Từ khi Vô Cực Tông tổ chức một hồi nghị sự, Tu Chân giới đối với chuyện Ma Tộc hết sức lưu tâm, người vào ra các thành đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, nhất định phải mang theo danh thiếp. Mà nội bộ các tông phái cũng tận lực giám sát đệ tử của mình, trong vòng ba tháng ngắn ngủi, liên tục phát hiện có Ma Tộc lẫn vào các môn phái, liền ngay cả cháu trai của Nghiêm Mực cũng đã xảy ra chuyện, cũng bởi vì có Ma tu lẫn vào Bách Mạch Tông.

Bắc Xuyên xưa nay phòng thủ nghiêm mật vậy mà cũng gặp phải một Ma tu, tu vi nhưng đã đến Kim Đan đỉnh phong, nếu không nhờ Tô Tử Ngưng tinh mắt phát hiện, kém chút xảy ra chuyện lớn. Việc này cũng khiến cho Tô Tử Ngưng một phen đổ mồ hôi lạnh, căn cứ tình hình các nơi, hiện tại chỉ còn Tần gia, Văn Nhân gia cùng Sở gia vốn đã mất tích là xem như bình yên, ngoài ra đều đã bị hạ độc thủ, cho nên Tần Mặc Hàm dĩ nhiên là đối tượng mà Ma Tộc trăm phương ngàn kế muốn lấy tinh huyết.

Thời gian một năm đối với người tu hành thật sự là không đáng giá nhắc tới, trong nháy mắt đã sắp đến thời điểm Hư Không Huyễn Cảnh mở ra. Các tông phái đều hết sức quý trọng cơ hội hiếm có này, từ sau khi nghị sự ở Vô Cực Tông trở về, đã sớm bắt đầu thẩm định tuyển người.

Tần gia ba trăm tuổi trở xuống đi vào Trúc Cơ đại viên mãn khoảng chừng gần hai trăm người, chính như Văn Nhân Thu đã nói, lần này nới lỏng điều kiện đối với Tần gia là thiệt thòi lớn nhất. Hư Không Huyễn Cảnh mỗi lần mở ra chỉ chứa được hơn năm trăm người, bởi vậy số người mỗi gia tộc được đi vào đều bị hạn chế, lần này nới lỏng điều kiện lại không theo gia tộc thế lực phân phối danh ngạch, Tần gia nhiều nhất chỉ có thể mang hai mươi người. Mặc dù điều kiện nới lỏng đến Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng nếu không có đại tông tộc thế lực che chở, hoặc không có đồng đội mạnh cùng đi, đừng nói tìm thấy kỳ ngộ, ngay cả cơ hội còn sống trở ra cũng rất mỏng manh, cho nên những tán tu cùng các môn phái nhỏ cũng chỉ phái ra một hai người.

Một năm này đầu tháng tám, Tần gia, Văn Nhân gia, Lạc gia trưởng lão, cùng tông chủ Ngũ Đại Tông đều hội tụ tại Hoành Châu thành, bắt đầu xác định phương vị Hư Không Huyễn Cảnh, đợi đến lúc Huyễn Cảnh xuất hiện liền lập tức liên thủ phá kết giới, mở ra lối vào.

Trong nửa tháng này, Tu Chân giới cũng không yên ổn, thậm chí đã có tông môn bởi vì danh ngạch nổi lên phân tranh. Căn cứ tin tức thu được, Văn Nhân gia lần này cũng chỉ mang đến mười tám người, tu vi đều là Kim Đan kỳ trở lên, Trúc Cơ không một người trúng tuyển. Vô Cực Tông lần này cũng chỉ được chín danh ngạch, đệ tử nhập thất các núi vào Kim Đan tổng cộng là tám người, đều là thiên phú trác tuyệt, mà Tử Vân Phong dĩ nhiên chỉ được phân hai danh ngạch.

Lạc Nhật Phong người được chọn ngoài Nhan Tiếu, Lăng Thủy hai người là Kim Đan kỳ, còn có Mộc Tê Đồng, Đỗ Tầm đều đã Trúc Cơ đại viên mãn. Nhưng đồng dạng, các núi khác đều có đệ tử đạt Trúc Cơ đại viên mãn, Chủ Phong được ba vị trí đã là cực hạn. Mà bên Tử Vân Phong, đại đệ tử Thần Phong đã quá 300 tuổi nên trống đi được một vị trí, Nhạc Phồn liền yêu cầu mang theo Bạch Liễm, Vô Trần Tử dĩ nhiên không chịu, lấy lý do Bạch Liễm là đệ tử mà Lạc Uyên tự ý thu nhận, lại là ám đan sư, không có tư cách đi vào, sau đó cưỡng ép chiếm đi danh ngạch. Đối với chuyện này Nhạc Phồn dù tức giận phi thường, nhưng cũng không biết phải làm sao.

Từ Vô Cực Điện đi ra, sắc mặt Nhạc Phồn có chút ảo não, một năm này Bạch Liễm bởi vì lời của mình mà mười phần cố gắng, siêng năng tu hành, lại có Tử Vân Phong cho nàng tài nguyên luyện đan, một năm này nàng đã tiến vào Trúc Cơ đại viên mãn, thế nhưng mình lại không có cách nào làm tròn lời hứa cho nàng nhập Hư Không Huyễn Cảnh. Càng nghĩ càng buồn bực, Nhạc Phồn một người đứng trên đỉnh Tử Vân Phong hồi lâu, đợi đến khi Bạch Liễm tìm được Nhạc Phồn, phía tây ánh chiều tà đỏ rực đã buông xuống, nhuộm đỏ một rặng mây nơi chân trời.

Đỉnh Tử Vân Phong sau khi mặt trời lặn liền trở nên âm lãnh, hồng nhật rơi xuống, ánh chiều tà theo bóng cây lay động cấp tốc thối lui, để lại một mảnh loang lổ bóng mờ, lúc hoàng hôn gió núi cũng từ phơ phất gió nhẹ dần dần thổi đến mãnh liệt, Bạch Liễm ở phía sau đi tới, nhìn xem thân ảnh đơn bạc có chút u buồn ngồi nghiêng trên tảng đá lớn, hơi rũ xuống mi mắt mím mím môi.

Nhạc Phồn lập tức phát giác có người đi tới, quay đầu thấy là Bạch Liễm, lập tức thần sắc cứng lại, trong lòng nghĩ đến chuyện không lo được cho nàng vào Huyễn Cảnh, trong mắt liền hiện lên một trận ảo não, cũng không biết nên nói cái gì.

Bạch Liễm đi qua ngồi tại bên người nàng, trên mặt mang theo ý cười, mở ra bàn tay cho nàng nhìn xem một chiếc bình nhỏ màu xanh.

Nhạc Phồn con ngươi sáng lên, không lo được sa sút, tiếp nhận bình sứ kinh hỉ nói: "Lại luyện thành?"

"Ừ, tỷ vất vả giúp muội tìm được La Liệt Quả, muội tự nhiên không thể lãng phí, lần này một lò Hồi Linh Đan luyện thành năm viên cấp năm, hai viên cấp sáu." Dứt lời nhìn xem Nhạc Phồn dáng vẻ mừng rỡ, lại thấp giọng nói: "Tỷ làm gì một mình ở đây hóng gió?"

Nhạc Phồn động tác trì trệ, nhẹ nhàng đậy nắp bình, thở dài.

Bạch Liễm quay đầu nhìn nàng, khẽ cười nói: "Muội đoán được, tỷ không cần canh cánh trong lòng, những ngày này tỷ cơ hồ đều chưa từng hảo hảo tu luyện, lại phí nhiều tâm tư giúp muội lo chuyện này, muội thật sự cảm kích. Hư Không Huyễn Cảnh tuy tốt, nhưng tu vi của muội bây giờ đi vào chỉ là gây phiền cho tỷ, lại nói những gì hôm nay có được, muội đã rất thỏa mãn rồi, tỷ không cần vì chuyện này mà buồn phiền, được không?"

Nhạc Phồn nhíu nhíu mày: "Hư Không Huyễn Cảnh bên trong có rất nhiều truyền thừa kỳ ngộ, cũng không hiếm truyền thừa đan đạo mà Tu Chân giới hiện đã thất truyền, nếu như muội có thể vào, bằng năng lực ngộ tính của muội, nói không chừng có thể được đại khí vận, hơn nữa bên trong có vô số linh dược kỳ trân quý hiếm, muội sẽ rất thích."

Bạch Liễm trầm thấp bật cười: "Tỷ vào Huyễn Cảnh vì sao không nghĩ đến những thứ tỷ muốn? Như thế nào chỉ cân nhắc thay cho muội? Giống như là muội không đi được, tỷ càng không vui."

Nhạc Phồn bất đắc dĩ lườm nàng một chút, nhìn nàng dáng vẻ vô tư thỏa mãn, nhịn không được gảy một cái trên trán nàng: "Muội thật là không có lương tâm, đây không phải lúc trước ta hứa hẹn muội, bây giờ lại không thể thực hiện sao?"

Bạch Liễm bị động tác thân mật của nàng làm cho đỏ mặt, lắc lắc đầu cố gắng duy trì bình tĩnh, nghiêng đầu nói: "Chuyện này cũng không trách tỷ, nguyên nhân vốn là do thân phận của muội, để tỷ phải vì muội mà mạo hiểm, muội thật áy náy."

"Lại nói bậy." Nhạc Phồn đánh gãy lời nói của nàng, lung lay đan được trong tay, tựa hồ nghĩ tới điều gì, cười nói: "Lúc trước sư tôn nghe được ta dùng quyển trục đi cứu muội, lập tức cả kinh đau lòng. Bởi vì lấy kia quyển trục trọn vẹn giá trị mười mấy vạn linh thạch, như vậy không còn nữa, sư tôn một trận luyến tiếc."

"Cái gì?" Bạch Liễm trừng to mắt không thể tin được. Nàng biết quyển trục kia rất trân quý, thế nhưng cũng chưa từng nghĩ đến nó trị giá bao nhiêu, trong lòng không có nhiều khái niệm, thế nhưng nghe Nhạc Phồn nói ra, đối với một người luôn thiếu thốn linh thạch như nàng, đây quả thực là chấn động mạnh, lập tức sắc mặt cũng thay đổi: "Cái này... Cái này, muội.... "

Nhìn nàng kinh sợ đến như vậy, Nhạc Phồn bận bịu trấn an nàng: "Muội đừng vội, không cần muội bồi." Một năm này ở bên nhau, nàng cũng hiểu rõ tính cách Bạch Liễm, muội ấy rất nghiêm túc cùng tỉ mỉ trong việc dùng linh thạch, đối mỗi khối linh thạch đều tính toán rất chi tiết, đổi đều không đổi được. Đoán chừng cố gắng luyện đan như vậy, cũng là vì muốn trả lại nàng ân tình, lần này dĩ nhiên là bị dọa sợ.

Bạch Liễm chân tay luống cuống, cúi đầu ngập ngừng nói: "Muội chiếm tiện nghi lớn, không thể không bồi."

"Xì xì" Nhạc Phồn bị nàng chọc cười, sau đó thu lại ý cười, nghiêng thân đến nhìn vào đôi mắt của nàng, chân thành nói: "Bạch Liễm, không nên đánh giá thấp giá trị chính mình, muội bây giờ đi theo ta mới là ủy khuất, nếu như muội ngày đó đi theo Mặc Hàm về Tần gia, bọn họ liền sẽ cho muội gấp bội phần những gì ta có thể cho muội. Chỉ tính một bình đan dược của muội thôi, đưa vào hội đấu giá, bọn hắn liền tranh nhau muốn có được, một vị Đan sư có thể luyện thành đan dược cấp sáu, giá trị có thể sánh với Nguyên Anh khách khanh, là ta chiếm tiện nghi của muội."

Bạch Liễm hơi kinh ngạc, do dự nói: "Thật sao? Thế nhưng là đan dược cấp năm cùng cấp sáu quá hiếm có, muội phí đi rất nhiều linh dược của tỷ mới luyện thành, trước đó muội đều làm hỏng đi ba lò thuốc rồi. Ngày trước phụ mẫu muội sợ nhất chính là làm hỏng lò thuốc, muội như vậy lỗ mãng thử nghiệm, bọn họ tất nhiên sẽ không đồng ý, cũng chỉ có tỷ cổ vũ muội làm loạn." Thử nghiệm đan dược càng cao cấp, không chỉ xác suất hao tổn càng lớn, mà chi phí cũng tăng lên gấp bội, nếu không phải hoàn toàn nắm chắc, đa phần không đan sư nào dám thử nghiệm, thà rằng luyện ra đan dược cấp thấp nhưng sẽ tránh được tổn thất.

"Ta chưa từng gạt muội, đan dược mà muội luyện được trong một năm qua, ta nếu cầm đi bán, đầy đủ mua về cho muội gấp mấy lần linh thảo mà muội đã dùng, cho nên đừng nghĩ lung tung, chuyên tâm luyện đan, hiểu không?"

Bạch Liễm nhẹ gật đầu: "Vậy tỷ cũng đừng buồn phiền về chuyện này nữa, tỷ phải vui vẻ lên, muội không thể đi cũng không sao, thời gian này muội ở nhà dốc lòng luyện đan, chờ tỷ trở về muội nhất định không để tỷ thất vọng."

"Nhưng ta một khi đi, liền phải hơn hai mươi năm mới có thể trở về."

Bạch Liễm sắc mặt ngưng tụ, lập tức không thể che hết có chút sa sút, nhưng rất nhanh đáp: "Không có chuyện gì, muội chờ tỷ."

"Nhưng ta không yên lòng muội." Nhạc Phồn lông mày nhẹ chau lại, ngoại trừ tiếc cho Bạch Liễm không được cơ hội tốt, nàng càng sợ Bạch Liễm bị thương tổn. Nàng đi vào phải hai mươi mốt năm mới trở ra, liền không có cách nào che chở cho muội ấy. Tuy nàng một mực đem Bạch Liễm giấu tốt, không người biết được muội ấy có thiên phú đến bực này, thế nhưng một khi nàng rời đi, làm sao yên lòng để muội ấy ở lại Vô Cực Tông, mà để muội ấy đến Hoành Châu cũng không biết sẽ thế nào, dù Tần gia có làm sao bảo hộ, cũng tránh không được chuyện ngoài ý muốn, hai mươi mốt năm, biến số quá lớn, nàng không muốn đánh cược.

Về phần Tần gia, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng khẳng định là sẽ đi, các nàng không ở, Tần gia một đại gia tộc lớn đến như vậy, nếu có một vài người không chấp nhận thân phận Bạch Liễm, nàng sợ Bạch Liễm sẽ bị khi dễ. Càng nghĩ, trong lòng Nhạc Phồn càng phát ra bất an, nàng bây giờ phải nhanh xung kích Kim Đan đỉnh phong, cho nên không thể ở lại cùng Bạch Liễm được.

Mắt thấy Nhạc Phồn trầm mặc không nói tựa hồ đang suy nghĩ gì, Bạch Liễm vội vàng nói: "Muội về Hoành Châu, tỷ đừng lo lắng, tỷ vào Hư Không Huyễn Cảnh mang về cho muội ít linh thảo là được."

Nhạc Phồn lập tức đem suy nghĩ kia ném ra ngoài, nàng không thể hành động theo cảm tính, bây giờ Tu Chân giới nguy nan, nàng nhất định phải nhanh trưởng thành, chỉ có như thế nàng mới có thể che chở thật tốt cho người này, quyết tâm đã định, nàng đưa tay nắm lấy Bạch Liễm, đem nàng lên ngự kiếm trực tiếp quay trở về viện tử, thấp giọng nói: "Không, ngày mai chúng ta đi Bắc Xuyên."

Tử Vân Phong bây giờ do Thần Phong tiếp quản, hắn mặc dù quy củ có chút cứng ngắt nhưng lại là người vô cùng có trách nhiệm, đối với Nhạc Phồn, hắn cũng hết lòng bảo vệ, biết được Vô Trần Tử đoạt đi danh ngạch của Tử Vân Phong, hắn cũng không thể làm gì, nhưng là dựa vào lí lẽ biện luận thay Nhạc Phồn lấy được một viên cấp sáu Hồi Nguyên Đan, một viên cấp bảy Chu Quả, đều không có giữ riêng mà đưa hết cho Nhạc Phồn.

Hồi Nguyên Đan cấp sáu vốn là Bạch Liễm luyện thành từ lâu, cũng không hiếm lạ, cho nên Nhạc Phồn đưa lại cho Thần Phong, chỉ nhận lấy Chu Quả mà thôi, sau đó lập tức đưa cho Bạch Liễm luyện dược. Bạch Liễm cho tới bây giờ chưa thấy qua cấp bảy Chu Quả, vui vẻ đến con mắt đều sáng lên, bưng lấy hộp vô cùng hài lòng nói: "Muội lại chiếm tiện nghi..." Nói xong lại cảm thấy mình tựa hồ nói câu này quá nhiều, thẹn thùng đến đỏ bừng cả mặt.

Nhạc Phồn nhìn nàng ngày thường thanh tú trầm ổn, lại cứ vì chuyện luyện đan cùng ân tình mà trở nên cực kỳ khả ái, nhịn không được mỉm cười: "Muội đã chiếm tiện nghi của ta rất nhiều, chiếm thêm chút nữa cũng không quan trọng, chỉ cần nhớ kỹ, ngày sau cho ta chiếm trở lại là được."

Nhạc Phồn mang theo Bạch Liễm tiến về Bắc Xuyên, bởi vì Bạch Liễm tu vi thấp, hai người liền cùng nhau ngồi trên phi kiếm của Nhạc Phồn. Nhạc Phồn sợ nàng không thoải mái, một mực ở phía sau dùng linh khí che chở nàng, tay cũng quan tâm đỡ nàng. Bạch Liễm hiếm khi cùng người thân mật như thế, vì vậy ngồi đến vô cùng thẳng tắp, sợ không cẩn thận sẽ tựa vào trên người Nhạc Phồn.

Nhạc Phồn nhìn nàng thân eo cứng ngắt ngồi đến đoan chính, có chút buồn cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ eo của nàng: "Muội làm gì ngồi thẳng tắp như vậy, eo không mỏi sao? Chẳng lẽ ta là con nhím, muội sợ ta đâm muội?"

Bạch Liễm hơi đỏ mặt vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không phải, muội sợ chen lấn tỷ." Dứt lời mau mau nới lỏng thân thể, thế nhưng vừa động liền có chút dựa vào trong lồng ngực Nhạc Phồn.

Nhạc Phồn thoáng sững sờ, tay lại rất tự nhiên mà ôm lấy eo của nàng, để nàng tựa vào trong ngực, cười nhẹ nói: "Thế này sẽ thoải mái hơn, ta cùng muội ở bên nhau lâu như vậy rồi, muội còn muốn xa cách ta sao? Lại nói, ta cũng không phải nam tử, muội đây là sợ ta chiếm tiện nghi?"

Một câu "chiếm tiện nghi" này rơi vào trong tai Bạch Liễm, khiến nàng bất giác có chút giật mình, nghĩ đến chính mình luôn nói chiếm tiện nghi Nhạc Phồn, giờ khắc này mới nhận ra câu nói đó thật sự không thỏa đáng, Bạch Liễm không khỏi có chút mặt đỏ tim run, lại sợ Nhạc Phồn phát hiện ra mình đang suy nghĩ lung tung, liền ngoan ngoãn dựa vào nàng ấy. Có người để mình dựa vào, vẫn là mềm mềm thơm thơm Nhạc Phồn, Bạch Liễm cũng không thể không thừa nhận như vậy quá mức dễ chịu hài lòng. Sau lưng Nhạc Phồn sắc mặt tự nhiên, thỉnh thoảng sẽ cùng nàng nói đến cảnh sắc ven đường, một lát sau nàng cũng quên đi vừa rồi lúng túng, toàn tâm nghe nàng ấy nói chuyện.

Nhạc Phồn nhìn xem Bạch Liễm cúi đầu nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh, trong mắt muội ấy mang theo vẻ vui mừng hân hoan, đôi con ngươi màu hổ phách một mảnh tinh khiết thấu triệt, Nhạc Phồn trong lòng càng phát ra mềm mại, nàng thật sự không nỡ để cho muội ấy phải gặp cảnh long đong như quá khứ, liền muốn che chở, chỉ hi vọng Tần gia có thể hảo hảo đãi muội ấy.

Trong lúc Nhạc Phồn có chút xuất thần, đột nhiên từ đâu xuất hiện một cổ linh lực ba động, để nàng con ngươi lập tức co rụt lại, lúc này các nàng đang ngự kiếm đi giữa vạn dặm không trung, từ đâu tới luồng rung động này?

Cơ hồ là trong chớp mắt, Nhạc Phồn ôm lấy Bạch Liễm xoay người nhảy khỏi phi kiếm, một bên rơi xuống, một bên trong tay đánh ra pháp quyết. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Bạch Liễm còn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả quân: Hai người các ngươi đừng cãi cọ, cuối cùng đều muốn bị chiếm tiện nghi, hiện tại nhiều ít chỉ là lợi tức.

Nhạc Phồn: Không sao, chiếm thêm một chút cũng không quan trọng, ngày sau cho ta chiếm trở về là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play