Có lẽ nhờ khách quen giới thiệu trên mạng mà năm sau quán cà phê buôn bán được hẳn, khởi sắc rõ. Lượng tiêu thụ hạt cà phê cũng tăng mạnh, tên càng đẹp bán càng chạy. Dẫu sao thì mấy cái tên như Ipanema Sweet Natural, La Minita La Folie, Bolivia Ronin, Yirgacheffe… vẫn tạo cho người nghe cảm giác lãng mạn thơ mộng hơn hẳn Indonesia Mandheling.
Trần Hải Thiên cũng không quan tâm khách hàng mua hạt cà phê thật hay chỉ là mua tên, bởi chung quy lại thì cũng là thứ anh rang cả thôi. Giờ anh đã là thương nhân gánh trên mình khoản nợ ngân hàng, cần biết tỉnh táo cân nhắc giữa hiện thực và mong muốn, cân bằng giữa sở thích yêu ghét trong bản ngã và khẩu vị của số đông. Miễn là anh vẫn giữ được sự sáng tạo riêng cho cà phê, không thẹn với lòng là được rồi.
Trong khi tình hình công việc của Trần Hải Thiên đã hòm hòm ổn định thì Lương Mĩ Lị lại không hài lòng với công việc cho lắm.
Vào chiều thứ Bảy, Lương Mĩ Lị đến cửa hàng, tức giận than thở: “Tôi rất ghét cái kiểu đồng nghiệp mới 10 phút trước còn cười đùa với tôi mà ngoắt cái 10 phút sau đã leo lẻo đâm chọt tôi với sếp. Chỉ cần nghĩ tới chuyện ngày kia phải đi làm mà rầu cả người.”
Trần Hải Thiên vừa làm đồ uống cho hai bàn khách mới vào vừa hỏi ngược lại: “Tôi tưởng hồi làm ở quán bar bà đã quá quen với chuyện này rồi?”
“Ờ, nhưng dân quán bar toàn kiểu sói đội lốt hổ ông ơi, đấu đá phê lắm, chứ giờ toàn dạng dê đội lốt mèo, chán chết.” Lương Mĩ Lị đùa Ngày Mưa đang nằm trên quầy bar, làm Ngày Mưa rên ư ử, vung vẩy móng vuốt.
“Cứ thế thì thể nào sẽ có ngày bà không kiềm chế được muốn giết hết bọn họ, nhở?” Trần Hải Thiên ngẩng đầu nhìn Lương Mĩ Lị. Anh biết có một phần tăm tối được ẩn giấu tận sâu trong Lương Mĩ Lị. Nếu thành phần cốt lõi tạo nên anh là lý tính thì với Lương Mĩ Lị là bạo lực. Vậy nên giả như mọi thứ không được như ý, Lương Mĩ Lị sẽ dùng bạo lực để giải quyết hết thảy, cũng hủy diệt luôn cả chính mình. Cũng may là sức mạnh tinh thần Lương Mĩ Lị rất dữ dội nên có thể áp chế được mặt tối trong cô.
“Ờ, kể ra công việc của tôi thú vị thật đấy, cơ mà cũng dễ làm bùng lên sự tiêu cực trong tôi.” Lương Mĩ Lị dựa đầu vào quầy bar ngả qua ngả lại: “Ghét nhất là mấy kiểu người thảo mai vờ vịt ngây thơ dễ thương.”
Trần Hải Thiên đặt cốc ca cao vanilla lên bàn: “Giờ bà giả vờ đáng yêu đi đưa cốc cà phê này cho hộ pháp hồng phấn giùm tôi.”
Lương Mĩ Lị với nhiều năm kinh nghiệm làm việc trong quầy bar lanh lẹ bưng cốc ca cao vanilla, lượn một vòng như thiếu nữ, nhẹ nhàng đưa xong mà chẳng làm rớt lấy một giọt. Quay lại quầy bar, cô hỏi: “Ông độc thân được gần ba năm rồi nhở? Giờ cửa hàng cũng ổn, sắp 30 tới mông rồi, ông không tính hẹn hò với ai à?”
Trần Hải Thiên nhíu mày trả lời: “Không thích, gặp gỡ hẹn hò như mua bán, đến khi mua bán thất bại thì chia tay, tốn thời gian, tốn tâm sức.”
Lương Mĩ Lị gật đầu như giã tỏi, chọc chọc trêu Ngày Mưa: “Ờ cũng đúng, hẹn hò nghe thì như gặp nhau quất một trận, cơ mà thực ra người ta còn chưa kịp biết ông đang quen ai với ai thì đối phương đã bị ăn sạch rồi.”
“Đừng có bắt nạt con nuôi tôi, với cả bà không nói chuyện đàng hoàng lịch sự được hả?” Trần Hải Thiên ngẩng đầu lên lừ Mĩ Lị: “Bà có thể nói là hẹn hò giống như hai cái cốc đặt cạnh nhau, rõ ràng chẳng liên quan ảnh hưởng gì tới nhau nhưng cứ đụng nhau là vỡ.”
“Văn vở mắc mệt, hứ.” Lương Mĩ Lị khinh bỉ ra mặt: “Ông không muốn buôn bán với ai, cũng chẳng thích đụng nhau với cái cốc nào, chẳng nhẽ tính đi tu?”
“Không, chỉ là giờ tôi sống rất ổn, có cửa hàng có cà phê có Ngày Mưa có bạn bè cây khế, không hề cảm thấy cô đơn trống rỗng lạnh lẽo. Nếu cứ cố nhồi nhét thêm ai đó, khéo lại làm tôi chán ghét mệt mỏi thêm.”
Lương Mĩ Lị vuốt ve cổ Ngày Mưa, Ngày Mưa sung sướng híp mắt: “Cũng phải, bây giờ bọn mình đều đã đến cái giai đoạn mà thà sống một mình rồi nuôi mèo còn hơn ở hai mình nhờ.”
“Tôi nuôi mèo còn bà đến chọc mèo nhớ.” Trần Hải Thiên cầm lon caramel vẽ vòng xoáy trên bề mặt bọt sữa, nghiêm túc nói: “Dù sao tôi cũng không muốn diễn lại màn kịch đụng cốc để rồi chưa được nửa năm kịch đã tàn nữa. Nên là, tôi sẽ xem xét nếu xuất hiện một người khiến tôi cảm thấy có thể bên nhau, còn không thì miễn.”
“Nhờ ông giải thích thế nào là bên nhau, cảm ơn.”
“Như đổ sữa và cà phê vào chung một cốc, hòa quện vào nhau không thể phân tách. Nghe ghê nhờ?” – Trần Hải Thiên hả hê nhìn Lương Mĩ Lị tỏ vẻ sắp ói tới nơi: “Nói chung là, tìm người bình thường, nuôi Ngày Mưa bình thường, sống cuộc sống bình thường, chẳng cần bên nhau mãi mãi, ít nhất có thể bên nhau mười năm là được rồi.”
“Ngày Mưa không bình thường nhớ, nó là mèo Ba Tư xanh xám đắt dã man đấy, ông biết tôi giở bao trò mèo mới lừa được nó về không hử? Mà nói, trước khi tìm được người bên nhau thì còn phải trải qua giai đoạn hai cái cốc, sữa và cà phê phải được cho vào cốc riêng đã rồi mới đổ chung vào được chớ, nhờ?”
“Ừ, chí lý.” Trần Hải Thiên đặt lon caramel xuống, nghĩ một lát: “Sữa đựng trong hộp giấy, đụng không vỡ.”
“Rồi, thế cuộc sống bình thường của ông cần Cappuccino hay Latte
[1]? Ông muốn làm cà phê hay sữa?”
“Tôi muốn một cốc Café au lait
[2] Pháp thật lớn, kiểu gì cũng được, pha vừa chuẩn một cốc là okie.” Trần Hải Thiên đặt một cốc Latte pha xong lên quầy: “Đưa cốc này cho bé dễ thương ở gần cửa sổ.”
Bé dễ thương là khách mới trong đầu năm nay. Đó là cậu trai rất xinh xẻo sáng sủa, khi cười đôi mắt lấp lánh sáng ngời, như có kim tuyến óng ánh rắc trong con ngươi, tính tình thoải mái dễ chịu. Vào lần thứ ba tới quán, cậu ta tám với Trần Hải Thiên về series phim Mỹ. Lúc nói chuyện, anh buột mồm nói muốn xem, thế là lần sau tới cậu ta mang cho anh một đống đĩa. Cũng vì thế mà Trần Hải Thiên lập tức thăng cấp bé dễ thương lên nhóm những người hợp mắt tập ba.
“Cũng là người trong giới à?” Lúc quay về Lương Mĩ Lị hỏi nhỏ bằng khẩu hình.
“Chắc vậy, tôi không hỏi, mà cũng chẳng quan trọng.” Trần Hải Thiên nhún vai, làm đồ uống tiếp.
“Dễ thương ghê, chị đây nhìn mà xốn xang, không theo đuổi à?” Vẻ mặt Lương Mĩ Lị y như sói đói, chậc chậc vài tiếng.
“Bạn bè và tình nhân khác nhau hoàn toàn nhé, cậu ta là vỏ trai, còn tôi chỉ là ốc mượn hồn thôi, sao hợp?” Trần Hải Thiên xay hạt, nói: “Vỏ cậu ta quá dày, phù hợp với kiểu người chai mặt lì gan đánh không chết cơ.”
“Ông thì hợp với tổ trưởng Lý vị cà phê hoặc sữa bình thường, biết nhận ra ốc mượn hồn trong đống vỏ sò vỏ ốc. Cưng ơi, người cưng kiếm như kim mò đáy biển ấy.” Lương Mĩ Lị khoái chí nói như thể cười trên nỗi đau của người khác.
“Còn bà hợp với…” Anh đè tay lên máy xay cà phê một lúc, ngừng một lúc rồi mới nói: “Phụ nữ.”
6 rưỡi tối, quán cà phê không còn ai, Lương Mĩ Lị ra ngoài lượn lờ, tiện thể mua giúp Trần Hải Thiên nồi mì
[3] về ăn tối. Trong quán chỉ còn lại mỗi mình Trần Hải Thiên.
Tết âm lịch đã qua, tháng 3 sắp tới, bầu không khí mờ mịt sương khói chớm xuân bao trùm con ngõ nhỏ. Trên bầu trời, những cuộn mây đen kịt như ruột bông ẩm mốc, gió xuân mãi chưa về. Anh đặt vài chậu hoa đượm hơi thở mùa xuân ở cửa quán, ngặt nỗi vẻ đẹp mong manh đó cũng chẳng đủ xoa dịu cả thành phố đương uể oải ủ rũ.
Trần Hải Thiên mở đĩa than Maria Callas
[4] tuyển chọn, pha một cốc trà gừng, ôm Ngày Mưa ngồi ở bàn nhỏ dành riêng cho chủ cửa hàng cạnh quầy bar, mở Notebook xem series phim tội phạm mà bé dễ thương cực lực đề cử. Mãi tới khi cửa kính bị đẩy ra, chuông cửa reo lên, anh mới ngẩng đầu lên.
Người tới là một gương mặt lạ hoắc. Trần Hải Thiên im lìm nhìn vào mắt đối phương, chưa tới vài giây đã nhanh chóng nhận định đối phương có ánh mắt lương thiện, đủ để anh xếp vào danh sách những người hợp mắt sơ cấp. Anh đóng Notebook lại, đặt Ngày Mưa lên bàn, đứng dậy nói: “Xin chào.”
Người nọ đứng ở cửa, nhìn thoáng qua khung cảnh bên trong quán, rồi, ánh mắt nán lại nơi Trần Hải Thiên.
“Tôi… Tôi rảnh rỗi nên qua đây ngồi chơi.” Người nọ nói xong, hơi ngại ngùng cười.
Trong tích tắc tất cả âm thanh như trôi đi rất xa.
Trần Hải Thiên nhìn người nọ đăm đắm, từ đầu tới chân.
Cũng đẹp trai, đó là suy nghĩ đầu tiên của anh. Đối phương cao xêm xêm anh, cỡ khoảng 1m75 – 1m8 gì đó, tóc xoăn nhẹ tự nhiên rất khó vào nếp, mặt dài, mắt nhỏ, kính gọng đen mảnh, cả người toát ra khí chất chín chắn điềm tĩnh của người trí thức, chắc chưa tới 30 tuổi. Giọng nói y trầm khàn rất êm tai, nhưng khẩu âm hơi lạ, nghe dày và khỏe, hẳn là hay tập thể thao, mặc áo khoác dài kiểu quân đội.
“Anh là Noone phải không? Hay tôi đi lộn quán rồi?” Người nọ thấy Trần Hải Thiên lặng thinh nãy giờ, ngờ ngợ hỏi.
“À không, không nhầm, là tôi.” Trần Hải Thiên định thần lại, cũng hơi bối rối, đành hỏi một câu cũ rích: “Ngồi đi, muốn uống gì?”
Nothing nở nụ cười dịu dàng dè dặt, đáp: “Tôi không rành về cà phê lắm, anh pha gì tôi uống đó.” Đoạn y đi đến chỗ ngồi trong cùng.
“Thế cà phê bản địa
[5] nhé? Harar Ethiopia.” Trần Hải Thiên buột miệng thốt lên.
“Okay.” Nothing cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, vẫn đứng đó, hỏi: “Là loại hạt rất nhiệt huyết mà anh viết trong thư đó hả?” Đằng sau chiếc áo khoác kiểu quân đội cực ngầu là chiếc hoodie đáng yêu chết người hình Mickey.
“Ừa.” Trần Hải Thiên không nói gì nữa, rót một cốc nước đặt lên bàn Nothing, rồi lập tức quay lại quầy bar xay hạt cà phê, lấy bình lọc để pha cà phê truyền thống. Khi mùi hương cà phê nồng nàn lan tỏa, chỉ số lý tính và bình tĩnh trong anh mới quay về bình thường, chỉ là mức độ “bình thường” của anh cao hơn người khác rất nhiều.
Nothing đi đi lại lại trong quán, lặng lẽ nhìn ngắm đĩa than và đủ thứ đồ trên kệ, như bức tranh Ngày Mưa mà cậu trai kính vạn hoa vẽ, con mèo giấy bé dễ thương làm, rượu độc lạ mà Tiểu Mã giới thiệu, danh thiếp dịch vụ nắn xương của Long Ngũ, dấu chân Ngày Mưa trên cát…
Giọng ca cao vút ngân nga của Maria Callas vang vọng vấn vít trong quán. Bọn họ đều chẳng hé lời, sự tĩnh lặng lúng túng đó hình như làm Nothing hơi mất tự nhiên, song Trần Hải Thiên thì vẫn thản nhiên tỉnh rụi, anh đã quá quen chìm đắm trong sự im lặng miên man.
Chỉ là, sự xuất hiện của Nothing vẫn khiến anh cảm thấy bất ngờ. Sau Tết âm, anh chưa từng lên Mộng Cầu Vồng lần nào. Không phải anh cố ý mà chẳng qua thấy không cần thiết, với cũng chẳng muốn lên đó nữa, chớp mắt nửa tháng đã trôi qua. Và rồi, chẳng hề báo trước, Nothing xuất hiện trước mắt anh.
Nếu như chẳng báo trước thì ít nhất cũng phải mở chương mới chứ nhỉ, không thì bất ngờ phát tín hiệu hốt hển cũng được mà. Trần Hải Thiên nhìn hơi nước dần thấm vào bột cà phê, nhỏ tí tách xuống cốc phía dưới, lòng ngổn ngang muôn vàn suy nghĩ. Yên tĩnh ngượng ngùng là bản chất của Nothing hay chỉ là một lớp da dê như chiếc hoodie Mickey ẩn giấu sau chiếc áo khoác cực ngầu kia? Nothing dung tục chỉ tồn tại trên mạng hay cũng thỉnh thoảng xuyên không xuất hiện ở đời thực? Ngồi ở góc trong cùng chứng tỏ là người không thích đám đông, không thích quan sát và cũng không thích bị quan sát, hơi khép kín thu mình? Nothing đã xem thư lúc nào? Đút tay vào túi thể hiện y rất căng thẳng?
Trần Hải Thiên, mày suy diễn vừa vừa thôi! Trấn tĩnh lại mau! Anh tự nói với chính mình, mong cho sự lý tính đậm đặc nhanh chóng khống chế suy nghĩ và tâm trạng bản thân.