay lập tức bước lên phía trước.
Chỉ vào Thái và nói: “Tao sẽ đấu với anh ta."
"Ö?" Thái nghe vậy sửng sốt, liếc mắt nhìn Khúc Đại Minh khinh thường nói: “Anh không đủ tư cách để tôi ra tay."
Trong lòng Khúc Đại Minh sinh ra một tia tức giận, cảm giác bị coi thường này thực sự rất khó chịu.
"Tại sao? Không phục phải không?" Thái cười nhạt, sau đó tiến lên nhìn Khúc Đại Minh: “Tay của anh có sức mạnh rất tốt, điều này cho thấy ngày thường anh tập tay rất nhiều.”
"Mặc dù thỉnh thoảng có tập luyện phía dưới nhưng không có tiến bộ lắm. Từ dáng đi của anh, tôi có thể biết rằng phía dưới của anh không ổn định. Đây là điểm yếu của anh.”
"Anh có thể đối phó với hai người nhưng nếu nhiều hơn ba người tấn công phía dưới của anh, anh có thể dễ dàng bị hạ gục.”
"Tôi đã nói như vậy, đúng không?" Giọng điệu của Thái cực kỳ tự tin, ánh mắt mang theo vẻ đùa cợt nhìn Khúc Đại Minh. Vẻ mặt của Khúc Đại Minh vẫn không thay đổi về phía Thái, nhưng trong lòng thì rung động cực mạnh. Bởi vì những gì Thái nói đều là sự thật.
Thái này chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đã có thể nhìn ra được nhiều như vậy sao?
Người trong ngành đang đứng ngoài cửa xem náo nhiệt nghĩ Thái này hẳn là người trong gia tộc lành nghề rồi.
"Ngay cả Trương Quốc Bảo anh cũng không thể một đấm mà lại dám khiêu chiến tôi?” Giọng điệu của Thái kinh thường nói."Cho dù anh cố gắng xuất hết toàn lực thì cùng lắm chỉ có thể đánh ngang tay với Trương Quốc Bảo thôi."
"Còn Trương Quốc Bảo thậm chí còn không chịu nổi một cú đấm của tôi, mà bây giờ anh lại dám thách thức tôi ?” Giọng điệu của Thái cực kỳ khinh thường.
Trương Quốc Bảo bị điểm mặt gọi tên vô cùng xấu hổ, nhưng gã ta cũng chỉ ngượng ngùng cười cười một cái, cũng không dám nổi giận với Thái một chút nào.
Khúc Đại Minh im lặng một chút, so với Trương Quốc Bảo thì chỉ có thể coi là ngang tài ngang sức.
Nếu Trương Quốc Bảo không thể chịu được cú đấm của Thái, thì anh ta hẳn là không thể chịu đựng được, nhưng nếu điều này khiến Khúc Đại Minh bỏ cuộc thì rõ ràng là không thể.
Chỉ cần Khúc Đại Minh có thể di chuyển, anh ta nhất định sẽ canh giữ câu lạc bộ thể hình Phong Minh này cho Cao Phong.
“Dù thế nào đi nữa, nếu các người muốn san bằng nơi này, thì trước tiên hãy bước qua Khúc Đại Minh của tôi." Khúc Đại Minh khẽ nghiến răng.
"Được rồi! Có quyết đoán, tôi thích." "Được rồi, Thái vì ông chủ mạnh mẽ yêu cầu, vậy thì cậu ra tay đi!” Đặng Hoàng Phi cười.
Thái khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi bước tới, không nhanh cũng không chậm.
Mỗi bước đi của anh ta, dường như đã được đo lường chính xác, và khoảng cách của mỗi bước không hơn không kém, vừa phải.
Đôi mắt của Khúc Đại Minh hơi nheo lại trong lòng anh ta trở nên cảnh giác.
Sức mạnh của Thái thật sự không đơn giản, lúc nãy anh ta có thể nói ra những lời như vậy mà nó thực sự không chỉ là những lời nói suông.
“Bây giờ, xin lỗi tôi, tôi vẫn có thể tha cho anh một lần." Thái đi lên, dừng trước mặt Khúc Đại Minh ba mét, chắp tay sau lưng nhìn Khúc Đại Minh.
“Vút!”
Khúc Đại Minh cong lưng, sức mạnh dồn vào cánh tay, nắm đấm nắm chặt như bao cát, và đột ngột sải bước về phía Thái.
Khí thế mạnh mẽ trước nay chưa từng có khiến mọi người líu lưỡi không thôi: “Khúc Đại Minh có thể lèo lái câu lạc bộ này, quả nhiên có thực lực."
"Không biết khi Thái xuất chiêu thì giữa hai người đó ai hơn ai?”
"Nhìn vào sức mạnh của cú đấm của Khúc Đại Minh, anh ta có cơ hội chiến thắng lớn hơn, phải không?"
"Không, Thái nhất định không phải người thường, trên đời này thật sự có cao thủ đó."
Mọi người xung quanh bàn tán rất nhiều, tất cả đều mở to mắt nhìn chính giữa sân.
Đối mặt với cú đấm nhanh và mạnh mẽ của Khúc Đại Minh, Thái không hề chớp mắt, thậm chí không hề cảm thấy lo lắng, ánh mắt anh ta vẫn lạnh nhạt đi về phía trước.
"Bup!"
Trong giây tiếp theo, nắm đấm của Khúc Đại Minh hung hăng đập mạnh vào đầu Thái.
Tuy nhiên, với một tiếng động lớn, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy cú đấm của Khúc Đại Minh đã bị một bàn tay chặn lại.
Thái đưa một tay ra, trực tiếp kẹp chặt nắm đấm của Khúc Đại Minh, khiến Khúc Đại Minh không thể cử động.
Trái tim của Khúc Đại Minh chấn động, nắm đấm của anh ta bị Thái nắm giữ, và anh ta không thể giãy ra.
Lòng bàn tay của Thái giống như một kiềm sắt, và bây giờ nó đang kẹp lấy nắm đấm của Khúc Đại Minh.
"Hít!" Một loạt âm thanh hút khí vang lên. Bọn người Đặng Hoàng Phi đều nở một nụ cười trên môi, đây là điều mà họ đã dự đoán trước.
"Anh muốn chết như thế nào?" Thái một tay nắm lấy Khúc Đại Minh nắm đấm, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn Khúc Đại Minh với vẻ trêu đùa.
"Không thể nào." Khúc Đại Minh lạnh lùng đáp.
“Vậy thì, chỉ tôi dùng một nắm đấm phế anh!" Ánh mắt Thái thờ ơ, như thể đang nói về một chuyện thời tiết.
Nói xong, Thái lại bước lên phía trước và không nhanh không chậm đi về phía Khúc Đại Minh.
Ánh mắt Khúc Đại Minh kiên định, lập tức siết chặt nắm đấm, ngồi chờ cũng không phải tính cách của anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT