“Đó là Nothing?”

Bên tai đột ngột vang lên câu hỏi làm Trần Hải Thiên giật thót người. Anh quay đầu lại, thấy Lương Mĩ Lị đang ôm Ngày Mưa đứng bên, khuôn mặt tràn ngập khát khao hóng hớt nghe chuyện.

Anh vào bếp đun lại nồi mì đã nguội ngắt, nói qua mọi chuyện cho Lương Mĩ Lị nghe.

“Anh Trần, xin hỏi lúc này anh cảm thấy như nào? Vui mừng, kích động hay xốn xang ngại ngùng?” Lương Mĩ Lị lấy muôi làm mic, đưa tới trước mặt Trần Hải Thiên.

“Chẳng có gì.” Trần Hải Thiên giành lại cái muôi, trừng mắt nhìn Lương Mĩ Lị, nói tiếp: “Thì cũng cảm thấy vui mừng, như kiểu gặp bạn cũ trên đường ấy.”

“Anh Trần, dáng dấp tính cách ngoại hình đối phương đều rất ok, anh có muốn quất một trận với đối phương không?” Lương Mĩ Lị lại lấy đầu Ngày Mưa làm mic đưa qua.

“Được rồi nha chị Lương, chị không thể dùng từ ngữ lịch sự được hở?” Trần Hải Thiên bất lực nhíu mày, cúi đầu nói với Ngày Mưa: “Trông chừng mẹ nuôi con đấy.”

“Ông và anh ta không có tình yêu, thế nên đó đâu phải làm tình, cũng không nhất thiết phải ở trên giường, nên không phải là lên giường, ngoại trừ chuyện ‘quất’ nhau ra thì chẳng còn gì khác, cảm ơn. Tôi được cái nói thô mà thật, nhở, Ngày Mưa nhở?” Lương Mĩ Lị nói từ tốn, lời nói thoáng ý mỉa mai giễu cợt.

“Meo~”

“Này, tôi cũng hiểu mấy phép tu từ cao cấp nhé.” Lương Mĩ Lị nhìn Trần Hải Thiên định ném miếng chả cá[1] qua, gào lên: “Đè anh ta, thịt anh ta, ngủ với anh ta.”

“Lương Mĩ Lị!”

“Rồi rồi, đừng giận mờ, tôi là nhân vật phản diện duy nhất trong câu chuyện đó, ông phải biết quý trọng, chớ không có mâu thuẫn xung đột thì câu chuyện sẽ thiếu muối lắm.” Lương Mĩ Lị lùi về sau vài bước.

“Có mà bà đầy xung đột nội tâm ấy.” Trần Hải Thiên lạnh lùng đáp lại. Xung đột ngôn ngữ hay hành động chân tay như cơn kích động bùng cháy ngùn ngụt, còn xung đột nội tâm thì lại như nước sốt đun lâu âm ỉ cháy mãi.

“Rồi, tóm lại là vẻ ngoài lẫn cách nói năng có phù hợp với tiêu chuẩn hẹn hò hay bên nhau của ông không?”

“Ngoại hình lẫn cách nói chuyện đều rất thu hút, còn những thứ khác thì tôi không biết. Tôi không có cảm giác hay bất kỳ dự định gì khác với anh ta cả, mà biết đâu người ta cũng có đôi có cặp rồi.” Trần Hải Thiên bỏ miếng chả cá vào trong nồi, cho thêm rau với gia vị vào luôn: “Tôi chẳng nói với bà rồi, giờ tôi sống rất tốt, tôi không muốn ai phá vỡ nhịp điệu cuộc sống của mình hết.”

“Trần Tiểu Vạn, suy nghĩ của ông rất mâu thuẫn, ông không thể vừa muốn có ngựa tốt lại vừa muốn ngựa không ăn cỏ.” Lương Mĩ Lị giải thích với Trần Hải Thiên đang định ném trứng qua: “Ông không muốn cuộc sống bị đảo lộn, nhưng lại muốn tìm một người bình thường sống một cuộc sống bình thường, thế thì vẹn toàn đôi đường kiểu gì? Trước tiên ông phải thoát khỏi kiếp độc thân đã rồi mới có thể tìm được người bình thường và ở bên nhau chứ, đúng không?”

Trần Hải Thiên chăm chú nhìn nồi mì đang nóng dần lên, nghĩ một lát mới nói: “Hình như cũng đúng, cơ mà…”

“Cho ông 30 giây để phản biện.”

“Nhưng mà… Nhưng mà tôi không thể ngay lập tức chấm dứt cuộc sống độc thân mà bập vào đối phương chỉ vì điều kiện của người ta phù hợp. Nếu tìm một người hẹn hò chỉ vì quá cô đơn trống rỗng thì cuối cùng cũng sẽ chia tay vì chính những lý do đó thôi.”

Sự cô đơn trống rỗng của hai người gộp lại còn đáng sợ khủng khiếp hơn một người, dẫu cho ấm áp đấy, song cũng tràn đầy sự xa cách lạnh lùng.

“Không hiểu lắm.” Lương Mĩ Lị ôm Ngày Mưa lên đung đa đung đưa.

“Tôi muốn coi đối phương là một người bạn, trải qua thời gian dài bên nhau rồi mới dần dần xác định xem đôi bên có thể chấp nhận nhau bước vào cuộc sống của mình không. Và khi thời khắc ấy đến, hoa tự khắc sẽ nở, vậy thôi.”

“Ông nói nghe cứ như hầm thịt vậy.” Lương Mĩ Lị lại lắc lắc Ngày Mưa.

“Bà đừng có lắc Ngày Mưa mãi thế, nó nôn ra thì bà biết mặt.” Trần Hải Thiên trừng mắt, cúi đầu quấy mì trong nồi: “A Minh từng nói một lý luận mà tôi thấy rất đúng. Anh ta nói nếu xét về cuộc sống của gay, thì có hai kiểu tình cảm có thể đi được lâu dài. Kiểu thứ nhất là vừa gặp đã yêu, giống như anh ta và Ngũ A Ca. Kiểu tình cảm này rất đơn thuần, như trời đất sơ khai vạn vật thuở hồng hoang vậy, là sự hấp dẫn thu hút lẫn nhau xuất phát từ bản năng, không cần trải qua quá trình nào hết. Loại thứ hai là mưa dầm thấm lâu, đó là quá trình kéo dài, giống như tuyết tích tụ ngày ngày tháng tháng đè trên mái nhà, sẽ đến một ngày mái nhà sụp xuống, để ta nhìn thấy bầu trời đầy sao…”

Tuyết, người ấy tên là Trang Tuyết – ý nghĩ ấy làm Trần Hải Thiên dừng lại đôi giây mới nói tiếp: “Tôi muốn kiểu tình cảm thứ hai, thế nên tôi mới để nó chậm rãi tới, có như thế nó mới chậm rãi đi.”

“Ok, rồi, đến lượt tôi phản biện nè.” Lương Mĩ Lị hắng giọng: “Anh ta biết làm đậu phụ thối đó anh Trần! Mà ông làm mấy món ăn vặt quá nát. Nên đó là một cơ hội tốt, ông có thể học theo mấy motif trong ngôn tình lừa gạt tình cảm của đối phương, âm thầm ăn trộm bí kíp gia truyền về mở tiệm kiếm bộn tiền, trở thành ngôi sao đậu phụ thối trứ danh thế giới. Tới trăm ngàn chữ sau thì đối phương nhẫn nhịn khổ cực mai danh ẩn tích đến bên ông, tìm thời cơ báo thù, yêu hận tình thù dây dưa giằng co. Tới hai trăm ngàn chữ sau là đến kết truyện HE, vứt mẹ cái gì mà tình cảm chậm rãi đến rồi lại chậm rãi đi đi.”

“Lương Mĩ Lị, từ 20 tuổi tôi đã nghe bà nói bà muốn viết sách, tới nay sắp 30 tuổi rồi mà tôi vẫn chẳng thấy tăm hơi sách seo gì đâu hết, rốt cuộc khi nào bà mới viết?” Trần Hải Thiên vừa ra đòn sát thủ vừa đổ nồi mì đã đun nóng lại ra bát to.

“Tôi về đây, mai gặp.” Lương Mĩ Lị lập tức thảy Ngày Mưa vào trong lòng Trần Hải Thiên, vẫy tay biến mất hút.

“Meo ~” Ngày Mưa lắc đuôi nói lời tạm biệt với mẹ nuôi.

Đêm cuối tuần, tiếng người trong ngõ nhỏ dần dần tan đi. Trần Hải Thiên kéo cửa cuốn xuống, kiểm kê xong sổ sách thì tắt đèn tầng một, song cứ để máy rang hạt quay. Anh lên phòng ngủ tầng hai, ôm Notebook chui vào chăn. Ngày Mưa cũng nhảy lên giường làm nũng, nhất quyết đòi chen vào giữa anh và laptop. Anh đành đặt Ngày Mưa lên bàn phím, duỗi một ngón tay ra cho Ngày Mưa cắn.

Khi lên Mộng Cầu Vồng, thông báo có thư mới nhấp nháy trên màn hình đen kịt, như bóng trăng nhập nhòe xa xa ngoài cửa sổ.

[Mọi thứ đều ổn cả, hôm nay tôi mới biết Mộng Cầu Vồng sống lại. Lúc nhìn thấy thư của anh lần nữa thật sự kích động vô cùng. Lâu lắm rồi chưa viết thư, khả năng diễn đạt lụt hẳn rồi. Có khi viết ra nghìn chữ mà lan man lạc đề, thế nên tôi đóng băng muôn lời muốn nói ở đây đã, cuối tuần đến Đài Bắc sẽ qua quán anh ngồi chơi, lúc ấy sẽ hòa tan ra cho anh nghe.]

Thời gian gửi là năm ngày trước, vào mùng 5 Tết.

Balo của Nothing có vẻ rất nặng, chắc là khối băng bên trong chưa tan ra cho anh nghe nhỉ? Trần Hải Thiên đóng máy trong sự nghi vấn, ngả người ra sau dựa lên gối, lòng thầm miêu tả lại người mà anh vừa gặp vào mấy tiếng đồng hồ trước.

Anh không biết nên gọi người ấy là gì. Gọi Nothing thì cũng không tới nỗi quái lắm, tuy nhiên không hợp để gọi tên. Tiểu Trang thì nghe không đủ đặc biệt, ai họ Trang chẳng gọi là Tiểu Trang? Còn Tiểu Tuyết hay Tuyết Tuyết thì quá là ghê, A Tuyết thì lại hơi gượng mồm. Nếu như theo tên anh, Noone gọi là Tiểu Vạn thì Nothing sẽ gọi là Tiểu Tâm, như vậy càng kinh dị hơn, chẳng ai đi gọi người khác là cẩn thận[2] cả.

Mí mắt trĩu xuống khiến anh quyết định mặc kệ vấn đề không cấp bách này.

Khi anh đang mơ màng chực chìm vào giấc ngủ thì điện thoại reo lên, có tin nhắn tới. Anh rờ rẫm cầm lấy điện thoại bên bàn. Ánh sáng lành lạnh trong bóng đêm lóe lên chói mắt, khiến Ngày Mưa ngẩng đầu dậy rên rỉ oán thán.

Tôi đã về nhà an toàn rồi, cảm ơn cà phê ngon tuyệt của anh, rảnh rỗi hoan nghênh ghé qua Đài Trung ăn đậu phụ thối tôi làm.

Trần Hải Thiên không kìm được bật cười, để điện thoại xuống trước Ngày Mưa: “Con coi, đây chính là người đánh thức con, nếu có cơ hội gặp lại anh ta thì nhớ cào cho anh ta mấy nhát.” Ngày Mưa ngửi ngửi điện thoại, nhớ rõ mùi vị chữ nghĩa của Nothing xong lại co tròn trong chăn bông ngủ tiếp.

Anh biết sự khách sáo lịch sự trong câu chữ của Trang Tuyết xuất phát từ sự lạ lẫm khi họ gặp lại sau quãng thời gian dài xa cách. Song đến tận khi màn hình điện thoại tối đi rồi, anh vẫn không biết nên đáp lại thế nào. Trang Tuyết của trước kia nhất định sẽ viết câu cuối là “Rảnh rỗi đến Đài Trung ăn đậu hũ tôi.[3]” Thế rồi anh sẽ hùa theo, hỏi đậu hũ có vị như nào, Trang Tuyết sẽ đáp tôi có thể đốt một phần cho anh. Cuộc đối thoại của họ sẽ như những chiêu thức đánh võ thuần thục linh hoạt. Nhưng giờ đây, khi anh nghĩ tới những chiêu thức đó lại bỗng cảm thấy chẳng phù hợp chút nào.

Bởi hai năm đằng đẵng đã trôi qua.

Trong hai năm này, anh đã thay đổi rất nhiều từ bên trong, trở nên chín chắn, phóng khoáng và tươi vui hơn. Dù rằng anh vẫn lý tính như thế, dưng anh không còn quá cực đoan nữa, cũng không chỉ biết nói mỗi ba câu “Vâng”, “Ừ”, “Tôi biết rồi” cứng nhắc. Chẳng có nguyên nhân cụ thể nào cho quá trình thay đổi ấy, nó được diễn ra một cách rất tự nhiên, hoàn toàn tự phát.

Mọi người đều thay đổi trong vô thức thinh lặng, đến Lương Mĩ Lị đẹp trai cũng đã để tóc dài suôn mượt đen óng, giữ vẻ ngoài trung tính không quá nam tính, giọng nói cũng không còn the thé chói tai như năm nào.

Bọn họ đã 30 tuổi, trưởng thành cả rồi. Giờ đây, họ đã điềm tĩnh bình thản hơn, dần thích cuộc sống lặng lẽ yên tĩnh.

Anh không biết Trang Tuyết bao nhiêu tuổi, cũng không biết trong thời gian qua Trang Tuyết có đổi khác gì không. Song anh nhận ra cách cư xử, phong thái dịu dàng trầm tĩnh cùng cách kể chuyện súc tích điềm đạm của y đều là thật, không phải giả vờ. Chỉ có điều, dưới lớp da dê đó còn ẩn giấu một Trang Tuyết khác, như con chuột Mickey bên dưới chiếc áo khoác quân đội.

Trang Tuyết với phong cách trộn lẫn đó có quá nhiều xung đột khiến người khác không thể nhìn thấu, nhưng anh cũng không muốn đào sâu tìm tòi thêm.

Lúc ấn nút trả lời, điện thoại lại lóe lên ánh sáng lành lạnh. Anh gõ tin nhắn khách sáo lịch sự tương tự rồi gửi đi.

Cảm ơn hôm nay anh đã đến, lúc nào rảnh chào đón anh đến ngồi chơi.

Anh ngồi dậy xuống lầu, chạm nhẹ vào máy rang cà phê, thấy máy đã hạ nhiệt mới tắt máy. Dù rang xong hạt có thể tắt máy luôn, vậy nhưng anh đã quen để máy chạy tản nhiệt một lúc, cho bánh quay không bị biến dạng vì nóng quá.

Quy luật vật lý trên thế giới này là vậy đấy, quá nóng hoặc quá lạnh đều sẽ khiến mọi vật biến dạng.

Cũng như trong cái lạnh cắt da cắt thịt tháng 2, sự ấm áp sẽ khiến ngón tay anh co lại.

Hay cũng giống như tiếng chó sủa từ ngoài cửa sổ vọng tới trong ngày đông, nghe còn đau thương xa xăm hơn cả ngày hè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play