Edit: Mei

Trước khi về thành phố G ăn tết, mẹ Trần là người xếp hành lí cho Nặc Nặc.

"Thành phố B còn không lạnh bằng thành phố G, cô chủ vốn đã sợ lạnh, đến đó thì phải chú ý một chút...Ông lão..." Nghĩ nghĩ gì đó, mẹ Trần vẫn là không nói hết, mà chỉ cặm cụi gấp quần áo, còn nhét cả một chú gấu bông vào vali.

Tựa như những gì có trong phòng này đều phải mang hết đi.

Nặc Nặc cười khổ.

Kết quả đến lúc nhìn thấy vệ sĩ mang theo rau quả tươi, còn có cả đầu bếp đi theo, lúc ấy Nặc Nặc mới hiểu tại sao ông nội Cừu lại ghét Cừu Lệ như vậy.

Người đàn ông này quả thật đáng đánh đòn.

Như thế này thì làm gì có cảm giác gia đình đoàn tụ, phỏng chừng ông nội Cừu mà thấy còn sốt ruột hơn.

Mẹ Trần không đi theo, bà ấy phải về nhà xum họp với gia đình.

Cừu Lệ thay quần áo ở nhà, Nặc Nặc lại tròn như cục bông, nhưng anh vẫn rất phong độ mà chỉ mặc hai cái áo mỏng.

Áo gió cùng áo sơmi, nhìn qua cực kì anh đĩnh (anh tuấn đĩnh đạc).

"Ba em đến đây chúc Tết, có muốn gặp không?" Khi anh nói mấy câu này thì mang theo ý chê cười, nhưng cũng không được gọi là vui vẻ. Nếu người nhà họ Tống không tới, anh cũng sẽ tỏ vẻ coi trọng cùng tôn trọng Nặc Nặc, xử lí xong việc ở công ti rồi mang cô về nhà một chuyến.

Mặc kệ nhà họ Tống có nghèo túng thế nào, tốt xấu gì cũng là bề trên.

Chính là ba Tống tự mò đến cửa, chỉ nghĩ lấy lòng anh mà không nghĩ đến địa vị sau này của Nặc Nặc.

Nặc Nặc cũng nghĩ đến chuyện này, cô thở dài trong lòng. Nếu nguyên thân ở đây, phỏng chừng sẽ rất tức giận.

Nặc Nặc gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, nhà ba người họ Tống liền xuất hiện.

Tống Liên cầm lễ vật, có vẻ cô ta cũng cảm thấy xấu hổ nên ngay cả liếc mắt nhìn Cừu Lệ một cái cũng chẳng dám.

Cừu Lệ cũng không cho người ra tiếp, anh ngồi trên sofa: "Ông Tống cứ từ từ nói chuyện với Nặc Nặc."

Nụ cười trên mặt Tống Chiêm cứng ngắc, sau đó mới nói: "Vâng vâng, tôi đến thăm Nặc Nặc."

Nặc Nặc cảm thấy Tống Chiêm thảm hại thật, tới lấy lòng vài lần mà chính chủ cũng chẳng quan tâm. Tính tình Cừu Lệ vốn đã kiêu căng, ông càng hạ thấp mình anh lại càng xem thường.

Cừu Lệ không nói để bọn họ ngồi xuống, ba người là khách mà ngay cả ngồi cũng không dám ngồi.

Triệu Tiệp cũng không còn dáng vẻ hung dữ như mọi ngày, cười cười nói: "Tiểu Liên nhà tôi có vài lời muốn nói với Nặc Nặc, cậu có thể để hai đứa đến phòng khác nói chuyện được không ạ?"

Hai người các cô đi rồi, Tống Chiêm mới có cơ hội nói chuyện của công ty với Cừu Lệ.

Nặc Nặc cũng không muốn bầu không khí căng thẳng thêm, cô nghĩ nghĩ, Cừu Lệ không thích người lạ lên lầu hai, vì thế nói: "Đến phòng đàn đi."

Cô cũng muốn biết mẹ của nữ chính muốn nói gì với mình.

Triệu Tiệp nhìn Cừu Lệ, anh cong cong môi: "Nếu Nặc Nặc đồng ý thì đi đi."

Ba người đi đến phòng đàn, căn phòng này rất rộng, trải thảm mềm mại, bên trong có đầy đủ mọi nhạc cụ mà những thiếu nữ thích.

Mặc dù cô không biết chơi đàn.

Nhưng Tống Liên vừa vào, trong mắt liền toát ra vẻ cực kì hâm mộ. Tuy bên ngoài nhà họ Tống có vẻ khá giả, nhưng thật ra Tống Chiêm đã bị khủng hoảng sau khi gần phá sản, không còn hào phóng như trước.

Triệu Tiệp không giữ được nụ cười giả dối nữa, rốt cuộc bà ta cũng rất ghét Nặc Nặc, vừa nhìn cô là bà ta lại nhớ ngay tới người phụ nữ phá hư gia đình mình.

"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, mày là người họ Tống, bây giờ đi theo Cừu tổng, ít nhiều gì cũng phải tính toán cho người nhà được lợi chứ? Nếu Cừu tổng nguyện ý giúp Tống gia lấy lại cổ phần thì cũng chỉ là một câu nói trong lúc vui vẻ thôi. Mày đừng để nhà tao phí tiền nuôi mày."

Nặc Nặc ngẩn người, ngay sau đó vẻ dịu dàng trên mặt cũng biến mất tăm.

"Dì Triệu, dì ghét tôi, tôi có thể hiểu, nhưng chuyện ngoại tình là chuyện của hai người họ. Dì không dám trút giận lên ba tôi mà lại quay sang giận chó đánh mèo với mẹ tôi. Bọn họ đều không đúng, nhưng tôi không có quyền lựa chọn có được xuất hiện trên thế giới này hay không. Tôi mới 18 tuổi, cùng tuổi với con gái của dì, ở bên cạnh Cừu Lệ cực kì không ổn." Nặc Nặc thậm chí chẳng biết cảm xúc lúc này là của cô hay là của nguyên thân, nhưng cô thật sự có chút tức giận.

"Tôi chưa kết hôn với Cừu Lệ, nói trắng ra chỉ là món quà mà mấy người tặng anh ta. Anh ta vui vẻ thì không sao, thậm chí giết tôi thì cũng chỉ cần bồi thường chút tiền cho mấy người, mà mấy người ngoài chuyện cười cười cho qua thì còn làm được gì? Các người tốn tiền nuôi tôi? Không phải, công ty nhà họ Tống chết đi sống lại kiểu gì, hẳn là các người rõ nhất. Ngày mà tôi chuyển tới đây sống với Cừu Lệ, ân tình của mấy người tôi cũng trả hết rồi."

Từ trước tới nay Triệu Tiệp vẫn biết Tống Nặc Nặc phản nghịch, nhưng không nghĩ bây giờ cô lại nhanh mồm dẻo miệng thế này.

Triệu Tiệp tức run người: "Mẹ mày chính là tiện nhân thích quyến rũ chồng người khác. Mày không muốn, mày dựa vào cái gì mà không muốn? Đừng cho là tao không biết Cừu Lệ thích mày nhiều thế nào. Mày học được nhiều thứ từ mẹ mày như thế mà còn sợ không câu được đàn ông? À, Tiểu Liên đã sớm nói với tao, nếu mày có tâm, chịu khó dỗ ngọt cậu ta vài câu thì Tống gia đã sớm một bước bay lên mây. Mày đúng là con ranh không có lương tâm..."

Nặc Nặc cũng giận đến nỗi không chịu được.

Cô nhìn Tống Liên, cô ta lại cúi đầu không dám đối diện.

Loại người cực phẩm như Triệu Tiệp đúng là chỉ có trong sách.

Cô ta không phải rất sợ Cừu Lệ sao? Sợ mà vẫn còn dám đến tác oai tác quái trên đầu Nặc Nặc?

Nặc Nặc không muốn nghe mấy lời sỉ nhục người khác từ miệng bà ta nữa, cô đứng dậy chạy ra mở cửa.

Phòng đàn tuy cách phòng khách khá xa, lại đóng cửa nên Triệu Tiệp mới không kiêng nể, nhưng tốt xấu gì vẫn cùng một tầng lầu.

Nặc Nặc đứng ở cửa: "Cừu Lệ."

Triệu Lệ sợ hãi, hạ giọng quát: "Tống Nặc Nặc, mày bị điên à?"

Nặc Nặc thật sự rất muốn cười, sợ còn dám tới khiêu khích? Có lẽ Triệu Tiệp chắc chắn rằng nguyên thân sẽ không cáo trạng, chỉ biết dậm chân, bởi vì tính cách nguyên thân cao ngạo nên không bao giờ muốn ai biết chuyện của mình.

Nhưng Nặc Nặc không phải nguyên thân.

Nặc Nặc chỉ gọi một câu, Cừu Lệ đã nhanh chóng đi tới.

Vốn dĩ cô chỉ muốn doạ Triệu Tiệp, cũng không gọi lớn lắm, cũng không nghĩ rằng thính lực của anh tốt như vậy.

Anh cau mày, ánh mắt lạnh nhạt quét qua người Triệu Tiệp với Tống Liên.

Mẹ con họ vốn đã sợ anh, bị ánh mắt anh quét qua thì cả người run bần bật.

Cừu Lệ vuốt tóc cô: "Sao thế? Bọn họ ức hiếp em?"

Nặc Nặc lắc đầu: "Không phải, chỉ là tôi cảm thấy không còn nhiều thời gian, mẹ Trần cũng sắp về nhà rồi, nên ra tạm biệt bà ấy."

Anh cười nói: "Được."

"Tiễn khách." Người hầu nhận lệnh, lạnh mặt "mời" cả nhà họ Tống ra ngoài.

Triệu Tiệp sợ tới mức không nhẹ, đầu cũng chẳng dám ngoảnh lại.

Nặc Nặc cũng không nhìn bà ta nữa, có lẽ từ này về sau cô sẽ không phải nghe mấy lời sỉ nhục từ miệng Triệu Tiệp nữa.

Cô có chút ảo não, vừa nãy cô nhất thời xúc động, bây giờ nghĩ lại mới thấy có chút kì quái.

Hình như cô cũng dần trở nên xấu xa rồi.

Cáo mượn oai hùm, cũng coi như gián tiếp lợi dụng Cừu Lệ. Cô rất ít khi làm chuyện xấu, như vậy lại khiến lòng cô thấp thỏm không yên, vừa nhớ tới là đỏ mặt.

Cừu Lệ nhìn ra dáng vẻ bực bội của cô.

Anh bất động thanh sắc mà cong môi, đã gần nửa năm, nếu bảo cô không có chút ỷ lại vào anh thì rất khó.

Anh hiểu rõ tính cách của Triệu Tiệp, còn hiểu rõ hơn Nặc Nặc. Cũng đoán được bà ta nói chuyện không xuôi tai.

Nhưng cô làm tốt lắm, cô không có nhường nhịn.

Cô rất thông minh.

Anh không ngại để cô lợi dụng, không chiếm được tình yêu của cô thì cũng phải dựa vào cái gì đó để giữ cô lại.

Trước khi Nặc Nặc lên máy bay, cô âm thầm nói với chính mình rằng lần sau không được như vậy nữa. Ngã một lần khôn hơn một chút, xúc động là ma quỷ. Bằng không chẳng sợ Cừu Lệ không biết thì trong lòng cô cũng rất khó chịu.

Mẹ Trần nhìn hai người lên máy bay tư nhân rồi mới rời biệt thự.

Lúc Nặc Nặc vào đại học đã từng ngồi máy bay, nhưng đây là lần đầu cô được ngồi trực thăng tư nhân.

Rất nhanh máy bay đã rời khỏi mặt đất.

Hôm nay bọn họ đi không sớm lắm, bay từ thành phố B đến nông thôn ở thành phố G cũng mất hơn 3 tiếng.

Nặc Nặc quàng một chiếc khăn màu trắng, xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Có thể thấy tầng mây nhợt nhạt, lúc bay thấp còn có thể thấy những toà nhà cao chọc trời.

Thế giới này rất chân thật.

Chỉ có cô vẫn luôn không chịu thừa nhận nó tồn tại.

6 giờ chiều, máy bay đáp xuống mặt đất.

Nặc Nặc kinh ngạc: "Sân bay?"

Động tĩnh bọn họ tạo ra rất lớn, người dân ở cách đây không xa sôi nổi nhìn ra.

"Kìa, người họ Cừu lại đến đấy."

"Bé ơi, đến xem máy bay này."

"Đây chính là Cừu tổng, chính là người xây trường tiểu học cho thôn chúng ta đấy."

Thôn Lý không tính là nghèo, nhưng sơ với thành thị phồn hoa thì vẫn khác biệt rất lớn. Người nào cũng có nhà lầu cho riêng mình, nhưng họ chưa thấy ai nhiều tiền thừa của như Cừu Lệ.

Người trong thôn đều biết Cừu Lệ giàu có đến cỡ nào.

Nhưng rất ít người biết rằng Cừu Lệ lại ghét nơi nghèo nàn này, vì thế năm nào cũng tài trợ không ít tiền. Phần lớn bộ phận trong thôn đều bị anh động qua một lần, duy chỉ có nhà cũ mà ông nội Cừu đang ở.

Thôn Lý là quê của bà nội Cừu Lệ, hồi còn trẻ ông Cừu ở trong quân đội nên ít khi có thời gian bên bà, sau khi bà chết, ông luôn canh giữ ở nơi này.

Cũng không để Cừu Lệ động tới ngôi nhà cũ của người vợ kết tóc với mình.

Lúc ấy Cừu Lệ phái người xây sân bay, lúc đó ông Cừu đã cầm lấy gậy quyết đánh gãy chân thằng cháu trời đánh này.

Cừu Lệ lười biếng nắm lấy gậy gỗ: "Ông nội chú ý eo đi. Tốt xấu gì ông cũng có xuất thân hiển hách, cái sân này nát quá rồi, chẳng lẽ ông còn muốn nuôi gà nuôi vịt? Liền tính hoài niệm cũng không cần diễn thật như vậy."

Ông nội Cừu thiếu chút nữa bị anh chọc giận đến nỗi ngất xỉu, ngày hôm sau giận dỗi, thật sự mua về hai mươi chú vịt con.

Sắc mặt Cừu Lệ lạnh tanh.

Vệ sĩ cung kính khom lưng, sau đó bắt hết vịt lại.

Ông nội Cừu ôm ngực đứng ở cửa: "Cút cút cút, lần sau đừng có mà về nữa."

Thằng cháu trời đánh này, chính là chưa từng yêu ai nên mới cảm thấy mọi thứ ông làm là làm màu. Nhưng sau khi thật sự mất đi người mình yêu, một sợi tóc của người ấy cũng có thể làm mình rơi lệ. Cũng không biết sau này ai xui xẻo phải lấy thằng ranh này.

Ở nông thôn ăn cơm chiều rất sớm, lúc Nặc Nặc xuống máy bay, có rất nhiều người đã ăn xong chạy ra xem.

Rốt cuộc là ở đâu cũng có người thích xem náo nhiệt.

Huống chi Cừu Lệ lại có gia thế đáng mơ ước như này.

Năm đầu tiên Cừu Lệ tới đây, anh đã bảo người ta xây một tiểu khu cạnh nhà cũ của bà nội để vệ sĩ cùng đầu bếp đi theo ở đó.

Ông nội Cừu không quen nhìn mấy thứ trướng mắt đó, chờ anh đi ông lại kêu người phá đi.

Năm thứ hai, Cừu Lệ lại cho người xây lại.

Nếu muốn so tiền, thì số tiền mà ông nội anh tiết kiệm được còn chẳng lọt vào mắt anh.

Tới tới lui lui vài lần, ông nội Cừu mắt không thấy tâm không phiền.

Ông mà còn chấp anh nữa thì sẽ bị anh lăn lộn thành ông già nghèo khổ mất.

Nặc Nặc xuống máy bay, mới cảm thấy những lời mẹ Trần nói quả nhiên không sao. Bên trong máy bay rất ấm áp, nhưng bên ngoài lại rất lạnh, có lẽ chỉ 4-5 độ. Bây giờ còn chưa đến tết đâu đấy.

Hai má cô hồng hồng mềm mềm, bởi vì lạnh nên hai mắt cũng ướt dầm dề.

Cừu Lệ cười khẽ một tiếng, nhịn không được xoa xoa má cô. Mềm mại ấm áp, khiến anh hận không thể nâng trong lòng bàn tay mà nuông chiều. Nặc Nặc không được tự nhiên quay đầu sang hướng khác, đi theo anh về phía nhà cũ.

Anh thích dáng vẻ này của cô.

Bởi vì về thăm ông nội nên anh không cho Nặc Nặc trang điểm.

Những năm trước anh đều về một mình, lần này anh lại mang theo một cô gái nhỏ xinh đẹp tuyệt trần.

Thôn dân sôi nổi bàn tán: "Ai đi cùng thế nhỉ?"

"Bạn gái Cừu tổng à? Đẹp thật đấy."

"Cô gái này may mắn thật."

"Cô gái may mắn" Nặc Nặc: ...

Cừu Lệ nhịn không được cười.

Nặc Nặc cảm thấy, có lẽ Cừu Lệ là người được chào đón nhất ở thôn Lý. Dù sao cũng là người chơi hệ nhân dân tệ, dùng tiền của người ta nên không thể trêu vào.

2646 words
15/08/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play