"Nào, mau lại đây ngồi." Khi Thế Dịch đứng dậy đi đến dẫn Hạ Ninh Dung vào
Sau khi đã ổn định vị trí, căn phòng bỗng trở nên im ắng. Hạ Ninh Dung có chút không quen khi bị một người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình, cô lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng này: "Khi nhị thiếu là có chuyện gì sao?"
Khi Thế Dịch hoàn hồn: "À, có. Anh nghĩ là em cũng đã đoán ra được rồi."
Hạ Ninh Dung: "..."
"Em vốn dĩ là tiểu thư Khi Gia bị thất lạc, bao nhiêu năm nay gia đình đều không ngừng tìm kiếm tung tích về em. Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. Em có thể trở về Khi Gia với anh được không?" Khi Thế Dịch tha thiết
"Tôi..." Hạ Ninh Dung ngập ngừng
Khi Thế Dịch liền nắm lấy tay cô: "Ba mẹ đều rất mong có thể gặp lại em."
"Khi nhị thiếu, chuyện đến quá đột ngột tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý..." Hạ Ninh Dung rút tay ra
Khi Thế Dịch lập tức giữ tay cô lại: "Không sao, em có thể sắp xếp mọi việc ở đây. Anh sẽ đưa em và con sang Anh bất cứ khi nào em chuẩn bị xong."
"Khi nhị thiếu, tôi cần thời gian để bình tĩnh lại."
"Đúng vậy, cháu nên để con bé từ từ tiếp nhận sự thật. Không nên quá nóng vội."
"Nhưng chú Lăng à, cháu thật sự rất gấp. Ba mẹ cháu rất mong được gặp con gái của họ."
"Vậy cũng không thể vội được, cháu phải hiểu cho tâm trạng của em gái chứ." Lăng phu nhân đi đến cầm tay Hạ Ninh Dung
"Cuối cùng thì Khi Gia cũng có được một vị tiểu thư rồi. Thật không ngờ vậy mà lại là thư ký của thằng Hàn Nhượng nhà cô." Lăng phu nhân ngắm nhìn Hạ Ninh Dung, vẻ mặt có chút tiếc nuối
"Bà như vậy là sao chứ hả? Thằng Hàn Nhượng là do không có duyên với con gái Khi Gia thôi, vẫn còn có Ánh Nguyệt mà." Lăng Hàn Mặc trách vợ
Hạ Ninh Dung bỗng cảm thấy bản thân như rơi vào động mai mối vậy. Vừa nãy còn nói để cô có thời gian bình tĩnh lại vậy mà giờ đôi vợ chồng này lại bàn đến chuyện liên hôn giữa hai gia tộc rồi. Người bắt đầu có tuổi đều sẽ quan tâm đến vấn đề con cái cháu chắt như vậy sao?
_________
"Chị Ninh Dung và An Chi không sao chứ?"
"Không vấn đề gì. Mami tớ có chuyện ra ngoài rồi, còn An Chi đang ngủ trong phòng."
Hắc Lãnh Thần nghĩ đến lúc daddy trở lại xe nét mặt có vẻ không được ổn lắm: "Lúc đó có chuyện gì xảy ra sao?"
Hạ Tử Minh nghĩ đến lại thấy bực mình, cậu cau mày khó chịu: "Daddy cậu, tớ thật không thể chấp nhận được. Sao ông ấy lại có thể lạnh lùng như vậy được chứ?"
"Daddy tôi làm sao?"
Hạ Tử Minh kể lại mọi chuyện cho Hắc Lãnh Thần nghe. Lúc đấy cậu chỉ được ở trong xe nên không biết chuyện gì đã xảy ra, đến lúc nghe Hạ Tử Minh kể cậu mới thấy có điều gì đó không đúng.
Đâu phải daddy chưa từng gặp qua Hạ An Chi, đúng là ông ấy rất tàn nhẫn nhưng với một đứa trẻ như vậy rõ ràng là không thể có chuyện đó được. Không lẽ là vì mẹ của Hạ An Chi là Hạ Ninh Dung nên daddy cậu mới có phản ứng như vậy? Cũng không đúng, Hạ Ninh Dung vốn là mami của cậu lẽ ra daddy phải nhận ra ngay An Chi là con của mình. Dựa theo phản ứng của Hắc Hoàng Thiên cho thấy anh hoàn toàn không biết gì cả. Chuyện này rốt cuộc là có uẩn khúc gì chăng?
"Hạ Tử Minh."
"Hả?"
"Mami tôi... thực ra không phải Tuyết Sương." Hắc Lãnh Thần ngập ngừng