Edit: Dora
Beta: Giai Kỳ
Chương này chính là món quà mà Sel Team muốn tặng cho bạn @myduonglepham ❤️ chúc bạn sinh nhật vui vẻ nhaaaa 😘
•
Mặt Nặc Nặc đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Tôi nói giỡn, anh buông tôi ra."
Anh nhìn kỹ cô hồi lâu rồi mới buông lỏng tay mình ra.
Da thịt cô kiều nộn, chỗ bị anh véo nổi một vết đỏ thẫm.
Nặc Nặc trơ mắt nhìn anh ném bánh kem xuống xe, trong lòng thở dài. Từ khi cô xuyên sách tới nay, mỗi lần được người ta tặng bánh kem thì đều bị ném đi. Chẳng qua người ném lần này không phải nữ chủ mà là nam chủ.
Quả thật Cừu Lệ đang họp một nửa đã chạy lại đây họp phụ huynh cho cô.
Buổi chiều và buổi tối Nặc Nặc không có lịch học, anh không để cô xuống xe, mà trực tiếp lái thẳng tới công ty.
Lần đầu tiên Nặc Nặc tới công ty của Cừu Lệ.
Lầu cao san sát, khí thế mười phần.
Vào trong sách rồi, Nặc Nặc mới phát hiện nam chủ cũng không nhàn rỗi như cô nghĩ, anh đặc biệt có tiền, nhưng nhiều tiền thì phải trả giá nhiều.
Nếu nói vậy, trong truyện gốc, thời gian nam chủ, nữ chủ yêu đương không quá nhiều đi.
Mắt Cừu Lệ dán lên người Nặc Nặc.
Bộ dáng cô tò mò, nhưng lại hết sức ngoan ngoãn.
Anh cong môi: "Buổi chiều tôi còn có việc, em chờ tôi một lát. Rồi mang em đi ăn cơm."
Nặc Nặc sởn tóc gáy, từ đáy lòng cô ý thức được rằng, cái tên bệnh tâm thần này thực sự muốn cùng cô yêu đương?
Chỉ là cô không muốn, cũng không nghĩ tới sẽ chờ anh.
Anh làm việc thì cô ở chỗ này làm gì chứ, hơn nữa ngẫm lại tuần sau phải đối mặt với thầy cô cùng các bạn liền thấy đau đầu.
Đi được một đoạn cô thấy trên xe có cái máy nghe nhạc, Nặc Nặc nghĩ nghĩ: "Tôi có thể nghe nhạc trong lúc chờ anh không?"
Nặc Nặc còn nhỏ, Cừu Lệ cũng không nghĩ muốn dính lấy cô, tuy rằng nhìn cô không cao hứng mà chờ anh lắm, nhưng rốt cuộc anh vẫn đồng ý: "Đỗ Nhất sẽ đi theo em."
Nặc Nặc nhíu nhíu mày, chỉ cần không phải thời thời khắc khắc thấy mặt anh, những điều kiện khác tựa hồ có thể tiếp thu.
Cô gật gật đầu: "Được."
Nặc Nặc quay đầu lại, đột nhiên một trận ấm nóng dán trên trán cô, anh cúi người thả một nụ hôn rơi xuống trán Nặc Nặc.
Khi đó gió thu mát lạnh, mang theo khí lạnh nhạt nhẽo.
Ngẫu nhiên có một hai con chim sẻ bay ngang qua phía chân trời đi tìm tổ ấm mới.
Xí nghiệp Cừu thị đang tăng ca, thấy như vậy mọi người đều không nhịn được trợn to hai mắt nhìn.
Nặc Nặc nhanh chóng che lại cái trán, kinh hoàng lùi ra phía sau.
Cô có chút ủy khuất, mở đôi mắt to nhìn anh. Anh thấy bộ dạng của cô ghét bỏ anh, thiếu điều mắng anh là đồ trứng thối.
Lòng anh mềm đến nát nhừ, cười nói: "Đi thôi."
Nặc Nặc không khống chế được cảm xúc khó chịu, giơ tay mà chà đi sự tê dại trên trán, ba phần chán ghét, bảy phần kỳ quái.
Nhưng lúc ấy, cô cũng không biết. Từ trước đến nay nam chủ bá đạo trong sách, đều là cường thủ đoạt hào, một lời không hợp liền hôn nữ chính đến nghiêng trời lệch đất. Lại hiếm có khi tràn đầy trìu mến hôn nhẹ cái trán.
Anh đã tới điểm giới hạn, đây là lần cuối cùng anh nhượng bộ, Nặc Nặc à...
Đỗ Nhất không dám ngẩng đầu lên, trong lòng có hàng triệu con cừu đang gào thét. Cừu thiếu tính xấu ai ai cũng biết, trước kia quanh năm suốt tháng chưa thấy anh cười lần nào, bây giờ lại thường xuyên thấy anh cười. Thời điểm thấy Nặc Nặc, cậu ta thấy trong mắt anh đều là ánh sáng rạng ngời.
Nặc Nặc chịu đựng cảm giác không khỏe, nói với Đỗ Nhất: "Đi nhà hát đi."
Xe đi được mười phút rồi đến nhà hát.
Nặc Nặc vừa nhìn đã muốn đi vào, cô vội vàng nhìn qua tấm poster treo bên ngoài cổng cho rằng chỉ là màn biểu diễn dương cầm bình thường, chỉ khi đến cửa rồi cô mới phát hiện cần phải có thư mời mới được vào.
Đỗ Nhất nói: "Cô chủ có thể trực tiếp đi vào."
Nặc Nặc liếc cậu ta một cái, thấy cậu ta đã biết trước điều này, cũng biết địa vị của Cừu Lệ ở thành phố B không phải lời đồn đãi.
Cô đi qua, nhân viên phục vụ mỉm cười khom lưng: "Cô chủ."
Tiếng dương cầm dào dạt quanh quẩn toàn bộ đại sảnh. Tòa nhà to lớn có cầu thang xoắn ốc phía trên, thậm chí còn có cả sân khấu biểu diễn ba lê. Đúng là hội sở tư nhân, trang hoàng tráng lệ, đại khí huy hoàng, đây chắc chắn không phải nhà hát bình thường.
Đỗ Nhất mang theo tai nghe, giới thiệu cho Nặc Nặc: "Lầu 3 là khu trò chơi điện tử, lầu 4 là quán cà phê, cô chủ nếu thấy hứng thú có thể đi ngồi."
Nặc Nặc không có hứng thú
Lúc trước cô chỉ muốn cách xa Cừu Lệ một lát, ai ngờ anh dẫn cô sang hẳn khu ăn chơi của "kẻ có tiền", như vậy cô càng không muốn.
Đỗ Nhất kiến nghị: "Cừu thiếu làm việc rất lâu, cô chủ không muốn chơi vậy đi đến quán cà phê ngồi một lát đi."
Nặc Nặc đồng ý.
Cô ngồi vào quán cà phê, quản lý nồng nhiệt tiếp đón cô chu đáo.
Nặc Nặc chọn một ly cà phê, chống cằm ngắm khí trời ngoài cửa sổ.
Tháng 11, thời gian rời xa Cừu Lệ chỉ còn mấy tháng ít ỏi.
Đỗ Nhất cúi đầu đứng gần Nặc Nặc, vài người bảo tiêu đồng tâm nhất trí đứng cạnh cô. Nặc Nặc biết đây là công việc của bọn họ cùng việc kiếm con đường sống của cô không hề giống nhau, vả lại bọn họ cũng không thể lựa chọn con đường sống.
Vào buổi chiều lúc ba giờ, từ trong tai nghe Đỗ Nhất truyền đến tiếng nói chuyện.
Cậu ta nhíu mày, sau đó lại gần cô xin chỉ thị: "Cô chủ, trên lầu có người đang tác quái, Trương thiếu cũng ở đó, nghe nói là sắp đánh nhau rồi. Đây địa bàn của Cừu thiếu nên rất an toàn, tôi sợ bọn họ định náo loạn nơi này nên đi một lúc, cô chủ muốn gì thì có thể nói với bảo tiêu."
Cô không ngờ nơi này lại thuộc về Cừu Lệ, an phận thủ tường ngoan ngoãn đáp ứng cậu ta.
Đỗ Nhất vội vàng rời đi.
Nặc Nặc nghĩ nghĩ, Trương thiếu? Là cái tên cợt nhả Trương Thanh Đạc sao?
Nhưng mà không đợi cô nghĩ nhiều, phía sau một trận kinh hô: "Cô chủ!"
Nặc Nặc quay đầu lại, bảo tiêu đi theo cô trên trán bị một nòng súng đen ngòm dí vào.
Thấy vậy, bọn họ rất nhanh đã rút súng nhắm ngay đối phương, người kia cũng không vội, cười ha ha, ý bảo súng chỉ chĩa vào Nặc Nặc.
Lần đầu tiên Nặc Nặc ý thức được, thế giới tiểu thuyết thật hư cấu, không hề có chế độ tổng tài bá đạo như cô tưởng.
"Chúng mày thành thật một chút, đại ca bọn tao chỉ muốn cùng Tống tiểu thư tâm sự đôi lời, nếu chúng mày phản kháng, người chết chính là Tống tiểu thư."
"Tống tiểu thư hãy phối hợp, bọn tôi sẽ không làm tổn thương cô." Một người đàn ông cao lớn dùng khăn che lại miệng cùng mũi Nặc Nặc, cánh tay cô bị bắt chéo trụ sau lưng, một mùi hương cổ quái bay vào mũi, cô phát hiện chiếc khăn kia đã tẩm thuốc mê.
Nặc Nặc lập tức ngưng thở, vậy mà không kịp, cô đã hít mấy ngụm liền, nháy mắt đầu óc đã trở nên choáng váng, chân tay vô lực.
~
Nặc Nặc không biết xe đi bao lâu, rẽ trái rẽ phải rồi tới khách sạn.
Cô ở trong cảm giác choáng váng ghê tởm, bị người ta lôi xuống xe.
Dọc theo đường đi cô cố gắng suy nghĩ thật lâu.
Trong lòng không khỏi lạnh lẽo, xuyên sách là việc bất hạnh nhất mà đời này cô trải qua. Cô nguyên bản chỉ muốn bình đạm sinh hoạt, bình tĩnh bước từ cấp ba lên đại học, nhìn chuyện đang xảy ra trước mặt cô mà nói đều là tiểu thuyết não tàn, ai ngờ hiện tại rơi trúng đầu cô.
Nặc Nặc bị người kéo vào thang máy.
Bọn chúng đẩy cửa ra, cô liền thấy được Vệ Vịnh đeo vòng cổ vàng to đùng. Dưới dây xích vàng có hình xăm.
Lòng cô phát lạnh.
Người này cô không bao giờ quên, Cừu Lệ đã từng uy hiếp cô, không nghe lời sẽ đem cô cho Vệ Vịnh.
Đây là người đàn ông thích ngược đãi người khác.
Nặc Nặc nhớ tới nội dung tiểu thuyết, ngoại trừ nữ chủ thì những nữ phụ có gút mắc với nam chủ thì đều phải nhận lấy kết cục cực kì thê thảm.
Cô run nhè nhẹ, trong lòng nhịn không được sinh ra ghê tởm cùng sợ hãi.
Vệ Vịnh nhìn cô: "Đây là vị hôn thê của Cừu Lệ?"
"Đúng vậy, đại ca."
Vệ Vịnh tựa hồ rất không vừa lòng: "Trần Thiến chơi ông à? Cái đứa bé xíu này so sánh được với cô ta sao?"
Người phụ nữ đang túm Nặc Nặc cười nói: "Trần tiểu thư nói vị hôn thê của Cừu Lệ rất xinh đẹp, nếu rửa mất lớp trang điểm của con bé này thì ngài sẽ bất ngờ cho mà xem."
Vệ Vịnh sờ sờ cằm, cười to nói: "Được!"
Nặc Nặc liều mạng giãy giụa, vẫn là bị mang vào phòng tắm bên cạnh.
Cô ả bắt cô ra tay vô tình, trói chặt Nặc Nặc, ấn đầu cô vào bồn rửa tay phía trước.
Dòng nước lạnh băng tràn vào khoang mũi, Nặc Nặc cắn răng, cô ta mạnh bạo tháo trang sức khỏi tay cô, nhịn xuống đau đớn không phát ra tiếng hô đau.
Lúc này chỉ có thể nghĩ cách tự cứu.
Trong lòng Nặc Nặc rét buốt, Trần Thiến! Hóa ra là Trần Thiến!
Trách không được ở địa bàn Cừu Lệ mà Vệ Vịnh lại có thể tiến vào dễ dàng, anh trai Trần Thiền là Trần Mậu có quan hệ mật thiết với Cừu Lệ, người ở đó hơn phân nửa là anh ta quản.
Ả ta túm tóc lôi Nặc Nặc lên, nước lạnh trượt qua mặt cô rơi xuống.
Cô ta cười: "Trần tiểu thư quả thật không nói điêu."
Nặc Nặc nghĩ trong đầu, không rên một tiếng.
Cô đã sớm biết có ngày này, gặp được Cừu Lệ là hạn lớn nhất đời cô.
Cây đao hạn không bổ Cừu Lệ liền bổ cho người xấu số, mà người xấu số - Nặc Nặc may mắn trúng thưởng, vận khí tốt thì sống, không tốt thì đi chầu trời.
Ả lau khô khuôn mặt tinh xảo của cô: "Tống tiểu thư, vị hôn phu của cô không xem ai ra gì, cô hèn mòn một chút mới có thể khiến đại ca tôi hả giận, chúc cô gặp may."
Thời điểm Nặc Nặc bị bọn họ mang ra ngoài, Vệ Vịnh liếc mắt một cái liền thấy được lông mi còn dính bọt nước của Nặc Nặc.
Má cô bởi vì nước lạnh mà tái nhợt, càng thêm vẻ thanh thuần trắng nõn.
Hắn ngây người vài giây, ngay sau đó cười ha ha: "Quả thật là bảo bối, xinh đẹp, quá xinh đẹp. Trách không được Cừu Lệ muốn cất giấu, Trần Thiến không lừa ông đây."
Cô ả buông Nặc Nặc ra, mang theo người đi ra ngoài. Cửa bị đóng lại, Nặc Nặc lúc trước ngửi phải đồ vật linh tinh, sức lực cạn kiệt.
Cô tận lực bình tĩnh đối mặt Vệ Vịnh, đồng phục to rộng, tay nắm chặt con dao nhỏ.
Quyển sách biến thái, cô hận không thể giải quyết xong đám này.
"Người phụ nữ của Cừu Lệ." Vệ Vịnh liếm liếm môi, "Hắn bảo vệ mày thành như vậy, khẳng định hương vị rất tuyệt."
Tuyệt? Nặc Nặc nghĩ thầm, nếu có thể, cô sẽ làm cho hắn "tuyệt" đến nỗi nhớ cả đời.
Vệ Vịnh thích cô gái giãy giụa phản kháng, chính là Nặc Nặc vẫn không nhúc nhích, trừ bỏ sắc mặt tái nhợt, có chút suy yếu, ánh mắt ngoài ý muốn sạch sẽ kiên định.
Hắn chưa thấy qua thiếu nữ như thế.
Tuyệt sắc, ngây thơ, mềm mại lại quật cường.
Hắn há há cười: "Mày cho rằng Cừu Lệ sẽ đến cứu mày? Một kẻ không coi ai ra gì thì ai có thể đả động hắn? Chờ hắn tới nơi, tao đã làm mày đến thịt nát xương tan rồi."
Nặc Nặc không trông cậy Cừu Lệ tới cứu cô, ngoại trừ gương mặt đẹp trai của Cừu Lệ, toàn bộ đều là cá mè một lứa, chung một mặt hàng.
Vệ Vịnh vớt Nặc Nặc túm lên giường, chân cô không sức lực, bị hắn áp xuống xé rách quần áo phía trước. Nặc Nặc cắn răng khuơ khuơ tay, dao nhỏ bằng bạc cắt ra vệt máu trên mặt Vệ Vinh.
Vệ Vịnh không phòng bị nhưng hắn phản ứng rất nhanh.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, hô đau một tiếng, che lại mặt của mình: "Con khốn!"
Nếu hắn dậy chậm một nhịp, mũi dao sẽ cắm hỏng một con mắt của hắn
Hắn đau không chịu được, vốn chỉ định hù dọa cô, thế mà cô lại dám đâm hắn. Ánh mắt hắn ta dần một hung ác, tát thẳng xuống dưới, cả người Nặc Nặc căng chặt, nghiêng đầu né tránh, vẫn bị đầu ngón tay hắn ma sát, gương mặt cô đau đớn.
Cô bò dậy, nắm chặt dao nhỏ. Trái tim vì sợ hãi đập thình thịch, vì đau mà đôi mắt đã đẫm nước. Nhưng cô sẽ không để đám cặn bã này chạm vào cô.
Khẽ hở ngón tay Vệ Vịnh chảy ra máu, mở ra ngăn tủ, hắn lấy ra một chiếc roi da.
Vệ Vịnh đau đến nỗi thở hồng hộc: "Hôm nay ông phải làm chết mày."
Nặc Nặc sợ đến phát run, thời điểm hắn quất roi da, cửa bị một ai đó đá văng.
Gương mặt Cừu Lệ đầy quỷ khí, phía sau là một đám người.
Vẻ mặt của anh thật khủng bố, đá thẳng vào người Vệ Vinh khiến hắn ga lăn ra thật xa.
Cừu Lệ giống như phát điên, trực tiếp đi lên hung hăng đấm hắn.
Anh giống như không muốn sống, một quyền rồi một quyền, tức giận xóa sạch hàm răng Vệ Vịnh. Rất nhanh mặt hắn đã huyết nhục mơ hồ.
Vệ Vịnh đã từng chứng kiến Cừu Lệ điên cuồng như vậy, người đàn ông không khác gì tu la địa ngục. Hiện giờ quả thực là kẻ điên, hắn thấy sắp chạm đến cửa tử vong, không màng mặt mũi cầu xin anh: "Cừu thiếu, tôi sai rồi! Tôi thề tôi chưa chạm vào cô ta, tôi không có sờ cô ta!"
Nhưng Cừu Lệ vẫn bỏ ngoài tai, giữ chặt đầu hắn, đập mạnh vào mặt đất.
Vệ Vịnh dần cạn sức lực. Cừu thiếu điên rồi, anh điên rồi!
Nặc Nặc chịu kích thích quá mức, cô rốt cuộc cũng chỉ là thiếu nữ 18 tuổi bình thường.
Lần đầu tiên thấy Cừu Lệ để lộ bộ dạng đáng sợ khác.
Sợ hãi trong lòng cô toàn bộ được phóng thích, nhỏ giọng khóc nức nở.
Động tác đánh người của anh dừng lại.
Anh đứng dậy đi tới bên cô, không nói một lời, bế cô ôm vào lòng: "Ngoan, không sợ."
Đỗ Nhất đóng cửa lại, che đậy cảnh tượng bên trong. Còn lại bọn họ sẽ xử lý.
Ngoài trời đêm đen bao phủ, Cừu Lệ ôm cô ra ngoài.
Nặc Nặc nhịn sự sợ hãi, rốt cục hoàn toàn phóng thích toàn bộ, cô khóc đến mức thở hổn hển.
Thế giới này quá đáng ghét.
Cô muốn về nhà.
Khi anh đánh người điên cuồng không nghe thấy, giờ cô khóc làm chân tay anh có chút luống cuống.
Lúc ấy chạng vạng tháng 11, đèn đường thứ tự mở ra, ánh trăng ở trong bóng tối tỏa sáng con đường về.
Cừu Lệ đưa cô ngồi ở ghế đá ven đường, duỗi tay lau nước mắt cho cô: "Không khóc, nơi nào bị thương? Là tôi không tốt, tôi là thằng đáng chết vì đã không bảo vệ em tốt. Nặc Nặc đừng khóc, đánh tôi được không?"
Trên tay anh còn dính máu Vệ Vịnh, đôi mắt trầm trầm.
Máu người khác, không thể dính vào cô.
Anh đổi tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Nước mắt thiếu nữ nóng bỏng, cơ hơ làm phỏng tay anh, làm phỏng trái tim anh, rất đau. Đau đến hít thở không thông.
Trong mắt Nặc Nặc cũng không có anh.
Thành thị phố xá lên đèn, mắt cô ngấn lệ quang, tản ra sự mỹ lệ xua đuổi đi tồi tàn rách nát nơi đây.
Lần đầu tâm trí anh không có tạp niệm, chỉ là đau, đau đến tan nát cõi lòng, đau đến thủng cả trái tim.
Tôi yêu em, rất yêu em.
Nhất kiến chung tình là gặp sắc nảy lòng tham, anh không ngại che đậy nội tâm xấu xa, dơ bẩn của chính mình.
Nhưng mà anh yêu cô, nguyện ý đào tim móc phổi vì ái nhân.
Một viên lệ huyết chảy vào tim, hỉ nộ ái ố của cô quyết định anh có chảy máu tươi đầm đìa hay không.
[3108 words]
08/06/2021