“Mau mau, trung đoàn ba đang có náo nhiệt, chúng ta mau tới xem thôi.” Duẫn Hạo đang ở trong doanh trướng nghiên cứu bản đồ tác chiến, bị âm thanh hô to gọi nhỏ của binh lính ở bên ngoài làm phiền, đang muốn trách cứ, lại bị câu nói tiếp theo truyền tới làm cho hắn không thể không vén rèm lên chạy về phía doanh trại của trung đoàn ba. “Nghe nói có hai người cực kì xinh đẹp khiêu chiến với những người khỏe mạnh nhất của trung đoàn ba, mau tới xem mỹ nhân bị đánh thành đầu heo.”
Người vây quanh xem náo nhiệt càng lúc càng đông, ai cũng muốn chen lên trước để được chỗ nhìn tốt. Trên sân bãi một mảnh im lặng, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của hai nam nhân. Duẫn Hạo gạt bỏ một đám người, những kẻ khác cũng chỉ có thể nhường cho hắn một chỗ, ánh mắt vẫn hắn luôn nhìn theo chàng trai mặc áo trắng.
Tại Trung ở bên môi hàm chứa ý cười, đôi chân di chuyển nhẹ nhàng giống như đang nhảy múa, một loạt những cú đấm của nam nhân kia mang theo làn gió làm cho những sợi tóc của y khẽ bay phấp phới. Y không một chút chật vật, ngược lại nam nhân công kích y đã muốn thở hồng hộc như trâu.
Tuấn Tú ở một bên chạy vòng quanh nam nhân còn lại, rất linh hoạt hết nhảy lên lại chui xuống né đòn, thời điểm nam nhân kia cho rằng bản thân sắp chạm được vào nó cuối cùng lại thành quơ vào khoảng không, mùi hương của hoa đào luôn quẩn quanh nơi đầu mũi, khiến cho gã bắt đầu cảm thấy chếnh choáng. “Thao bà nội ngươi, đừng có trốn đông trốn tây nữa, làm nhiễu loạn lão tử.”
Thoạt nhìn có vẻ yếu thế, thế nhưng đã sớm nắm được điểm yếu của đối phương.
Rất thú vị, Duẫn Hạo khẽ nhếch môi cười.
Hơn hai mươi phút sau, Tại Trung thu hồi nụ cười đứng một yên một chỗ. Nam nhân kia cho rằng cơ hội đã đến, liền xông lên chuẩn bị tung một quyền vào bụng y. Thế nhưng thời điểm gã vừa nhìn vào mắt của Tại Trung, đôi chân đột nhiên mềm nhũn ngã quỳ xuống mặt đất, mở miệng khóc lớn.
Biến hóa quá nhanh,tất cả mọi người đều ngây ngốc, không ai hiểu được tại sao một nam nhân khỏe mạnh kiên cường như vậy lại đột nhiên khóc lớn so với mẹ chết còn thổng khổ hơn.
Mà Tuấn Tú cũng ném đi hai cánh anh đào trong tay đánh trúng mắt cá chân kẻ còn lại, gã ngã quỵ xuống đất, liền hôn mê bất tỉnh. Hoa đào ở chân gã cũng liền biến mất, vô tăm vô tích.
Trận đấu kết thúc, ai thắng ai thua, nhìn qua cũng biết.
“Này sao có thể tính là thắng!” Trong đám người có kẻ lên tiếng, cũng có vài người bất mãn, những kẻ bất mãn này sau khi nhìn vào ánh mắt Tại Trung thanh âm đều nhỏ đi.
Tại Trung lơ đễnh, trong đám người tìm được vị trí của đội trưởng, lôi kéo Tuấn Tú đi về hướng đó. “Không ai quy định tôi nhất định phải dùng nắm đấm để thắng bọn họ, sự thật đội trưởng cũng nhìn thấy. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đội trưởng cũng không phải muốn đổi ý chứ.”
“Khụ khụ… Ách…. Tất cả mọi người đều đã thấy. Kim Tại Trung? Kim Tuấn Tú? Từ nay hai người bọn họ sẽ trở thành lính ngoài biên chế của quân đoàn ba, mọi người hoan nghênh.” Có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi, vị đội trưởng chỉ có thể tựa vào bậc tam cấp, hai tay nắm chặt lấy nhau. Tại Trung cười cười. Bất ngờ truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Tại Trung, là cậu sao?”
Kỳ thật thời điểm còn đang đấu võ, cũng đã nhìn thấy hắn.
“Chúng ta lại gặp mặt, Trịnh Duẫn Hạo.”
Chỉ có Tại Trung cùng Tuấn Tú mới biết lý do ngày đó bọn họ dùng phương pháp gì làm cho hai người kia bại trận, chính là không nói ra mà thôi, Xương Mân có hỏi cũng chỉ cười cười.
“Cậu tại sao đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện?”
“Chuyện này không liên quan tới anh.”
“Có phải vì đây là sưđoàn của tôi nên cậu mới gia nhập?”
“Trịnh tiên sinh suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Vậy sao khi nhìn thấy tôi cậu lại không bất ngờ?”
“…”
“Cậu đã sớm biết tôi ở đây?”
“….”
Không có được câu trả lời của y, biểu tình của Trịnh Duẫn Hạo trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên thâm trầm. “Cậu có hiểu tham gia trận chiến này cũng đồng nghĩa với đi tìm cái chết không?”
“Tôi biết, nhưng tôi không sợ.”
Tại Trung vẻ mặt thản nhiên, không chút cảm xúc. Điều này làm cho Duẫn Hạo trong lòng đau xót. “Nhưng tôi đối với cậu sợ hãi.”
“Anh sợ cái gì.” Tại Trung dừng bước, xoay người dùng ánh mắt chăm chú nhìn Duẫn Hạo.
“Sợ hãi cậu sẽ bị thương tổn, so với chính tôi bị thương còn đáng sợ hơn.” Duẫn Hạo bắt lây bả vai Tại Trung, nghĩđến người trước mặt có thể vì sự tàn khốc của chiến tranh mà mất đi sinh mệnh, hắn không tự giác được tăng thêm lực đạo trên tay.
“Cho dù có bị thương cũng là do tôi tự nguyện, anh vẫn là tự lo lắng cho mình trước đi. Và buông tay ra, anh làm tôi đau.” Tại Trung bị hắn nắm đau, mày cũng nhíu lại.
Duẫn Hạo thả lỏng lực đạo nhưng vẫn không buông tay. “Không nghĩ tới cậu lại là người máu lạnh như vậy, cậu có biết Hữu Thiên vì cái gì mà mất tích? Cậu ta là bởi vì đi tìm cậu mới bị lưu lạc, đến bây giờ không rõ tung tích.”
Chuyện Hữu Thiên ngày đó cũng đã nghe Xương Mân nói qua, y vẫn luôn bức bách chính mình không cần suy nghĩ về nam tử có nụ cười rực rỡ kia nữa. Duẫn Hạo nhắc tới làm cho trong lòng y đau xót, y nhớ rõ, Hữu Thiên cùng người nọ là bạn tốt. “Anh nói với tôi chuyện này làm gì?”
“Làm gì? Chẳng lẽ cậu không biết cậu ấy thích cậu sao? Cậu ta vì cậu mà từ hôn với Trầm gia, còn cùng người nhà náo loạn một trận.” Duẫn Hạo cũng không muốn nhắc tới ngày đó, nhưng nhìn bộ dạng bất cần của y, nhớ tới ngày Hữu Thiên mất tích, thế nên đã quên đi dự tính ban đầu mà nói ra.
Tại Trung nghe được lời nói của hắn biểu tình vẫn lạnh lùng. Y tránh khỏi sự khống chế của hắn, gằn giọng nói,”Luôn mồm nói là vì tôi, trên thực tế còn không phải vì cậu ta sao? Tự cậu ta không khống chế được tình cảm mà làm ra chuyện này, giờ lại muốn tôi phải trả nợ sao? Trịnh Duẫn Hạo, anh quá đề cao tôi rồi, tôi không tư cách chịu trách nhiệm về tính mạng của người khác, cũng không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm về tính mạng của ai đó. Còn nữa, chuyện của tôi không cần anh quan tâm, sống hay chết, cũng không liên quan tới anh.” Nói xong y xoay người rời đi, bước đi nhẹ nhàng lại mang theo bối rối, bóng dáng cũng trở nên u ám.
Trịnh Duẫn Hạo lúc này mới hiểu được, Tại Trung không phải không quan tâm mà chính là không dám nghĩ tới, vì thế trong lòng hắn nhẹ nhõm không ít, nhưng rồi lại giận bản thân đã khiến cho y tổn thương.
Kim Tại Trung cũng hiểu được, Trịnh Duẫn Hạo để ý y, coi y như bằng hữu, cũng chính vì coi y là bằng hữu nên đã vô tình nói ra những lời gây tổn thương.
Cho nên y nở một nụ cười, một nụ cười xuất phát từ nội tâm mang theo chút bi thương, nhưng Duẫn Hạo đã không nhìn thấy.
/Ngươi cùng Hữu Thiên là bằng hữu chân chính, mà ta với ngươi, lại không có khả năng trở thành bằng hữu./
Từ sau lần cãi nhau đó, hai người cũng không gặp mặt. Duẫn Hạo vốn cũng muốn đi tìm Tại Trung để giái thích, nhưng gần đây chiến sự căng thẳng, hắn luôn phải ở trong trướng nghiên cứu phương pháp tác chiến. Sáng nay mới nhận được một chỉ thị mới, sắp tới bọn họ phải hành quân tới tiền tuyến, chính thức cùng quân Nhật Bản đối đầu.
Duẫn Hạo trong lòng suy nghĩ, hắn từng muốn tỏ rõ tâm ý của mình với người nhà rồi sau đó ẩn cư nơi sơn cốc, thế nhưng hiện tại không có khả năng, Trung Quốc hiện nay, tìm đâu nơi thế ngoại đào nguyên.
“Trịnh sĩ quan, quân dụng vật tư mới đã được chuyển tới, đội trưởng mời ngài ra thao trường.”
Nghe được có người gọi hắn, Duẫn Hạo lập tức hồi phục tinh thần. Mấy ngày trước có nghe cấp trên chỉ thị sẽ có quân dụng vật tưđược chuyển tới, là do một Hoa kiều tại Mĩ quyên góp, không nghĩ nhanh như vậy đã tới. “Được, tôi tới ngay.”
Đợi hắn đi tới thao trường, quân dụng đã được xếp thành một hàng dài, mấy khẩu đại pháo vẫn còn mới tinh, vài ngày sau là có thể dùng tới.
“Duẫn Hạo a, Hoa kiều lần này giúp chúng ta quyên góp ngày mai sẽ tới, cậu phụ trách tiếp đãi nhé.”Ngụy đội trưởng rất thích cậu sĩ quan tuy còn trẻ nhưng rất có tài này, nhìn thấy Duẫn Hạo mỉm cười gật đầu, liền đi qua vỗ vai hắn.
“Thời đại chiến tranh loạn lạc còn muốn vô quân đội giúp vui, người này không có kiên nhẫn sao.”Trịnh Duẫn Hạo nhíu nhíu mày, không chút lưu tình mở miệng nói. Đó cũng là lời nói thật, phía sau quân đội, đều là những kẻ không sợ chết, cùng người nọ giống nhau.
Ngụy đội trưởng hiển nhiên bị câu nói của hắn chọc cười, vui đùa cúng hắn nói vài câu. Hắn vui vẻ nghe xong, liền phân phó người đem vũ khí phân phát.
Duẫn Hạo không ngờ được rằng, vị Hoa kiều này, lại là người bạn cố tri của mình.
Hết chương 11
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT