Ta dùng mạn đà la phối thành mê dược rồi đưa cho Tô Uyển Nhi, “Nếu cô không muốn Hạ Đình Chi biết chuyện đổi mắt, chỉ có một biện pháp là chuốc cho cậu ta hôn mê.”

Đôi mắt Tô Uyển Nhi ngậm thu thủy, gật đầu nói, “Vâng.”

Tối hôm đó, nàng ta thay một thân áo lụa màu tím, tóc cài cây trâm ngọc bích lưu tô, khuôn mặt thoa một lớp phấn mỏng, trông nàng tựa như đóa sen hạ. Ta trốn sau bình phong trong phòng Tô Uyển Nhi, qua một lúc, ta nghe nàng dịu dàng nói với Hạ Đình Chi, “Đình ca ca, Uyển Nhi hát một khúc cho huynh nghe nhé?”

Nàng dìu Hạ Đình Chi vào ngồi trong phòng, ôm một cây tỳ bà phượng vĩ năm dây, ngón tay lướt qua dây đàn, tiếng đàn ngân nga ríu rắt trong phòng tựa như tiếng nước chảy. Tô Uyển Nhi cất tiếng hát dịu dàng, “Hồng nhạn tại vân ngư tại thủy, trù trướng thử tình nan ký. Tà dương độc ỷ tây lâu, diêu sơn kháp đối liêm câu. Nhân diện bất tri hà xử, lục ba y cựu đông lưu.”

Tạm dịch (nguồn tham khảo ghi chú bên dưới):

Nhạn bay trên trời, cá lặn dưới nước

Nỗi muộn tình này khó gửi lắm thay

Chiều tà mình thiếp đứng dựa lầu tây

Xa xa con núi thấp thoáng uốn cong

Chẳng hay giờ chàng đang ở nơi nao

Dưới kia sóng biếc vẫn trào vềđông

Nàng hát chầm chậm, rũ mắt hé miệng đều là phong tình vạn chủng, đôi mắt nàng như con suối trong nhìn Hạ Đình Chi đong đầy tình ý.

Hạ Đình Chi lẳng lặng ngồi nghe, mi tâm cau lại.

Ánh nến trong phòng nhảy nhót bập bùng, giọt nến chảy xuống đọng thành một vũng. Tim nến dần hóa tro tàn, vừa chạm vào lập tức vỡ vụn.

Hát xong một khúc, Hạ Đình Chi nhẹ giọng hỏi, “Uyển Nhi, muội đang có chuyện thương tâm sao?” 

Tô Uyển Nhi cười, “Không ạ, chỉ là lâu rồi không được cùng huynh đánh đàn ca hát thôi.”

Hạ Đình Chi áy náy nói, “Gần đây xảy ra khá nhiều chuyện nên không quan tâm muội. Sau này ta nhất định sẽ đền bù đầy đủ.”

Khóe mắt Tô Uyển Nhi nhỏ xuống một giọt lệ rơi trên váy lụa mỏng, để lại một ánh nước. Nàng cười nói, “Chuyện huynh thiếu muội, có đền bù cả đời sợ cũng không đủ.”

Nét mặt Hạ Đình Chi dịu dàng, tự giễu, “Đúng vậy, hãy để ta từ từ bù lại, được không?”

Tô Uyển Nhi buông tỳ bà, bưng một cái chén đưa cho Hạ Đình Chi, “Muội hầm ít canh an thần, huynh uống đi, đợi lát nữa muội dìu huynh đến…” Nàng dừng một lúc, “Muội dìu huynh đến thư phòng nghỉ tạm.”

Khi Hạ Đình Chi nhận cái chén, tay chạm phải ngón tay nàng, hắn thuận thế nắm lấy tay nàng, khẽ thở ra, “Uyển Nhi, trước đây để muội phải chịu khổ rồi. Muội yên tâm, sau này Hạ Đình Chi ta còn sống một ngày, nhất định sẽ không để muội phải chịu bất kỳ uất ức nào.”

Hắn còn định nói tiếp gì đấy, thì Tô Uyển Nhi đã dùng ngón tay che miệng hắn, nhẹ giọng nói, “Không sao…”

“Đình ca ca, gần đây muội thường nhớ lại những ngày chúng ta còn nhỏ. Có lẽ huynh không biết, khi đó mỗi lần huynh ở học đường học bài, muội luôn lén chạy đến trốn dưới cửa sổ nhìn huynh. Tiên sinh hỏi huynh vấn đề gì, huynh đều đối đáp rất trôi chảy, những lúc đó trong lòng muội cảm thấy ngọt ngào như ăn mật đường vậy.

Tiểu thư nhà khác tặng hà bao cho huynh, huynh không nhận, nhưng khi về lại đòi muội tặng cho huynh, lúc đó muội vui đến mức mấy đêm không ngủ.

Khi đó, huynh nhìn muội, trong mắt chỉ có một mình muội, không có bất kỳ ai khác nữa…”

Nàng đưa tay lướt nhẹ qua đuôi mày hắn, xoa giãn mi tâm đang cau lại của hắn. Tiếp đó đầu ngón tay lướt xuống theo hai gò má, phác họa đường nét của hắn, một lần lại một lần, tới tới lui lui.

Nàng nhìn hắn thật sâu, tựa hồ muốn khắc sâu bộ dáng của hắn vào tận đáy lòng.

Một lúc lâu, Tô Uyển Nhi hít vào một tiếng, “Hạ thần y, huynh ấy ngủ rồi. Chúng ta bắt đầu đi.”

Ta chưa lâm trận đã muốn bỏ cuộc, “Uyển Nhi cô nương, cô là cô gái một thân một mình, nếu bị mù nữa thì thật là…”

Tô Uyển Nhi vén sợi tóc ra sau tai, “Từ hôm nay trở đi, người huynh ấy thấy, chỉ có một mình thiếp.”

Khuỷu tay nàng bất giác chạm vào chiếc đàn tỳ bà, tiếng đàn sầu muộn cất lên nặng nề, xé rách lớp màn tĩnh lặng của đêm đen.

Ta thi lễ với nàng, nói, “Khi lấy mắt sẽ đau đớn khôn cùng, cô cũng dùng mê dược này đi.”

Tô Uyển Nhi gật đầu, ngửa đầu uống cạn.

Khi trời vừa hửng sáng, ngoài cửa sổ xẹt qua một tia chớp lóa mắt, từng giọt mưa bắt đầu rơi tí tách tí tách, tiếng mưa vỗ vào cửa sổ ‘tách tách’.

Ta rửa sạch tay trong chậu rồi điều thuốc giảm đau thoa lên trên mắt Tô Uyển Nhi. Nhìn hai người trong phòng, nghĩ thầm: Sau khi đổi mắt, chỉ e Hạ Đình Chi sẽ càng không thể phân biệt rạch ròi gì với Tô Uyển Nhi được nữa, Uyển Nhi, đây chính là mong muốn trong lòng cô sao?”

Có tiếng gõ cửa, Lâu Tây Nguyệt nghiêng mình đi vào, hắn hơi ngạc nhiên, thấp giọng hỏi, “Sao sư phụ không nói với con một tiếng nào thế?”

Ta cả đêm không ngủ, bây giờ hết sức mỏi mệt, vì vậy day day thái dương, nói, “Sau tấm bình phong này chỉ chứa được một người.”

Ta vỗ vỗ vai Lâu Tây Nguyệt, “Một đêm này ta nguyên khí đại thương, bây giờ phải đi bù lại. Sau khi hai người này tỉnh lại sợ là không tránh được một trận tinh phong huyết vũ, toàn bộ nhờ vào cậu đấy. Xảy ra nhân mạng cũng đừng đánh thức ta.” Tiếp đó ta trở về phòng mình, ôm chăn chìm vào giấc ngủ sâu hun hút.

Không biết thiên hôn địa ám bao lâu, khi ta mở hé hai mắt, có ánh sáng rọi vào. Nhìn xung quanh một lát, thấy có bóng người đứng trong góc tối, quầng sáng bao quanh người phác họa đường nét rõ ràng. Ta dịch người sang, túm góc áo người, cất tiếng gọi, “Sư phụ…”

Người nọ quay đầu lại, nở nụ cười, “Sư phụ tỉnh rồi?”

Ta hất góc áo hắn ra, hậm hực nói, “Tây Nguyệt, vi sư đói bụng.”

“Tây Nguyệt dẫn người ra ngoài ăn chút gì nhé.”

Ta dè dặt hỏi hắn, “Hạ Đình Chi và Tô Uyển Nhi đã tỉnh chưa? Lục Tiểu Nguyệt biết chưa? Hạ phủ có loạn thành nùi không?”

Hắn gật đầu, “Trưa nay Hạ Đình Chi đã tỉnh. Tô Uyển Nhi thì vẫn chưa. Lục Tiểu Nguyệt dĩ nhiên đã biết. Hạ phủ đại loạn. Cụ thể loạn thế nào người có muốn biết không?”

Ta quay đầu nằm lại trên tháp, “Cậu đừng nói gì với ta cả, ta không muốn biết gì hết. Ta ngủ tiếp đây.”

Khi tỉnh lại lần nữa, ta ngửi được mùi gà quay, Lâu Tây Nguyệt thong thả gỡ lớp giấy dầu ra. Ta càu nhàu ngồi dậy, nhận cái đùi gà hắn đưa tới, lầu bầu, “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Lâu Tây Nguyệt nghiêng đầu nhìn ta, “Tổng cộng ba ngày ba đem.”

“Hạ phủ đã thái bình được chút nào chưa?”

Hắn chống má, trầm ngâm một lát, “Thật ra sư phụ đã biết ai là người hạ độc đúng không?”

Ta vừa ăn gà quay vừa lúng búng đáp, “Không chắc lắm, nhưng cỏ bạch thối sinh trưởng rất nhiều ở Tây Vực.”

Lâu Tây Nguyệt nhướn mày nhìn ta, không nói gì nữa.

Một lúc sau, ta cố kéo cong khóe miệng, “Mắt đã chữa xong rồi, chúng ta cũng nên quay về Dược vương cốc thôi.”

Hắn nhẹ giọng nói, “Sư phụ cho là đổi mắt xong, bọn họ vẫn có thể bình yên mà ở chung với nhau được sao?”

Một chuỗi hạt nước rơi từ trên mái hiên xuống, con đường đá dường như được nước mưa cọ rửa mà trở nên sáng loáng, mùi bùn đất lẫn trong không khí ngan ngát.

Cho tới bây giờ, ta vẫn không biết việc mình thay mắt cho Hạ Đình Chi và Tô Uyển Nhi là đúng hay sai.

Khi ta và Lâu Tây Nguyệt đi ngang qua phòng Tô Uyển Nhi, trong ánh nến hắt lên ô cửa sổ giấy thấp thoáng có thể trông thấy một bóng người ngồi ở đầu giường, hình như người đó đang đưa tay nhẹ phớt trên đôi mắt nàng.

Cũng trong đêm khuya thanh vắng, ta trông thấy Lục Tiểu Nguyệt đang ngồi trên mái hiên. Khi ta và Lâu Tây Nguyệt đến gần, bên cạnh nàng đã nằm lăn lóc một đống bình rượu rỗng, đang vùi đầu vào đầu gối khóc nức nở.

Lâu Tây Nguyệt vỗ nhẹ vai nàng, Lục Tiểu Nguyệt ngẩng mặt, ánh mắt mông lung, miệng lẩm bẩm, “Ta sai rồi… Ta không nên hạ độc nàng ta. Là ta sai rồi… Chàng thà để bản thân bị mù cũng không nỡ để nàng ta… Hạ Đình Chi, chàng nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ?”

Lời nàng đầy uất ức, lệ nhuộm ướt vạt áo, cuộn tròn mình lại.

Trăng lạnh như nước, thấm ướt váy áo nàng.

Nàng liên tục nói hối hận. Không rõ là nàng hối hận vì đã hạ độc Tô Uyển Nhi, hay là hối hận đã gả cho Hạ Đình Chi, hay hối hận vì đã gặp gỡ hắn lúc ban đầu.

Trong bóng đêm tĩnh lặng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng báo canh, “Cộc cộc—” khiến người ta giật mình tỉnh giấc. Đến canh ba, sương mù tràn lan phủ kín nhà cửa Hạ phủ, không phân rõ được ai, không trông rõ được ai.

Sáng sớm hôm sau, Lục Tiểu Nguyệt rời đi.

Nghe hạ nhân Hạ phủ nói, khi nàng ta rời đi vô cùng tiêu sái. Dùng kiếm cắt một nắm tóc, dắt con ngựa trắng trong chuồng nghênh ngang rời đi. Lúc này là mùa hoa hồng nở, nở rộ rực rỡ một góc trời. Ta nhớ trong sơn cốc trên núi Vân sơn phủ một màu xanh mươn mướt của hoa lá suối nước, bầu trời ráng tựa gấm vóc.

Thật ra lục ngạc điêu cũng là một loại hoa hồng, tháng năm sang, hoa nở rộ. Chỉ tiếc hoa có màu xanh nên giữa một rừng đỏ thắm, người ta nhìn vào cứ ngỡ lá thôi.

Ta hỏi Lâu Tây Nguyệt, “Nàng đã gả làm vợ người ta, bây giờ giận dỗi về nhà mẹ đẻ à?”

Lâu Tây Nguyệt đáp, “Có thể sẽ cải giá (tái hôn). Dù sao thì cũng đã cắt tóc rồi.”

Ta than thở, “Cũng có khả năng là sẽ xuống tóc xuất gia.”

Khi ta và Lâu Tây Nguyệt rời khỏi Hạ phủ thì thấy Hạ Đình Chi đứng dưới cây hòe, người khoác một bộ áo trắng, bạch ngọc buộc tóc, bóng cây loang lổ đổ bóng trên áo bào, trên tay là một bím tóc đen, đứng lặng không nói gì. Ta liếc qua đôi mắt hắn, trong suốt như nước không khác gì với vẻ mặt hắn, chỉ có điều trong đó có một nỗi ưu sầu.

Khi dắt ngựa qua sông, thấy trong chợ bên bờ có bày sạp trang sức, có một vị công tử đang mua một cây trâm hoa cài lên mái tóc cô gái đứng bên cạnh, cô gái kia xấu hổ rũ mắt, cười tươi như hoa. Ta bèn nói với Lâu Tây Nguyệt, “Ta hối hận rồi.”

Ta kéo ống tay áo hắn, nói, “Hình như ta đã độc ác chia rẽ một đôi nhân duyên rồi.”

Hắn đưa tay gạt chiếc lá rơi trên tóc ta.

Ta hỏi, “Có chuyện này ta không thể hiểu được. Lục Tiểu Nguyệt muốn hạ độc Tô Uyển Nhi, kết quả Hạ Đình Chi lại uống thay. Lẽ nào hắn không biết đổ đi sao?”

Lâu Tây Nguyệt nhún vai, “Có lẽ hắn cảm thấy thẹn với Lục Tiểu Nguyệt.”

“Lục Tiểu Nguyệt có biết hắn cam nguyện vì nàng mà mạng cũng không cần không? Nếu biết nàng ta còn có bỏ đi nữa không?”

Lâu Tây Nguyệt không đáp, một lúc sau bỗng gọi ta, “Sư phụ.”

“Hử?”

“Mấy tháng nữa là mùa cúc nở cua mập, chi bằng chúng ta khoan hãy về Dược vương cốc, Tây Nguyệt sẽ tận chức chủ nhà dẫn người đến Dương Châu ăn cua, thế nào?”

Lâu Tây Nguyệt mỉm cười nhìn ta, trong đôi mắt hẹp dài lộ vẻ hào hứng. Giữa sông, vài lá liễu tung bay trong gió, mấy con thuyền thong thả lướt sóng.

“Được.”

Dương Châu, nơi ta lần đầu gặp An Thần.
Về bài hát mà Tô Uyển Nhi đã hát cho Hạ Đình Chi nghe ở trên: trích trong bài thơ Thanh bình nhạc kỳ 1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play