“Viên đạn bắn trúng bụng, có xuyên qua gan hay không chúng tôi cũng chưa chắc chắn, cần phải mau chóng phẫu thuật lấy ra.” Quân y nhìn biểu tình tức giận của Ngụy đội trưởng vẫn có thể dùng ngữ khí bình tĩnh miêu tả tình huống.

“Vậy thì mau mổ đi a, còn ở chỗ này lèo nhèo cái gì!” Thủ hạ thân tín bị thương, Ngụy đội trưởng đã sớm muốn bốc hỏa, cơn giận trong lòng không có nơi bùng phát, bèn đổ lên đầu vị quân y tội nghiệp.

“Lấy viên đạn ra không khó nhưng có tỉnh hay không còn phụ thuộc vào ý chí muốn sống của Trịnh sĩ quan, bây giờ mời đội trưởng ra ngoài trước, chúng tôi sẽ lập tức phẫu thuật.”

Bị đuổi, Ngụy đội trưởng chỉ kịp liếc nhìn Duẫn Hạo sắc mặt trắng bệch ở trên giường một cái rồi bước ra.

Rõ ràng tác chiến thành công, song phương mặc dù đều có thương vong, chỉ là không nghĩ tới Duẫn Hạo lại bị thương. Ông vô cùng buồn rầu, lại phát hiện có người đang đi tới.

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kim Tại Trung.

“Ngụy đội trưởng, Duẫn Hạo…”

“Kim Tại Trung, tôi hỏi cậu, không phải cậu đi cùng với Duẫn Hạo sao, tại sao cậu lại không bị thương?”

Không đợi Tại Trung nói xong, Ngụy đội trưởng đã vội vàng cắt lời y. Vấn đề này thực làm cho Tại Trung đau đầu, chẳng lẽ lại nói, hắn bị thương là do bảo vệ y sao.

Như vậy sẽ khiến cho mọi người nghĩ, quan hệ giữa y và Trịnh Duẫn Hạo là không bình thường.

Bởi vì ở Quốc dân đảng này, thay chiến hữu đỡ đạn là chuyện chỉ kẻ ngốc mới làm.

“Ngụy đội trưởng, Duẫn Hạo bị thương có nặng không?” Y buộc lòng phải đánh Thái Cực, không trả lời câu hỏi của Ngụy đội trưởng, mà chuyển sang đề tài khác.

Nghe nhắc tới thương thế của Duẫn Hạo, Ngụy Tân máy nhíu lại, thở dài nói: “Thầy thuốc nói viên đạn có thể lấy ra, nhưng có tỉnh hay không còn tùy vào bản thân cậu ấy.”

“Trịnh Duẫn Hạo là người tốt, Ngụy đội trưởng đừng lo lắng quá.” Y nói vậy không phải không có lý do, có y ở đây, Trịnh Duẫn Hạo tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Y sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì.

Giải phẫu đại khái mất một giờ, Tại Trung vẫn luôn canh giữở bên ngoài. Trong khoảng thời gian đó y đã suy nghĩ rất nhiều, từ lúc Duẫn Hạo thay y nhận lấy viên đạn kia, y liền hiểu được nam nhân này đối với mình không phải hư tình giả ý.

Bởi vì khoảnh khắc người kia ngã xuống, câu đầu tiên lại hỏi y có sao không.

Ngu ngốc, không tốt chính là ngươi mới đúng.

Nghe nói Duẫn Hạo bị thương, Xương Mân cùng Tuấn Tú cũng chạy đến. Đập vào mắt chính là Tại Trung từ từ nhắm hai mắt nghiêng người tựa ở một bên, vẻ mặt bất động, nhìn không ra cảm xúc.

“Tại Trung ca, Duẫn Hạo anh ấy thế nào?” Tuy không thể hiện ra, nhưng Xương Mân rất kính trọng Duẫn Hạo, luôn coi hắn như huynh trưởng.

Nghe được có người nói chuyện, Tại Trung mở hai mắt. Đang định mở miệng lại thấy từ lều trại có người mở mành bước ra, giải phẫu đã xong.

“Thầy thuốc, Duẫn Hạo thế nào rồi?” Y là người thứ nhất đi tới, cố gắng giữ bình tĩnh tránh làm quân y hoảng sợ.

“Viên đạn đã lấy ra, không có thương tổn đến gan, nhưng bị mất rất nhiều máu. Để xem đêm nay cậu ấy có tỉnh hay không, sau đó sẽ tiến hành bước trị liệu tiếp theo.”

Hoàn hảo thầy thuốc kia nói chuyện không có dài dòng, ba người đều nhẹ nhàng thở ra, nói cám ơn sau đó bước vào lều. Còn một tiểu hộ sĩ ở lại lau dọn, nhìn thấy bọn họ,vội vàng lấy cớ ly khai.

Sau khi được cầm máu, khuôn mặt của Duẫn Hạo đã không còn tái nhợt như trước,những vẫn như cũ hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt lúc có lúc không. Ba người trong lòng đều cảm thấy khó chịu, Tại Trung hít sâu một hơi, qyau đầu nói với hai người kia. “Tuấn Tú, Xương Mân, anh có chuyện cần làm, mong hai người giúp đỡ.”

Y nói muốn dùng công lực của mình hỗ trợ Duẫn Hạo hồi phục, nhưng Tuấn Tú thế nào cũng không đồng ý. Lúc trước Tại Trung cho nó trăm năm công lực, còn chưa kịp phục hồi, bây giờ tiếp tục hao phí, nó sợ Tại Trung sẽ không chịu đựng được.

“Tuấn Tú, ca đã nói rồi, không có gì đáng ngại cả.” Duẫn Hạo là bởi vì y mà bị thương, y không thể mặc kệ hắn được.

“Vậy anh có nghĩ đến sau này anh ấy sẽ hỏi tới chuyện này không, lúc đó anh định trả lời thế nào?” Vẫn là một câu của Xương Mân làm cho bọn họ ngừng tranh cãi. Là, nếu Trịnh Duẫn Hạo hỏi mình tại sao hắn hồi phục nhanh như vậy, y sẽ trả lời như thế nào.

Tại Trung thản nhiên cười, đi đến nói vào tai Xương Mân: “Nói cho anh ta biết, anh là hồ ly là được rồi.”

Xương Mân cùng Tuấn Tú đứng ngoài cửa canh chừng, Tại Trung đứng bên giường Duẫn Hạo, trong lòng thầm nhẩm bí chú. Tai của y nhanh chóng dài ra, y phục cũng biến thành màu bạc, đồng tử lóe lên ngân quang, giống như đêm trăng bên hồ nước hôm nào.

Một viên châu tử sắc ánh lên huỳnh quang từ trong bụng đi ra, y giữ chặt ở răng nanh, chậm rãi đưa tới miệng Duẫn Hạo. Cánh hoa mềm mại, ấm áp, mang theo chút khô nứt trong miệng, Tại Trung không có thời gian nhận thức, đem hồ châu đưa vào trong miệng hắn. Miệng nhẩm đọc chú ngữ, làm cho hồ châu chạy trong cơ thể Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo lúc này chỉ cảm thấy mình đứng trong bóng tối, khắp thân thể đều lạnh như băng. Hắn lắc đầu, phát hiện trước mặt xuất hiện một đạo ánh sáng tử sắc, khẽ di chuyển, giống như muốn dẫn đường cho hắn.

Ánh sáng chậm rãi di chuyển, hắn cũng chậm rãi đi theo. Không hiểu sao, ánh sáng này làm cho hắn cảm thấy rất an tâm, tuy chỉ là một ánh sáng nhỏ nhoi, cũng làm hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.

Hắn không thể chết được, hắn còn chưa nói với Tại Trung.

Hắn thích y.

Duẫn Hạo chậm chạp mở mắt, có chút chưa thích ứng được ánh sáng trước mắt. Hắn trừng mắt nhìn, thấy được Tại Trung đang ở trước mặt, mỉm cười nhìn hắn.

“Tỉnh a, tôi còn tưởng anh muốn tranh thủ ngủ bù một giấc.”

Cố ý xem nhẹ vết thương bản thân, lời nói của y khiến cho Duẫn Hạo muốn cười, nhưng hắn biết bản thân có thương tích, nếu cười sẽ làm vết thương thêm đau. Cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng, bĩu môi bất mãn nói “Tôi chính là bệnh nhân a, cậu như thế nào không quan tâm.”

“Hảo hảo hảo, bệnh nhân tiên sinh, có muốn uống thuốc hay không?” Y vừa nói vừa cầm lên một bát canh cá nóng hổi, Tại Trung trước tiên thổi nhẹ, sau đó đưa đến bên miệng Duẫn Hạo.

Thế nhưng hắn không há mồm, chỉ chăm chăm nhìn mặt Tại Trung, nhẹ nhàng nói một câu. “Tại Trung, tại sao sắc mặt cậu lại kém như vậy?”

Hắn có thể nhanh như vậy tỉnh lại hơn nữa tinh thần lại tốt như thế, không cần nghĩ cũng biết Tại Trung đã tốn rất nhiều nguyên thần. Nhưng y không thể nói ra, tiếp tục đem thìa canh thổi nguội đưa tới miệng Duẫn Hạo, rầu rĩ nói. “Còn không phải tại anh bị thương sao, tôi vì cân nhắc nên nấu cái gì bổ dưỡng cho anh, cho nên không có ngủ.” Nhìn Duẫn Hạo nuốt xuống một ngụm, y lại thổi nguội, đợi hắn nốt xuống tiếp tục nói. “Về sau đừng như làm vậy, anh thực sự hù chết mọi người a. Anh còn chưa thấy mặt của Ngụy đội trưởng đâu, đều muốn nhăn giống như vỏ quýt.”

“Tại Trung, tôi…” Quay đầu né tránh thìa tiếp theo của Tại Trung, Duẫn Hạo vội vàng trả lời. Hắn không muốn nghe Tại Trung nói đông nói tây, hắn muốn đem mọi chuyện làm rõ, hắn sẽ không do dự nữa, tránh để y chạy mất.

Tại Trung cũng không tiếp tục đút cho hắn nữa, mà cầm chén đặt ở một bên, đem thân thể của Duẫn Hạo tiến vào trong lồng ngực của mình, tiếng tim đập mạnh cùng với giọng nói của Tại Trung, một câu lại một câu, rõ ràng truyền tới tai hắn.

“Đừng nói,tôi biết, tôi đã biết. Chính là Duẫn Hạo a, tôi muốn hỏi anh một câu, mặc kệ về sau anh biết cái gì, anh đều phải nhớ kỹ tâm ý của mình lúc này. Anh có làm được không?”

Chỉ một lời hứa hẹn, nhưng Duẫn Hạo không biết được, một lời này đối với Tại Trung có bao nhiêu quan trọng.

“Tôi có thể. Bất luận xảy ra chuyện gì, tôi Trịnh Duẫn Hạo, sẽ luôn ở cạnh Kim Tại Trung.” Hắn tránh ra khỏi cái ôm của y, ngược lại đem y ôm vào lòng. “Chỉ cần là lời cậu nói, tôi đều tin. Trịnh Duẫn Hạo, quyết không phụ Kim Tại Trung.”

Hết chương 15

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play