Chuyện Phác Hữu Thiên từ hôn, thời điểm Trầm gia mang sính lễ trả lại cho Phác gia, các vị trưởng bối mới biết.
Anh cũng không có ý định giấu diếm, chính là chưa kịp suy nghĩ ra lý do hợp lý để nói với cha mẹ. Sính lễ được gửi lại Phác gia sau hai ngày. Ngay sau đó, Hữu Thiên bị tôi tớ trong nhà trực tiếp túm lấy đem tới nhà chính.
“Phác Hữu Thiên, ngươi là đứa con ta cố gắng dưỡng dục. Thể diện của Phác gia đều bị ngươi làm mất hết!” Phác lão gia vốn không vừa lòng với đứa con trai lớn, lúc còn nhỏ suốt ngày chơi bời lêu lổng không nói, ngay cả hôn sự do cha mẹ định đoạt cũng dám hủy bỏ. “Ngươi sau lưng chúng ta tới Trầm gia từ hôn. Nói! Là ai cho ngươi chủ ý này!”
Ngày thường nhìn thấy đứa con lớn nhất của Phác gia, Phác phu nhân không khỏi đau lòng nhưng bất đắc dĩ Hữu Thiên cũng không cảm thấy ăn năn. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng biết đứa con không thích Trầm Thư Tĩnh, nhưng không nghĩ nó lại dám một mình chạy tới từ hôn. “Lão gia, ngài uống một ngụm trà, đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Tại bà luôn nuông chiều nó! Biết người ngoài nói ra sao khi thấy sính lễ được trả lại hay không, nói rằng tên nghiệp chướng này con gái nhà lành không cần, chỉ biết thông đồng cũng kỹ nữ chốn lầu xanh.”
Vốn Hữu Thiên đang nghe, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nghe đến phụ thân nói những lời này liền thay đổi sắc mặt, từ sau khi biết mình thích Tại Trung, anh không có qua lại nơi đó nữa. Người bên ngoài cư nhiên lại lấy chuyện này nói luyên thuyên, anh không khỏi bực bội. “Con sau khi cùng biểu muội đính hôn không có tới hoa lâu, cha vì sao có thể dựa vào lời nói linh tinh bên ngoài mà dạy bảo con.”
Trưởng bối sao có thể để một đứa trẻ chống đối mình như vậy, Phác lão gia mặt trắng bệch, xông lên trước “ba” một cái lên mặt anh. “Ngươi còn ngụy biện, chẳng lẽ việc ngươi làm không phải là sai trái hay sao! Lão Trương, đem nó đến từ đường, bắt nó quỳ gối trước tổ tông mà sám hối! Không cho ăn, khi nào biết sai thì thả ra, nếu không thì cứ ở đó mà quỳ.”
“Thiếu gia, người mau hướng lão gia nhận sai đi. Bằng không người một mực ở nơi này quỳ, thân thể của người cũng không chịu nổi.” Phác Hữu Thiên sau khi quỳ một đêm, Trương quản gia từ sáng sớm đã lặng lẽ mở cửa từ đường, mang một chút đồ ăn cho anh, cũng muốn khuyên nhủ anh.
Hữu Thiên cúi đầu nhìn mặt đất nhẵn nhụi, cả đêm không được uống nước khiến cho giọng nói của anh trở nên khàn khàn. “Trương bá, mau đem những thứ này đi, nếu để cha tôi thấy ông mang đồ ăn đến cho tôi, nói không chừng ngay cả ông cũng phải chịu phạt. Ông cũng đã lớn tuổi rồi không chịu được áp lực đâu, tôi còn trẻ, quỳ mấy ngày cũng không việc gì.”
Nói không có việc gì là nói dối, anh từ nhỏ chưa từng phải chịu phạt, phụ thân nếu không thích cũng chỉ đánh hay chửi mắng vài câu. Tức giận đến mức bắt anh phải quỳ tại từ đường cũng là lần đầu tiên, cả đêm không ăn không uống, toàn bộ dựa vào lý trí ngoan cường mà chống đỡ thân thể.
“Aiz”. Quản gia thấy anh kiên trì, cũng không khuyên bảo nữa, chỉ lưu lại một ít thức ăn cùng nước uống.
Hữu Thiên một lần nữa nghe thấy tiếng khóa cửa, từ hầu bao bên người lấy ra bức ảnh đã cũ được vuốt phẳng nhiều lần, lộ ra nụ cười mệt mỏi nhưng hạnh phúc.
Nếu vài ngày quỳ có thể đổi lấy sự tự do, tuyệt không hối hận.
Tại Trung, xin huynh đừng đi quá xa, đừng để ta không tìm được huynh.
Phác phu nhân biết lão gia sẽ không nhanh như vậy đem Hữu Thiên thả ra, cũng biết lời mình nói đứa con không để vào tai. Cho nên, bà phái người đi Trịnh gia mời Trịnh Duẫn Hạo tới, muốn hai người trẻ tuổi bọn họ nói chuyện, có chuyện gì, cũng dễ khuyên bảo hơn.
Khi Duẫn Hạo nghe được tâm sự của Hữu Thiên, cho dù đã sớm chuẩn bị vẫn là cảm thấy kinh hãi.
Bằng hữu tốt nhất của hắn, lại đi yêu người cùng giới.
Nguyên do này không thể để Phác lão gia biết được, Duẫn Hạo nửa đêm từ cửa sau đi tới từ đường. Tiếng mở cửa nặng nề khiến cho hai mắt vốn đang nhắm chặt của Hữu Thiên cả kinh, hai chân có chút không chịu được, trực ngã về phía trước.
Một bóng người rất nhanh chạy lại đỡ lấy Hữu Thiên, hơn nữa còn dùng ngực chống đỡ lấy anh. “Hữu Thiên”
“Duẫn Hạo, cậu sao lại tới đây.” Giọng nói của anh làm cho Duẫn Hạo hoảng sợ. Ánh trăng sáng từ ngoài cửa rọi vào giúp Duẫn Hạo nhìn thấy được ấm nước để ở một góc, rót một chén nước đưa tới cho Hữu Thiên.
Dòng nước lạnh lẽo khẽ theo miệng xuống yết hầu, tinh thần cũng có chút rung động. “Cậu làm sao vậy, khiến cho mẹ cậu phải cho người mời tôi đến. Chỉ nghe nói cậu cùng Trầm gia từ hôn, Hữu Thiên, câu sao lại làm như thế?”
“Tôi là yêu người khác, không thể cùng em họ kết hôn.”
Hai câu nói đơn giản liền đem lý do từ hôn giải thích rành mạch. Duẫn Hạo lòng rối như tơ vò, trong trí nhớ hình ảnh của một người nhảy ra, nhưng hắn cũng cưỡng chế không nghĩ tới. Sẽ không, sẽ không trùng hợp như vậy. “Ai có bản lĩnh trói buộc lòng cậu như vậy? Ngay cả thanh mai trúc mã cũng không cần.”
“Người đó cậu cũng biết, Tại Trung, chính là người mà tôi yêu.”
Kết quả không muốn nghĩ tới nhất, cái tên không muốn nghe thấy nhất. Từ chính miệng Hữu Thiên nói ra, giống như một cái búa tạ nện ở trong lòng Duẫn Hạo. “Thích người đó từ khi nào, tiểu tử nhà cậu giấu cũng thật kĩ a.” Trong đầu đã cảm thấy ong ong, Duẫn Hạo cố gắng giả vờ coi như không có gì, trêu chọc Hữu Thiên. Hắn biết, nếu như hiện tại bùng nổ, thì tình bạn bao năm với Hữu thiên cũng sẽ bị sụp đổ.
Hữu Thiên nhẹ nhàng cười, lấy ra ảnh chụp đưa cho Duẫn Hạo. “Năm trước khi huynh ấy trở về. Ảnh này là năm mười lăm tuổi tôi lén ra ngoài chụp huynh ấy, huynh ấy lúc đó và bây giờ giống nhau y hệt, một chút cũng không thay đổi. Năm năm, tôi trưởng thành, còn huynh ấy vẫn như vậy.Như vậy cũng tốt, có cảm giác tôi và huynh ấy gần gũi thân thiết hơn.”
Nương theo ánh trăng sáng, Duẫn Hạo cẩn thận nhìn ảnh chụp trong tay. Thật sự không thay đổi, nếu không phải bên mép ảnh đã sờn, hắn tuyệt đối cho rằng đây là mới chụp. “Cậu ấy biết không?” Duẫn Hạo nhớ rõ ràng những lời Tại Trung đã nói khi đó, y chỉ coi Hữu Thiên như một đứa trẻ.
“Không biết. Nhưng trước khi đi có dặn tôi phải đối xử tốt với Tĩnh nhi, tôi cảm thấy có lẽ huynh ấy đã biết.” Nhìn thấy anh nói ra lời nói thấm thía, có thể thấy lời nói của người kia hắn luôn khắc sâu trong lòng. “Huynh ấy đi rồi, tôi càng cảm thấy không thể cùng em họ kết hôn. Nếu kết hôn, tôi sẽ không còn được gặp huynh ấy nữa. Tôi cũng biết chúng tôi là người cùng giới, nhưng không thể dứt bỏ được, chỉ mới tưởng tượng thôi, nơi này rất đau.” Khi nói chuyện tay anh xoa ngực, hai hàng lông mày xoắn xuýt lại.
Lúc này trong lòng Duẫn Hạo so với anh còn rối rắm hơn. Nhưng hắn không để lộ ra. “Vậy bây giờ phải làm sao, cậu không thể cứ quỳ mãi như thế này được.”
“Tôi đợi vài ngày nữa cho cha tôi bớt giận sẽ xin đi nơi khác thu nợ, tôi biết cha vốn muốn Hữu Hoán trở về kế nghiệp gia sản. Tôi tác thành cho nó, dù sao nhà này tôi cũng không muốn quản.” Ngay cả việc đoạn tuyệt quan hệ phụ tử anh cũng đã tính toán từ trước, chủ động buông tha sản nghiệp của Phác gia, so với đọan tuyệt quan hệ phụ tử càng khiến Phác lão gia cao hứng, vẹn toàn đôi bên. “Huynh ấy nói muốn đi tìm chốn Đào Nguyên,tôi sẽ thử đi tới nơi danh lam thắng cảnh. Tiểu tử cậu chớ quên tôi a, chờ cho chúng tôi tìm được chốn Đào Nguyên, sẽ kêu cậu tới a.” Nói tới điều này Hữu Thiên liền nở nụ cười, suy nghĩ liền tiến vào tưởng tượng.
“Cậu tin tưởng có thể tìm thấy cậu ấy sao?” Nhìn đến thần sắc của Hữu Thiên, lòng hắn không khỏi cứng lại, lời nói chưa kịp suy nghĩ đã nói ra khỏi mồm.
Bàn tay của Hữu Thiên nắm chặt hai bờ vai hắn, tự tin mỉm cười. “Tôi cùng huynh ấy là duyên phận, năm mười lăm tuổi đã định như vậy.”
Như vậy ta có nên hối hận không, năm mười lăm tuổi tại sao người gặp y không phải là ta.
Hết chương 6
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT