NguyễnVăn Hạo ngẩn cả người, giây tiếp theo đột nhiên giận dữ hét: "Anh là ai? Tại sao anh đụng xe của tôi!"

"Xe của anh? Tại sao xe của anh không đậu ở bãi đỗ, chắn ngay đường đi của tôi?" Cao Phong nhàn nhạt phun ra một vòng khói.

Chiếc BMW trị giá gần tỷ bị đụng hư nhưng trong mắt Cao Phong cũng không có tí ti đau lòng nào.

Cứ như một tỷ trong mắt anh chỉ có một nghìn vậy.

Càng là những thứ liên quan đến tiền bạc, dường như Cao Phong đều có thể không quan tâm.

"Mày! Cái định mệnh nhà mày!" NguyễnVăn Hạo bị Cao Phong hỏi làm nghẹn họng tại chỗ.

Thế nhưng, đây cũng không chứng tỏ anh ta sẽ dễ dàng vứt bỏ hơn một chiếc xe hơn hai tỷ như vậy.

Hiện trường khoe mã chuẩn bị tỉ mỉ bị phá tan, NguyễnVăn Hạo giận đến mức phổi cũng sắp nổ tung rồi!

Hơn nữa chuyện này lại xảy ra trước mặt Kim Tuyết Mai, trước mặt người con gái anh ta thích!

Nếu anh ta không bắt Cao Phong trả giá đắt, chẳng phải đã tự làm mất mặt mình hay sao?

"Nói! Chuyện này mày nghĩ xem nên làm sao đây?" Nguyễn Văn Hạo cười lạnh.

"Đương nhiên là anh bồi thường phí hư hại xe của tôi, cùng với bồi thường phí ảnh hưởng đến công việc của xí nghiệp Kim Thiên rồi." Cao Phong nhàn nhạt cười, thuận tay gảy tàn thuốc sang một bên.

Nghe Cao Phong nói xong, NguyễnVăn Hạo đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười lên ha ha.

Anh ta đang nghe thấy gì thế này, Cao Phong thế mà dám nói anh ta phải bồi thường cho cái xe BMW hỏng kia sao?

Cao Phong chắc không phải đang đùa chứ?

Cho dù bảo công ty bảo hiểm lại đây, thì cũng sẽ phán định Cao Phong chịu toàn bộ trách nhiệm.

Cao Phong này có phải quá ngây thơ rồi không?

"Cao Phong, sao anh lại tới đây?" Đang lúc Nguyễn Văn Hạo muốn nói chuyện, Kim Tuyết Mai đột nhiên nói chen vào.

Nguyễn Văn Hạo nghe vậy thì ngớ người, Cao Phong? Cao Phong không phải chồng của Kim Tuyết Mai sao? Cao Phong đâu?

Vì vậy NguyễnVăn Hạo không quan tâm đến cuộc nói chuyện với Cao Phong nữa, vội vàng nhìn về Kim Tuyết Mai.

"Anh nghe nói con ruồi kia làm phiền em, vội mang theo một cái đập ruồi sang đây." Cao Phong nhàn nhạt cười.

Nguyễn Văn Hạo vừa mới quay đầu nhìn về phía Kim Tuyết Mai, lại nghe được giọng nói phía sau, vì vậy lại quay đầu nhìn lại.

Lúc này NguyễnVăn Hạo mới biết được, hóa ra người lái chiếc BMW đụng thẳng tới này chính là Cao Phong, chồng của Kim Tuyết Mai!

Nghĩ tới đây, Nguyễn Văn Hạo đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng xuất hiện từng luồng ý lạnh.

Cho dù anh ta khoét góc tường của Cao Phong lại bị Cao Phong bắt được, nhưng lúc này anh ta cũng không hề khẩn trương một chút nào.

Đây là xã hội gì? Xã hội của đồng tiền, có tiền là có tất cả.

Anh ta muốn đụng mặt Cao Phong, để chứng minh cho Kim Tuyết Mai thấy, anh ta hơn Cao Phong ở chỗ nào? Nói về tiền hay thân phận, cái thứ đến cửa làm con rể như Cao Phong không bằng một cọng lông của anh ta.

"Có trò hay để xem, ha ha."

"Kim Tuyết Mai cô thật thú vị ha, một mình dọa người còn chưa đủ, còn cùng chồng cô đi dọa người."

"Cao Phong này cũng thật là hiếm thấy, đối nghịch với ai không đối lại đi đâm đầu với ngài Nguyễn, chỉ có thể nói anh ta quá ngây thơ rồi."

Kim Ngọc Dung không ngừng cười gắn, chế giễu Kim Tuyết Mai.

"Tôi không gọi điện thoại cho Cao Phong!" Mặc dù không cần phải giải thích với Kim Ngọc Dung, nhưng Kim Tuyết Mai vẫn nhíu mày khó chịu trả lời.

"Ha ha, không phải cô gọi chẳng lẽ là tôi gọi?"

"Đừng nói nhảm nữa, ngược lại tôi cũng muốn xem thử, cô gọi Cao Phong đến đây có ích lợi gì, cô nghĩ anh ta có thể chống đối với ngài Nguyễn hay không, ha ha." Kim Ngọc Dung không nhịn được cắt ngang lời Kim Tuyết Mai nói, cười gần nhìn về phía giữa sân.

Dưới bậc thềm, Nguyễn Văn Hạo và Cao Phong bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Cao Phong bình tĩnh dửng dưng, mắt vô cùng thâm thúy, làm cho người ta không đoán ra được suy nghĩ trong lòng anh.

Mà NguyễnVăn Hạo, lại mang trên mặt vẻ khinh thường nhàn , ngoài xem thường Cao Phong, đương nhiên còn có phẫn nộ cùng với oán hận sâu sắc.

Trong mắt NguyễnVăn Hạo, Cao Phong chính là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường mình theo đuổi Kim Tuyết Mai.

Nếu không có sự tồn tại của Cao Phong, chẳng phải Kim Tuyết Mai đã dễ dàng bị mình bắt được rồi sao?

Thế nhưng, nếu hôm nay đã gặp Cao Phong, hắn nhất định phải dựa cơ hội này, hung hăng áp chế lại Cao Phong, chứng tỏ sức lực bản thân của mình.

Để Kim Tuyết Mai nhìn cho rõ, đến tột cùng ai mới là người đàn ông mạnh mẽ.

Để tất cả mọi người nhìn thấy, Cao Phong này, cuối cùng chỉ là một tên rác rưởi vô dụng, căn bản không xứng với Kim Tuyết Mai.

"Anh chính là Cao Phong? Tôi là Nguyễn Văn Hạo, giám đốc công ty Bowen." NguyễnVăn Hạo cười nghiền ngẫm, tự giới thiệu với Cao Phong.

Thực lực của công ty Bowen tại thành phố Hà Nội tuy kém nhà họ Kim, nhưng không kém hơn bao nhiêu, hơn nữa tiềm năng trong tương lai cực kỳ to lớn.

Mà Nguyễn Văn Hạo là một trong những người sáng lập, sở hữu hơn một phần ba cổ phần của công ty, tuổi trẻ tài cao.

Chỉ với thân phận một giám đốc trẻ tuổi như vậy cũng dủ để khiến vô số phụ nữ động lòng.

Anh ta tin chắc, Cao Phong không có khả năng không biết công ty Bowen, trừ phi Cao Phong không hề chú ý đến chuyện của thành phố Hà Nội.

"Đã sớm nghe lịch sử tại Hà nội rồi! Không ngờ anh chính là Cao Phong trong lịch sử đó đấy!" Nguyễn Văn Hạo mặt mang nụ cười âm hiểm, cố ý tăng giọng ở hai chữ lịch sử

"A, anh chính là công ty Bowen đến cả lịch sử cũng không ghi lại à, chưa nghe nói qua." Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt trả lời.

"Anh!" Nguyễn Văn Hạo thiếu chút nữa phun ra cả búng máu, lúc này ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Nếu lúc này Cao Phong không muốn nói chuyện đàng hoàng, vậy anh ta cũng không cần giấu giếm nữa!

"Không biết ngài Cao thăng chức tới đâu rồi?" NguyễnVăn Hạo cực kỳ âm hiểm hỏi.

Hắn biết rõ Cao Phong không đi làm, còn cố ý hỏi như vậy, hiển nhiên là có chủ ý khác.

"Không đi làm." Cao Phong vẫn như cũ nhàn nhạt trả lời.

Hiện tại anh đang nhìn vào Nguyễn Văn Hạo, giống như đang nhìn một con chuột, càng giống như là đang xem diễn hài kịch.

Cao Phong cũng không nóng nảy, ngược lại anh muốn xem thử, Nguyễn Văn Hạo này có thể diễn đến được mức độ nào.

Tốt nhất là Nguyễn Văn Hạo nên lấy ra tất cả át chủ bài và cảm giác ưu việt mới hay.

Chỉ có như vậy, anh mới có thể khiến anh ta hoàn toàn hết hi vọng.

Nếu không, anh ta dám ra vẻ lần đầu, thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai!

"Khụ, khụ, khụ... Không đi làm? Ngài Cao có tay có chân sao không đi làm?"

"Hay là, ngài Cao là loại trai bao cả ngày ở nhà chuyện gì cũng mặc kệ, để vợ nuôi mình?"

NguyễnVăn Hạo ra vẻ kinh ngạc hỏi, biểu cảm trên mặt lại vô cùng trêu tức.

Anh ta muốn xem thử Cao Phong sẽ trả lời mình thế nào, dù sao trong ba năm qua, chuyện gì cái tên Cao Phong này cũng mặc kệ, đây chắc là sự thật nhỉ?

"Hì hì... ngài Nguyễn đúng là thích nói thẳng." Kim Ngọc Dung cười gắn, những người khác cũng được một phen cười trộm.

Ai mà không biết Cao Phong này chẳng làm nên trò trống gì, nói trắng ra, đó chính là một tên vô dụng chỉ biết há miệng chờ sung!

Thế nhưng loại chuyện này ấy à, trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng sẽ có rất ít người nói thẳng mặt Cao Phong.

Hiện giờ NguyễnVăn Hạo trực tiếp nói ra, Cao Phong chắc chắn sẽ mất mặt, đỏ mặt tía tai nghẹn ứ nhỉ?

Nhưng mà, câu trả lời kế tiếp của Cao Phong lại khiến kẻ khác sửng sốt một phen.

"Đúng đó, vợ tôi xót tôi, không cho tôi ra ngoài làm việc." Cao Phong nhàn nhạt cười, khóe miệng hiện lên một tia đùa bỡn.

Anh biết rõ nên dùng dạng phương thức nào để đả kích NguyễnVăn Hạo sâu sắc nhất.

Quả nhiên, Cao Phong vừa nói thế, trong nháy mắt đám người Kim Ngọc Dung ngẩn ngơ, sắc mặt Kim Tuyết Mai cũng ửng đỏ.

Mà NguyễnVăn Hạo, trong nháy mắt anh ta nghiến răng nghiến lợi, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng.

Kim Tuyết Mai là người phụ nữ Nguyễn Văn Hạo thích, kết quả là Kim Tuyết Mai lại xem thường chẳng để ý tới anh ta, ngược lại nguyện ý đi nuôi Cao Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play