Tần Chiêu Mặc cả đời này, chỉ từng hứa qua Tô Khinh Chỉ, chỉ tham luyến duy nhất nàng.....Nàng, là duy nhất ta cả đời này chấp niệm, khắc vào linh hồn dứt bỏ không được người yêu.

☆☆☆

Tô Khinh Chỉ tại Bắc Xuyên dưỡng hơn nửa năm tổn thương, Tần Chiêu Mặc một mực lấy cớ bế quan cũng chưa từng rời đi động phủ, hai người cũng chỉ có thể đợi tại bên trong đỉnh núi tuyết.

Thế nhưng cho dù bên trong một mảnh băng thiên tuyết địa chỉ có hai người các nàng, lại chưa từng cảm thấy một chút gì không thú vị.

Tô Khinh Chỉ mỗi ngày nhìn Tần Chiêu Mặc đều cảm giác mình đang nằm mơ, làm sao đều không nghĩ tới rời đi Hư Không Huyễn Cảnh, các nàng còn có thể như vậy ấm áp cùng một chỗ, mỗi một giờ một khắc đều giống như giấc mộng, để nàng tham luyến đồng thời càng nhịn không được sợ hãi.

Nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, nàng hiểu rõ Tần Chiêu Mặc đã vì nàng lặp đi lặp lại nhiều lần từ bỏ nguyên tắc, nàng không thể lại yêu cầu nhiều hơn những thứ xa vời.

Tần Chiêu Mặc phần lớn thời gian đều yên tĩnh đọc sách, Tô Khinh Chỉ nhất quán hiếu động, giờ khắc này ở bên nàng lại hiếm có mà thu liễm tính tình. Nhìn nàng ấy ngoan ngoãn tựa ở bên cạnh mình, Tần Chiêu Mặc tâm dù cứng rắn đến đâu đều nhanh bị mềm hóa.

Nàng lấy linh tuyền trên đỉnh núi, dụng tâm vì Tô Khinh Chỉ pha trà, bàn tay trắng thuần cầm lấy ấm tử sa, nước trà màu nâu nhạt từ trong bình rơi vào chén trà, mang theo một cỗ mùi thơm ngát ngấm cả vào lòng người.

Tô Khinh Chỉ nhìn nàng dáng vẻ nghiêm trang châm trà, gương mặt vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng, môi mỏng nhấp nhẹ, ống tay áo vén lên lộ ra một đoạn cổ tay trắng, ngón tay thon dài trắng nõn, đẹp đến mức giống như một bức họa.

Cho dù quen thuộc nàng như vậy nhìn xem chính mình, Tần Chiêu Mặc vẫn có chút mất tự nhiên, trên mặt cố tỏ ra không cảm xúc nhưng hai vành tai đều đã choáng đỏ.

Người trong lòng của mình khẩu thị tâm phi lại muộn tao đến kịch liệt, nhưng Tô Khinh Chỉ đối bất luận một tia cảm xúc nhỏ bé của nàng đều rõ như lòng bàn tay, kia tầng ửng đỏ cũng tự nhiên nhìn thấy, đáy lòng đè ép nụ cười, nhưng dù cho Tô Khinh Chỉ không nói lời nào, ánh mắt lại càng phát ra si mê cực nóng.

Nếu Tô Khinh Chỉ hiểu rõ Tần Chiêu Mặc, thì Tần Chiêu Mặc cũng thế, nàng đối với phẩm tính quen thuộc của Tô Khinh Chỉ lý giải đến thấu triệt, nàng ấy mỗi lần nũng nịu quấn quít si mê, mục đích cùng những cái kia tiểu thủ đoạn, nàng đều biết rõ ràng. Thế nhưng dù minh bạch, nàng cũng không cách nào chống cự. Giờ khắc này nhìn nàng ấy như vậy, đáy lòng thở dài, đem chén trà đưa tới, thấp giọng nói: "Đều nhìn nhiều ngày như vậy rồi, không chán sao?"

Tô Khinh Chỉ không ngờ tới nàng đột nhiên lên tiếng hỏi, có chút ngẩn người, lập tức tiến tới cười đến câu người: "Không chán, lại nhìn mấy trăm năm cũng không chán. "

Tần Chiêu Mặc trong lòng co rụt, sắc mặt liền trở nên ảm đạm, Tô Khinh Chỉ nói xong trong lòng cũng đau đớn không thôi, trăm năm, đây đối với tu tiên giả có vô tận tuổi thọ mà nói, bất quá là một đoạn thời gian ngắn ngủi, thế nhưng đối với các nàng, lại là một loại hi vọng xa vời.

Nhìn trên mặt nàng ý cười thu lại, hoa đào kiều mị phảng phất bị khổ sở đánh bay đi, Tần Chiêu Mặc đem chén trà đẩy, ôn nhu nói: "Đây là Tuyết Liên phi thường hiếm thấy trên đỉnh núi tuyết, trân bảo khó tìm, nó sống ngàn năm ngậm đủ sương sớm cùng tuyết lạnh, tinh chế thành linh trà hương vị rất tốt, nàng nếm thử."

Từ trong bi thương lấy lại tinh thần, Tô Khinh Chỉ theo lời nâng chén trà lên uống một ngụm, nước trà vào miệng độ ấm vừa đủ, mang theo hương thơm ngát cùng vị ngọt nhẹ, tư vị đọng lại ở giữa răng môi, thanh ngọt ngon miệng, sau khi trượt vào bụng, ấm áp tản mát ra, dồi dào linh lực độ nhập kinh mạch, vô cùng thư sướng.

Tô Khinh Chỉ không thích uống trà, nhưng hơi hơi nhấp miệng liền trợn to mắt, nhìn trong chén một mảnh tuyết liên giãn ra, lại uống một hớp, vui vẻ đến con mắt đều híp: "Uống ngon. "

Cái này gốc Tuyết Liên dựng dục gần ngàn năm, Tần Chiêu Mặc cũng là phế đi không ít tâm tư mới hái được, sau khi tinh chế thành trà, chính mình cũng chưa từng uống, bởi vì phát hiện Tô Khinh Chỉ thân thể có nội thương, nàng liền nghĩ dùng cái này Tuyết Liên đến dưỡng nàng ấy, mà pha trà cũng có thể làm bầu không khí bớt đi nhạt nhẽo, để Tô Khinh Chỉ vui vẻ một chút.

Tô Khinh Chỉ uống trà, Tần Chiêu Mặc lại ở bên nghiên cứu pháp quyết, an tĩnh xem sách. Tô Khinh Chỉ ngẫu nhiên cũng sẽ nằm lên đùi nàng, hoặc ổ trong lòng nàng, tuy nhiên cũng sẽ không quấy rầy nàng đọc sách.

Chỉ là uống một chén xong, Tô Khinh Chỉ liền phát giác trà này không tầm thường, con ngươi đi lòng vòng, một lần nữa nâng lên chén, cẩn thận đưa tới bên miệng Tần Chiêu Mặc, ra hiệu nàng uống một ngụm.

Tần Chiêu Mặc quay đầu, nói khẽ: "Ta không khát. "

Tô Khinh Chỉ không nói chuyện chỉ là đong đưa sóng mắt, vẫn như cũ nheo mắt nhìn nàng.

Thầm nghĩ trong lòng người này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, Tần Chiêu Mặc nhưng vẫn cúi đầu uống, tay đem sách để xuống: "Đợi tại nơi này rất buồn sao?"

Tô Khinh Chỉ nghe xong, trong mắt có chút khẩn trương, cấp tốc lắc đầu: "Không buồn. "

Tần Chiêu Mặc nhìn nàng, đứng người lên, hướng cửa hang đi đến, Tô Khinh Chỉ sắc mặt trắng nhợt: "Ta ở nơi này rất tốt, không có cảm thấy buồn. "

Tần Chiêu Mặc quay đầu nhìn nàng, thấy được trong mắt nàng khẩn trương cùng sầu khổ, dắt tay phải của nàng: "Ta dẫn nàng đến cực bắc chi cảnh nhìn xem, chúng ta một mực ở đây cũng đã quá lâu rồi."

Tô Khinh Chỉ ánh mắt khó nén được mừng rỡ, để Tần Chiêu Mặc trong lòng ấm áp, mà từ bên trong ấm áp lại dâng lên một cỗ chua xót, nàng đến cùng đã để cho Tô Khinh Chỉ chịu bao nhiêu ấm ức?

Nghĩ đến cả hai đã sa vào đến mức này, nàng đều dung túng Tô Khinh Chỉ cùng mình cá nước thân mật, cần gì phải để nàng ấy trong đoạn thời gian này tiếp tục lo lắng bất an, nghĩ đến đây, nàng liền đem Tô Khinh Chỉ ôm vào trong lòng.

Đột nhiên được kéo vào bên trong thân thể mềm mại ấm áp, để Tô Khinh Chỉ tiếng nói khẽ run: "Chiêu Mặc?"

Tần Chiêu Mặc ứng tiếng, vòng quanh bờ eo của nàng, ngự phong mang theo nàng hướng cực bắc chi cảnh mà đi.

Chỉ là giống hệt như năm đó tại Hư Không Huyễn Cảnh, đoạn thời gian ngắn ngủi bên nhau chung quy là tránh không được hiện thực, lúc nghe tin Ma Tộc bốn phía bắt đầu tấn công Tu Chân giới, Tần Chiêu Mặc hiểu rõ, nàng trộm được thời gian liền muốn trả lại.

Tô Khinh Chỉ ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, vẫn như cũ quấn quýt si mê câu người, nhưng mấy lần phát giác đệ tử Tần gia đến đưa tin cho Tần Chiêu Mặc, nàng đã không cách nào lại lừa mình dối người, người Tần gia cũng không thể không kinh động nơi được gọi là động phủ bế quan của gia chủ. Tình huống lúc này vô cùng căng thẳng, dung không được các nàng lại sa vào bên trong tình yêu.

Một ngày này, giữa tuyết phong yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy từng tiếng liêu nhân truyền ra từ động phủ, kia thanh âm vũ mị cùng dồn dập thở dốc tựa như triền miên không dứt, trong động phủ nhiệt độ lộ ra lửa nóng, trên giường hai người tình nồng lưu luyến, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, dốc hết toàn lực lấy lòng đối phương.

Thẳng đến khi toàn thân đều nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, hai người thần sắc mông lung run rẩy ôm chặt lấy nhau, gắt gao ôm, tiếng ngâm khẽ chuyển thành gấp rút kéo dài, sau khi tất cả lắng lại, chỉ còn hai người hơi thở giao hòa lẫn nhau, ai cũng luyến tiếc không muốn buông tay.

Rất lâu sau, Tần Chiêu Mặc trong mắt mê ly mới rút đi, gương mặt vừa rồi bởi vì vui thích mà đỏ ửng đã không còn, thay vào đó là một bộ dáng lạnh lùng trong trẻo, trong đôi mắt thủy nhuận dần lắng xuống, nàng giờ khắc này bình tĩnh nhìn Tô Khinh Chỉ còn đang thở hào hển, bên trong đôi mắt tĩnh lặng vẫn mang theo tia tình ý, không hề che giấu, để Tô Khinh Chỉ thân thể còn chưa bình phục, lại một lần nữa tâm động.

Nàng nói: "Khinh Chỉ, trở về đi. "

Tô Khinh Chỉ trên mặt đỏ ửng có chút tan đi, nàng hé miệng, nếu như là trước đây nàng sẽ phớt lờ, nhào qua làm nũng để Tần Chiêu Mặc không có cách, thế nhưng bây giờ nàng lại rõ ràng biết được, nàng không thể.

Nhìn ra trong mắt nàng tuyệt vọng, Tần Chiêu Mặc vành mắt ửng đỏ, khinh khinh ôm lấy nàng, dần dần dùng sức, khàn giọng hô nàng: "Khinh Chỉ, Khinh Chỉ. "

Khàn khàn tiếng nói mang theo mới vừa rồi tư vị một phen triền miên, lại nhiễm lên mấy phần nghẹn ngào, để Tô Khinh Chỉ cười không nổi nữa, khóe mắt nước mắt mãnh liệt mà xuống.

Tần Chiêu Mặc ôm càng ngày càng gấp, phảng phất muốn đem Tô Khinh Chỉ khảm vào nàng cốt nhục bên trong, đạm mạc tiếng nói mất tiếng mà run rẩy: "Ta nói qua, chúng ta không có khả năng cùng một chỗ, nàng trốn không thoát, ta cũng tránh không qua. Thế nhưng... Ta... Vô luận ta như thế nào khẩu thị tâm phi, nàng nên biết được, dù cho chúng ta không thể cùng một chỗ, dù cho một ngày kia ta cùng nàng sinh tử đánh nhau, nhưng cái này cũng không có nghĩa là ta không.... Yêu nàng." Tần Chiêu Mặc cả đời này, chỉ từng hứa qua Tô Khinh Chỉ, chỉ tham luyến duy nhất nàng.....Nàng, là duy nhất ta cả đời này chấp niệm, khắc vào linh hồn dứt bỏ không được người yêu.

Tô Khinh Chỉ khóc đến không kềm chế được, bên tai kia nghẹn ngào lời nói cuối cùng hai chữ thật nhỏ, để Tô Khinh Chỉ cắn thật chặt răng, gắt gao ôm lấy Tần Chiêu Mặc, dù cho hai chữ này nghe đến mơ hồ, thế nhưng lại để Tô Khinh Chỉ trực tiếp sụp đổ.

Người yêu của nàng quá mức cứng ngắt, nàng một đường truy đuổi, gắt gao quấn lấy nàng ấy, đến cuối cùng mới làm cho nàng ấy thuận theo. Bất kỳ là ai khi sa vào tình yêu, dù cường đại cỡ nào, rốt cuộc cũng giống như nữ tử bình thường, hy vọng được đối phương đáp lại, không chỉ là thân thể mà còn là trái tim. Hai tiếng vừa rồi đã đáp lại tất cả khát vọng cùng chờ mong vô tận của nàng, chung quy chiếm được lòng của nàng ấy rồi, vì cái vì vẫn thống khổ đến như vậy.

Đưa tiễn Tô Khinh Chỉ rời khỏi Bắc Xuyên, Tần Chiêu Mặc đứng chết lặng nhìn theo bóng dáng màu đỏ kia dần biến mất trong mênh mông gió tuyết, ngưng thần nhìn đến phía chân trời nơi Ung Châu thành chìm trong khói lửa, trong mắt đau xót cùng nhu tình lần nữa bị nàng chôn xuống, gương mặt khôi phục vẻ băng lãnh thường ngày.

Thế nhưng, để cho người ta không ngờ đến, nguyên bản tất cả mọi người cho rằng trận đại chiến này hết sức căng thẳng, vậy mà trì hoãn kéo dài hơn trăm năm. Ma Tộc mỗi lần đều muốn toàn diện xâm lấn, cuối cùng đều không giải quyết được gì, chỉ là liên miên phân tranh kéo dài suốt mấy trăm năm chưa bao giờ ngừng nghỉ.

Hơn chín trăm tuổi Tần Chiêu Mặc đi vào Độ Kiếp chi cảnh, để Tu Chân giới cùng Ma Giới đều kinh ngạc không thôi, một cái reo hò, một cái lại là bất an, Tu Chân giới lần nữa được thêm một cái cực lớn trợ lực, mà Ma Giới lại gặp thêm một địch nhân khó giải quyết.

Ma Tộc không biết bao nhiêu lần cho người đến bóp chết Tần Chiêu Mặc lúc chưa trưởng thành, nhưng dù cho Lục Đại Hộ Pháp đích thân xuất thủ, đều để nàng nhiều lần thành công đào thoát, mọi người chỉ nói nàng được trời ưu ái, lại không người nào biết ở trong đó cất giấu vô vọng thâm tình.

Ngoại trừ Tần gia, mấy thế lực đứng đầu Tu Chân giới đã đủ sức mạnh để cùng Ma Tộc chống đỡ, Tần Chiêu Mặc vốn chôn sâu tưởng niệm vào tận đáy lòng, lại một lần nữa nghĩ, nàng sống hơn chín trăm năm, chân chính vì bản thân mình cơ hồ là không có, nàng có một tia ý nghĩ xằng bậy, có thể vì mình sống một lần. Thế nhưng nàng chung quy là không biết, nàng cùng Tô Khinh Chỉ vận mệnh sớm đã bị người đùa bỡn ở trong tay, tránh thoát không được.

Người kia nguyên bản vì mình lặp đi lặp lại nhiều lần nhượng bộ, không ngờ lần này lại đích thân thống lĩnh trăm vạn ma quân cưỡng ép phá vỡ kết giới Lạc Thủy chi tân, Tần Chiêu Mặc hiểu rõ, giữa các nàng không có lựa chọn.

Ma vực dưới sự dẫn dắt của Tô Khinh Chỉ, trực tiếp xâm nhập tu chân nội địa, Lục Đại Hộ Pháp tụ lại Tu Chân giới, đại khai sát giới dẫn đến sinh linh đồ thán, Hoành Châu cơ hồ bị Ma Giới đồ thành, kia tiếp tục hơn mười ngày sinh tử chi chiến, làm cho Tần Chiêu Mặc gạch ngói cùng tan, mấy vị độ kiếp đại năng thân tử đạo tiêu.

Tần Chiêu Mặc hiểu rõ Tô Khinh Chỉ không thích hợp, thế nhưng nàng không có lựa chọn, nàng nói qua có thể vì Tô Khinh Chỉ tạm thời nhượng bộ, lại không cách nào nhìn xem nàng ấy làm hại Tu Chân giới.

Mất lý trí Tô Khinh Chỉ liên hợp gần như bất tử không thương tổn Kỳ Sơn, làm cho Tần Chiêu Mặc triệt để vận dụng luân hồi chi lực, cũng hủy đi từng chút sinh mệnh của nàng. Chỉ là nguyên bản định cùng nhau chịu chết, Tần Chiêu Mặc nhưng tại luân hồi chi lực tìm về ký ức kiếp trước, kia để nàng chết đều cắt không được tình cảm, kia để nàng ruột gan đau đến từng khúc kiếp trước người yêu, mà kia Thiên Đạo âm hiểm thủ đoạn để nàng căm thù tận xương tủy, triệt để đẩy ngã tất cả nhận biết của nàng.

Nàng đau cả đời, yêu hơn nửa đời Tiểu Bạch Liên, nàng Tử Thấm, đương thời Khinh Chỉ, hỏi nàng làm sao có thể hạ thủ?

Thế nhưng Tần Chiêu Mặc chung quy không còn cách nào, liều mạng cứu Tô Khinh Chỉ đang bị Kỳ Sơn khống chế, lại đem tất cả ký ức cho nàng ấy, nàng tan hết suốt đời tu vi bảo vệ Tô Khinh Chỉ, đưa nàng ấy thoát khỏi tam giới tránh đi Thiên Đạo.

Chỉ là Tần Chiêu Mặc không ngờ tới, Tô Khinh Chỉ có được ký ức lại quá mức đau đớn, vì các nàng gần nhau nỗ lực vạn năm cô tịch, miễn cưỡng đem một nửa hồn phách luân hồi, chính mình trơ mắt chịu đựng tất cả thống khổ, chỉ vì thay các nàng đời sau sáng tạo điều kiện.

Ký ức trở về, nhìn xem Khinh Chỉ đã cùng Tử Ngưng dung hồn, nàng trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đây là người yêu của nàng, Tử Thấm, Khinh Chỉ, Tử Ngưng, vô luận nàng ấy là ai, vô luận chính mình là ai, vô luận thống khổ hay là hạnh phúc, cuối cùng có một điều chưa bao giờ thay đổi, nàng yêu nàng ấy, rất yêu rất yêu. Từ nay về sau, mang theo tam thế tình, làm bạn cả đời, sẽ không còn ủy khuất nàng ấy nửa phần.

- -----

Tác giả có lời muốn nói: phiên ngoại đời thứ hai kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play