Nhạc Phồn vốn toàn thân căng cứng muốn liều mạng một lần, lập tức ngốc tại chỗ, nhìn lão nhân trước mắt người không ra người quỷ không ra quỷ bởi vì quá vui mừng mà khóc cười như điên, bên tai quanh quẩn lời hắn, Sở gia có hậu? Là nói nàng sao? Chính là Sở gia đã mất tung tích tại Tu Chân giới. Thật sự nàng không phải họ Sở, phụ mẫu nàng đều là tu sĩ bình thường, đã sớm rời đi nàng, trong tộc nàng cũng chưa từng nghe nói cùng họ Sở có quan hệ. Thế nhưng.... Ma tộc gắt gao theo dõi nàng, ba phen mấy bận muốn lấy tinh huyết của nàng, chẳng lẽ bởi vì nàng là hậu nhân Sở gia?
Một vị lão nhân chỉ còn lại tàn hồn trong Hư Không Huyễn Cảnh, không ngờ lại là người của Sở gia vạn năm trước đã bị diệt tộc, quá nhiều nghi hoặc chấn kinh để nàng nửa ngày không bình tĩnh nổi.
Lão nhân ý thức được chính mình còn gắt gao trói buộc Nhạc Phồn, lập tức bối rối nới lỏng lực đạo. Nhạc Phồn đang lúc sững sờ đột nhiên bị buông ra, trực tiếp té nhào trên đất. Lão nhân luống cuống tay chân đỡ nàng lên, cấp tốc dò xét kinh mạch cho nàng, ngay sau đó trong mắt hắc khí cuồn cuộn, hiển nhiên giận không kiềm được, hắn cơ hồ gầm thét lên: "Ai lấy tinh huyết của ngươi!"
Hắn hiển nhiên nộ khí xung thiên, trong lúc nhất thời toàn bộ thạch thất gió lạnh rít gào, để bên ngoài một đám quỷ linh bị dọa đến run lẩy bẩy.
Nhạc Phồn đều bị âm phong cào đến mở mắt không nổi, lại nghĩ tới Bạch Liễm, hoảng hốt vội nói: "Tiền bối đừng nóng giận, là Ma Tộc, tiền bối đừng làm tổn thương bằng hữu của ta."
Nghe vậy lão giả lúc này mới cưỡng chế lửa giận, chỉ là sau khi trận cuồng phong lắng xuống, hắn sắc mặt vẫn không tốt chút nào: " Ma Tộc, bọn chúng vậy mà dám tới Tu Chân đại lục, thậm chí xâm nhập vào Hư Không Huyễn Cảnh, các đại gia tộc đều bất tài đến thế sao?"
Nhạc Phồn nhìn hắn mặc dù tính tình đáng sợ hỉ nộ khó kiềm, nhưng thật ra ý tứ đều là bảo vệ nàng. Nàng do dự chốc lát, nhìn Bạch Liễm đang yên tĩnh dựa vào nơi cửa động, mới thấp giọng hướng lão nhân hỏi: "Tiền bối nói Sở gia có hậu, ý nói vãn bối là hậu nhân Sở gia sao?"
Trên mặt lão nhân tức giận ngưng lại, ưu tư nhìn Nhạc Phồn: "Ngươi một mực không biết được sao?"
Nhạc Phồn lắc đầu: "Sở gia cơ hồ đã mất tích tại Tu Chân đại lục, cũng không nhiều người biết đến sự tồn tại của gia tộc này, ngay cả vãn bối cũng chỉ một lần nghe phó tông chủ Bách Mạch Tông nhắc qua. Về phần phụ mẫu ta, chỉ là tán tu bình thường, gia tộc ta cũng là họ Nhạc, vốn dĩ không biết được việc này."
Lão nhân trầm mặc không nói, thần tình trên mặt bi thương: "Không ai nhớ kỹ Sở gia, ha ha, chúng ta nhất mực vì Tu Chân giới liều sạch vốn liếng, hao hết tính mạng toàn tộc để bảo vệ bọn chúng, để rồi rơi vào cảnh diệt tộc như hôm nay, vậy mà không người nhớ đến, buồn cười, buồn cười!"
Nhạc Phồn nhìn hắn như vậy cũng không dễ chịu, người này hẳn là một đại nhân vật của Sở gia, chẳng biết tại sao xuất hiện trong Hư Không Huyễn Cảnh với dáng vẻ thế này. Nàng thở dài: "Bây giờ Tu Chân giới đầy một bè lũ xu nịnh giả dối, đối mặt Ma Tộc, tình cảnh rất không ổn."
Lão nhân hừ lạnh một tiếng: "Bọn hắn không đến chết không tỉnh ngộ, năm đó ta toàn tộc hi sinh khiến lòng người thương tiếc. Chỉ là.... " Hắn nhìn Nhạc Phồn, trong mắt lộ ra ý cười từ ái: "Lão phu quả nhiên không ngờ tới ta còn có thể nhìn thấy huyết mạch dòng chính Sở gia, cũng không biết lúc trước huyết mạch bằng cách nào tồn lại, đích thực ông trời chiếu cố, cuối cùng nhớ ta Sở gia vì bách tính muôn dân xuất sinh nhập tử, để con cháu đời sau đạt được kỳ ngộ mà rơi vào bên trong động phủ của ta."
Nhạc Phồn có chút không hiểu, nói khẽ: "Chỉ là Nhạc Phồn không biết, Lão Tổ vì sao lưu lại trong Hư Không Huyễn Cảnh, lại trở thành.... Dáng dấp như bây giờ?"
Lão nhân vẻ mặt có chút xuất thần, tựa hồ rơi vào trong hồi ức xa xưa, sau một hồi mới trầm giọng nói: "Trận đại chiến năm đó, ta cùng đại ca cũng chính là Sở Hưng, gia chủ Sở gia, mang theo tám vạn Ngự quỷ linh cùng Ma Tộc đối chiến...."
Trận chiến kia cực kỳ thảm liệt, Mai Cốt Chi Địa là chiến trường chính, Ma Tộc xâm lấn Tu Chân giới theo ba đường, trong đó một đường giết chóc vô cùng tàn nhẫn, một binh đoàn ma tu hung hăng xông vào cửa từng gia tộc tại Hoành Châu. Mà trong thành Hoành Châu đều là tu sĩ đẳng cấp thấp, dân chúng bình thường cũng mấy vạn người, lui không thể lui. Sở gia mang toàn tộc ra chống đỡ ma binh, gia chủ Sở Hưng lúc ấy đã Tiên Thiên chi cảnh, cùng với Sở Thịnh dẫn người đến chi viện Mai Cốt Chi Địa. Đánh xong một trận, toàn bộ tinh nhuệ Sở gia đều ngã xuống, mà thành Hoành Châu dĩ nhiên bị phá nát, rất nhiều gia tộc đều bỏ thành trốn chạy, chỉ có Sở gia vẫn liều mạng chống đỡ, cuối cùng không một ai có thể đào thoát, toàn tộc bị diệt.
Tại Mai Cốt Chi Địa, các gia tộc cơ hồ là liều mạng tử chiến cùng Ma Đế và Lục đại hộ pháp. Sở gia hiệp trợ Bách Mạch Tông, Vạn Kiếm Môn, lúc ấy chặt xuống thủ cấp Mạt Lộ cùng Cửu U hai tên đại hộ pháp, Sở Hưng tại chỗ bỏ mình. Sở Thịnh cùng gia chủ Văn Nhân gia truy sát Kỳ Sơn, rốt cuộc Sở Thịnh cũng ngã xuống, nhưng bởi vì Ngự quỷ thuật đã đạt đến cảnh giới tối thượng, nên còn lưu lại tàn hồn. Sau khi tàn hồ Sở Thịnh quay về Sở gia, liền biết được Sở gia toàn tộc diệt vong, bởi vì chịu đả kích quá lớn, nhất thời đánh mất bản tính chính mình, cuối cùng ngoài dự liệu tự thân luyện hóa thành quỷ linh. Sở Thịnh mấy trăm năm lãng du khắp thế gian, vừa lúc gặp Hư Không Huyễn Cảnh mở ra liền bị hút vào bên trong, ở chỗ này lưu lại hơn vạn năm.
Nhạc Phồn sau khi nghe xong, ngẩng đầu nhìn Sở Thịnh, trong lòng phi thường khó chịu, toàn tộc diệt vong chỉ còn một mình ông ấy, người không ra người quỷ không ra quỷ bị nhốt ở đây, là cỡ nào tuyệt vọng cùng cô tịch.
Sở Thịnh nhìn nàng thần sắc bi thương, chính mình ngược lại cười ha hả: "Tiểu oa nhi phấn chấn lên, không cần đau buồn, nhiều năm như vậy thống khổ đối với ta đã thành thói quen. Sở gia cả đời nghiên cứu Ngự quỷ thuật, dù sao vẫn bị một số người lên án, ta vạn năm qua ở chỗ này lại không phải nghe bọn chúng mồm mép láo xược, cũng không phải chịu đựng một đám gia hỏa dối trá luôn ra vẻ đạo mạo, tiêu dao khoái hoạt. Bây giờ lại biết được huyết mạch dòng chính Sở gia vẫn còn, chẳng phải là sướng càng thêm sướng!"
Hắn ngưng cười si mê nhìn lấy hết thảy trước mắt, trong tay lấy ra một tấm trận pháp linh kỳ: "Chỉ là đã nhiều năm như vậy, ta cũng muốn buông tha mình, thế nhưng lại không bỏ xuống được Sở gia Ngự quỷ thuật, cho nên mới bố trí thí luyện nơi cửa động, tìm kiếm người kế thừa, không ngờ chờ đến con, thiên ý thiên ý!"
Nhạc Phồn sau khi nghe xong mím mím môi, mặc dù có thể hiểu được nhưng nghĩ đến Bạch Liễm một thân thương tích, nàng vẫn tràn đầy tức giận cùng đau lòng.
Sở Thịnh thấy sắc mặt nàng biến hóa, nhẹ ho một tiếng: "Làm sao?"
Nhạc Phồn dừng một chút nói thẳng: "Bằng hữu của con bị quỷ linh gây thương tích, hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh, con lo lắng nàng. "
Sở Thịnh nghe vậy nở nụ cười: "Con chính là trách bọn chúng ra tay quá độc ác?"
Nhạc Phồn không nói lời nào, thái độ rất rõ ràng. Nàng xưa nay không phải thích hùng hổ dọa người, nếu bản thân nàng gặp chuyện phải này, nàng đều không có chút lời oán giận, nhưng đổi lại là Bạch Liễm, nàng liền khó mà tiêu tan được lửa giận.
Sở Thịnh thấy thế thấp giọng trấn an nàng: "Đừng nóng giận, ta thay con giáo huấn bọn chúng. " Ngay sau đó, Sở Thịnh lông mày dựng lên trầm giọng nói: "Kẻ nào đả thương bằng hữu của Tiểu chủ nhân, liền tự đi ao quỷ lãnh phạt, đánh ba mươi roi quỷ."
Vừa mới nói xong bên ngoài một mảnh thanh âm kêu khóc, Nữ quỷ kia khóc đến một bên mặt 'nước mắt' chảy ròng ròng. Chỉ là quỷ linh tự nhiên không có nước mắt, vì vậy trong con mắt kia chính là quỷ khí chảy ra ngoài, thoạt nhìn không gợi lên chút thương cảm, thậm chí khiến người hận không thể mau mau lấy roi quỷ đánh xuống.
Nữ quỷ vừa khóc vừa nói: "Tiểu Chủ Nhân bớt giận, chúng thuộc hạ sai lầm rồi, nghĩ tình thuộc hạ đã thay nàng rút ra quỷ khí mà khoan thứ một hai, thuộc hạ chỉ còn lại nửa người, ba mươi roi đánh xuống tan nát thì phải làm sao. Thuộc hạ xin thề từ nay về sau ngoan ngoãn nghe lời, bảo hộ bằng hữu của ngài, thỉnh ngài giúp thuộc hạ cầu tình, ô ô."
Nhạc Phồn trong lòng một mảnh lạnh giận, cũng không nhìn đến nửa gương mặt quỷ khủng bố kia, nhưng nghe thanh âm kêu thóc bi thương, thực sự nhịn không được có chút bất đắc dĩ. Sở Thịnh nhìn như thế bá khí lợi hại, làm sao quỷ linh dưới trướng người có vẻ thiếu thông minh?
Mắt thấy Nhạc Phồn có một chút mềm hoá, Sở Thịnh cũng mở miệng nói: "Bọn chúng mặc dù có chút ngốc, bất quá cũng vì ta bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, không đủ khả năng duy trì thần trí thanh minh cho chúng. Vừa rồi cùng con trò chuyện một nữ một nam gọi là Tử Linh cùng Thiên Thương, chính là tử kim chiến thần thống lĩnh tám ngàn quỷ linh dưới tay ta, năm đó thời kỳ toàn thịnh, bọn hắn cảnh giới có thể so Động Hư đỉnh phong, đợi ta truyền thừa cho con Ngự quỷ thuật, bọn hắn liền là của con."
Lời này ý tứ rất rõ ràng, những người này ngày sau đều là thuộc hạ của nàng, phạt quá tàn nhẫn thì tổn hại vẫn là người của nàng mà thôi. Nhạc Phồn lúc đầu tức giận bởi vì bọn hắn ác ý dẫn đến Bạch Liễm trọng thương, nhưng nghe lời Sở Thịnh nói không sai, những quỷ linh kia đích thực khá ngốc nghếch.
Nàng trong lòng buồn bực thoáng hạ xuống, mở miệng nói: "Liền phạt nhẹ một chút." Đương nhiên, cũng không thể tha bổng được.
Cuối cùng Tử Linh cùng một đám quỷ dưới trướng mỗi người chịu mười lăm roi, lập tức vui vẻ tụ tập về ao quỷ. Nhạc Phồn thấy vậy nhịn không được nghĩ, mình có phải bị lão tổ gạt rồi hay không, cái gọi là quỷ roi cũng không quá lợi hại đi, không phải vậy bị đánh mười lăm roi sao còn vui vẻ như thế. Chỉ là ngay sau đó nghe được một mảnh thê lương tiếng quỷ khóc sói gào, nàng lập tức bỏ đi ý nghĩ vừa rồi, lần nữa xác định, cái này quỷ linh thực sự là ngốc.
Bây giờ tình thế đã an ổn, Nhạc Phồn mau mau đến bên người Bạch Liễm, tay vuốt ve sườn mặt của nàng, vẫn là lạnh băng, kinh mạch vẫn suy yếu vô cùng. Nhạc Phồn quay người khẩn thiết nhìn Sở Thịnh: "Lão tổ, xin người chữa thương cho Bạch Liễm, nàng thoạt nhìn rất không khỏe."
Nhạc Phồn có chút dừng lại, nhẹ gật đầu: "Nàng tuy chỉ là Trúc Cơ, nhưng lần này nếu không có nàng, con sợ đã chết ở trong tay ma tu rồi. Trước đó Đoạn Long Thạch rơi xuống, nàng vốn có thể chạy thoát nhưng lại trở vào bảo hộ cho con, để rồi thương tích đầy mình, con thiếu nàng rất nhiều."
Sở Thịnh thoáng kinh ngạc: "Tu Chân giới hiếm có được người trọng tình trọng nghĩa như vậy, chỉ là nàng thân thể hao tổn rất nặng, cần chậm rãi khôi phục, ta đã không phải người sống, giúp không được nàng. Bất quá.... Con có thể chữa thương cho nàng."
Nhạc Phồn cười khổ nói: "Con bị lấy đi tinh huyết, bây giờ chẳng khác gì phế nhân, một điểm linh lực cũng không còn."
Sở Thịnh nhẹ giọng nở nụ cười: "Trong họa có phúc, tu vi của con bị phế hơn phân nửa, vốn là đại nạn, nhưng bây giờ lại không gì tốt hơn, haha. Chỉ là, con nhất định phải nhớ kỹ, Ngự quỷ thuật của Sở gia ta không phải tà thuật, ngày sau cũng không cần để ý sắc mặt đám người kia, cũng không cần vì bọn họ mà ủy khuất chính mình, nên thường xuyên giao tiếp cùng quỷ linh, con sẽ thấy chúng nó rất đơn thuần đáng yêu."
Nhạc Phồn còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy lời lão tổ nói có chút vi diệu, đột nhiên cả người nàng bị một đoàn quỷ khí trói buộc không cách nào động đậy, mà Sở Thịnh đang ngồi trên ghế liền xuất hiện trước mặt nàng, một cỗ cường đại linh lực ập tới, nàng không tự chủ được đưa hai tay cùng Sở Thịnh song chưởng đối nhau, nồng đậm quỷ khí rót thẳng vào trong cơ thể nàng, trong lúc nhất thời để nàng như rớt vào hầm băng, toàn thân phát lạnh. Bên tai mơ mơ màng màng truyền đến tiếng nói Sở Thịnh: "Đừng sợ, giữ cho thần trí thanh minh, cố thủ bản tâm, cái khác giao cho ta. "
Không biết qua bao lâu, Sở Thịnh cả người luyện hóa thành quỷ khí, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dáng dấp của hắn. Nhạc Phồn toàn thân phát run, cả người bị quỷ khí bao phủ, mà trong thần thức của nàng, cuồn cuộn không ngừng chú ngữ thời viễn cổ tràn vào, chính là pháp quyết Ngự quỷ thuật, rắc rối phức tạp, nhưng ngoài ý liệu lại rõ ràng thông thấu. Mà bên ngoài cửa, một đám quỷ linh yên tĩnh lạ thường, nhao nhao ngừng ở nơi đó nhìn hết thảy trong thạch thất, chờ nghênh đón chủ nhân đời tiếp theo của bọn hắn.
Đợi đến lúc Nhạc Phồn mở mắt ra, Sở Thịnh một tia khí tức cuối cùng cũng theo đó chôn vùi, chỉ để lại một lời như được giải thoát: "Hơn một vạn năm, ta cũng nên rời đi, con hảo hảo sống sót, Sở gia liền nhờ vào con, Quỷ Linh cũng có tình, chớ có lạm dụng Ngự Quỷ Thuật. "
Nhạc Phồn trong lòng tràn ngập cảm giác bi thương, cho dù nàng cùng lão tổ bất quá ngắn ngủi nửa ngày gặp mặt, nhưng người chính là thân nhân duy nhất của nàng trên đời, lại vì nàng mà hao hết tâm huyết cùng linh lực. Người rời đi rồi, từ nay thế gian sẽ không còn thân nhân của nàng nữa.
Nhìn linh kỳ ủ rũ nằm trên đất, Nhạc Phồn vành mắt đỏ bừng, có chút vươn tay ra, lá cờ liền tự động bay vào trong tay nàng, ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển, lập tức một đạo ấn phù trực tiếp đi vào giữa mi tâm của nàng, trong mắt nàng liền tuôn ra điểm điểm ánh sáng vàng rực. Xa xa một đám quỷ linh vốn còn chìm trong bi thống mà kêu khóc thảm thiết, lập tức toàn bộ theo trận mà lên, tràn ngập thông đạo là tám ngàn quỷ linh xếp hàng thẳng tắp, trang nghiêm mà đáng sợ, quỷ khí ngất trời. Bọn hắn cùng nhau cung kính quỳ xuống, một gối rơi trên đất, hướng Nhạc Phồn cúi đầu.
Toàn bộ quá trình không có một tia động tĩnh, lại lộ ra một loại khí thế mạnh mẽ, để cho người ta nhịn không được huyết dịch sôi trào, trong lúc nhất thời có loại cảm giác làm vua thiên hạ. Giờ khắc này ở trong đôi mắt sáng rực của Nhạc Phồn, những quỷ linh kia không còn là một đoàn sương đen hay quỷ ảnh dọa người, mà chính là một đội quân chỉnh tề hùng dũng. Dẫn đầu Tử Linh cùng Thiên Thương, một bên giáp tím, một bên giáp vàng khí khái hào hùng, cương nghị sắc bén, nhất là Tử Linh, mảy may nhìn không ra trước đó dáng vẻ có chút thiếu thông minh.
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo đều là Nhạc tiểu chủ nhân cùng Tần tiểu chủ tử vung thức ăn cho chó! Tốt lắm! Tám ngàn quỷ linh ngốc nghếch cùng Côn tiểu manh manh ra sức trình diễn cho các ngươi xem!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT