Từ sau hôm đó đến tận khi kỳ thi kết thúc, Trịnh Tinh Nhan không hề thấy Tiểu Mạch đi theo mình sau khi tan học một lần nào nữa, điều này giúp cô còn chưa nghĩ thông suốt thoáng thở phào nhẹ nhõm, cô định dùng thời gian nghỉ đông này suy nghĩ cho rõ ràng rốt cuộc tình cảm mình đối với Tiểu Mạch là gì.
Kỳ nghỉ năm nay khá ngắn, chỉ có hai mươi mấy ngày, thế nhưng các giáo viên vẫn lo trong hai mấy ngày này tụi học sinh chỉ mãi ăn chơi quên bài nên cho rất nhiều đề thi mẫu để về làm.
Trịnh Tinh Nhan học lớp chọn nên kỳ này đã học xong toàn bộ chương trình của mười một, sau khi thầy Viên vạch kế hoạch toàn bộ chương trình học của lớp mười hai cho học kỳ sau xong, thì sang lớp mười hai, toàn bộ thời gian sẽ dùng để hệ thống ôn tập lại chương trình học của ba năm cấp ba. Vì lý do này mà bài tập nghỉ đông nhiều hơn lớp phổ thông rất nhiều, chứ không phải chỉ hơn một hai bài. Khi tiết học cuối cùng kết thúc, ba người Trịnh Tinh Nhan mỗi người cõng một túi sách to đùng, cộng thêm một giỏ xe đầy mới xem như đóng gói đầy đủ bài tập cho kỳ nghỉ, chuẩn bị mang về nhà ăn tết.
“Cả kỳ nghỉ tính ra chỉ được ba ngày giao thừa mùng một mùng hai! Thật là độc ác quá mà!” Tối mùng bảy, Trịnh Tinh Nhan gọi điện than phiền với Trầm Uyển Thanh: “Tớ còn năm đề toán, sáu đề lý, ba đề hoá, ba đề sinh chưa làm. Còn cậu?”
“Tớ? Tớ còn nhiều lắm, trước tết tớ dành hết thời gian để chuẩn bị thi TOELF với SAT mà, lần này cảm thấy không tệ, chắc điểm cũng ổn.”
“Đúng rồi, lần trước cậu nói mà tớ quên mất. Ha ha, thế có cần chép bài của tớ không? Bài của bản tiếu thư không phải ai cũng chép được đâu nhá, cơ mà cho cậu mượn chép đấy!” Trịnh Tinh Nhan bắt đầu tỏ vẻ đắc ý.
“Không cần đâu, tớ tranh thủ làm là được.”
“Vậy cậu nhanh đi làm đi, tớ cúp máy đây, bai bai!”
Cúp máy rồi, Trịnh Tinh Nhan suy nghĩ một lát, nhắn một tin cho Tô Kiệt: “Kiệt Khắc Tô, ông đang làm gì thế?”
“Năm mới còn có thể làm gì, đương nhiên là chơi game.”
“Bài tập ông làm xong chưa mà chơi game thế? Còn mấy đề nữa?”
“Xong từ trước tết kia nhá, không xong sao yên tâm ăn tết? Mà khoan, không phải bà còn chưa xong đó chứ?”
“… Chưa xong đấy!” Trịnh Tinh Nhan nhắn xong, nghĩ ngợi một lát, cất điện thoại tiếp tục làm bài.
Kết quả cuối kỳ, thứ hạng của bạn Trịnh lại tiếp tục tụt dốc. Sau thi thầy Viên nói chuyện với từng bạn một, phân tích tình hình của mỗi người. Đến phiên Trịnh Tinh Nhan, thầy nói: “Tinh Nhan à, năng lực của em thật ra không giảm, chỉ có điều tất cả mọi người đều nỗ lực tiến lên, còn em thì cứ dậm chân tại chỗ, cho nên thứ hạng mới tụt. Thật ra thầy đã thấy, học kỳ này em đi học mà không quá chuyên tâm, là nguyên nhân gì em có thể nói với thầy không? Có khó khăn gì thầy có thể giúp em không? Chặng đường cấp ba đã qua một nửa, bắt đầu từ học kỳ sau mọi người sẽ cố gắng nỗ lực cho kỳ thi Đại học, nếu tình hình vẫn như vậy, thứ hạng của em sẽ ngày càng thấp. Chúng ta mặc dù là trường chọn lớp chọn, thế nhưng lớp phổ thông, trường phổ thông cũng không thiếu những học sinh đang cố gắng đi lên. Em đừng ngại thầy dong dài, thầy chỉ hy vọng các em có nhiều sự lựa chọn hơn, mà không phải do trường hay ngành chọn em. Em đã có kế hoạch cho tương lai của mình chưa? Thầy thấy Trầm Uyển Thanh với em rất thân nhau, nếu em có điều gì lo lắng có thể tâm sự với bạn ấy, bạn ấy cũng bằng tuổi các em nhưng ít bạn đồng trang lứa có được kế hoạch rõ ràng cho tương lai như bạn, em có thể học hỏi kinh nghiệm từ bạn. Giữa bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau, thầy cũng sẽ nhắc bạn giúp đỡ em nhiều hơn…”
Trịnh Tinh Nhan hiểu những lo lắng của thầy đối với mình, chỉ có điều cô chưa ý thức được trận chiến thi vào Đại học đã lặng lẽ bắt đầu nổi sóng rồi thôi. “Thời gian sẽ quyết định!” Cô thầm quyết tâm, đáp lời thầy: “Thưa thầy, có thể cho em thời gian nghỉ đông được không ạ? Từ học kỳ sau em nhất định sẽ điều chỉnh tốt!”
Nghỉ đông bận rộn đến mức Trịnh Tinh Nhan không có thời gian để suy nghĩ tình cảm của mình đối với Tiểu Mạch, khi nhìn vào Trầm Uyển Thanh mục tiêu đâu đã vào đấy cùng Tô Kiệt đã vươn lên thứ hạng số hai, Trịnh Tinh Nhan hiểu rằng, dù thế nào đoạn tình cảm này đều phải gác lại.
Lại qua mười ngày, học kỳ mới bắt đầu. Trịnh Tinh Nhan xếp bài tập đã làm xong vào cặp sách và giỏ xe, trong gió rét tháng một đạp xe đến trường.
Trầm Uyển Thanh và Tô Kiệt đều có thể cảm nhận được quyết tâm của Trịnh Tinh Nhan. Học kỳ mới vừa bắt đầu, cô đã dẹp tất cả tâm tư vui đùa, ngay cả tan học cũng giành giật từng giây mà ôn bài, đến cậu bạn Tiểu Mạch cũng thật lâu không nghe thấy cô nhắc đến. Ngoại trừ Trịnh Tinh Nhan, trong lớp rất nhiều bạn học đã sớm bắt đầu tiến vào trạng thái sẵn sàng cho kỳ thi Đại học.
Cuối tháng ba, kết quả thi TOEFL và SAT của Trầm Uyển Thanh đã có, rốt cuộc cô bạn đã hoàn thành mục tiêu đạt được điểm cao cho hai kỳ thi này trong lớp 11. Trịnh Tinh Nhan và Tô Kiệt đều vui mừng cho cô, tan học, ba người cùng nhau chạy đến quán ăn vặt mua đồ uống chúc mừng.
Lâu lắm chưa đi quầy vặt làm Trịnh Tinh Nhan hôm nay đặc biệt vui vẻ, gần đây tinh thần của cô rất tốt, thầy Viên cũng khen quả nhiên học kỳ mới bắt đầu cô đã điều chỉnh tốt hơn, hơn nữa Trầm Uyển Thanh đã phá hạ được hai toà núi cao, tình hình của Tô Kiệt cũng tốt, hoàn toàn không cần lo lắng. Bạn bè bên cạnh đều có tiến bộ, tương lai sẽ ngày càng tốt, Trịnh Tinh Nhan có thể cảm giác được tất cả mọi người nhất định đều có thể thực hiện được mục tiêu của mình, đây quả thật là một niềm vui lớn!
Trịnh Tinh Nhan cùng Trầm Uyển Thanh cười vui vẻ vừa nói chuyện vừa đi đến quầy quà vặt, ngay lúc cô đang cảm thán lâu lắm không đến mua đồ không biết bây giờ nên uống gì, thì phía sau có một cô gái nhanh nhẹn thò tay vào chảo nóng lấy hai chai nước, đuôi ngựa thật dài phất nhẹ qua cánh tay Trịnh Tinh Nhan, “Tóc cậu ấy đẹp thật, đen bóng mà không bị rối nữa!” Trịnh Tinh Nhan vừa cảm thán vừa nhìn theo cô gái. Chỉ thấy cô gái đặt hai chai nước lên quầy thu tiền, một chàng trai đặt những món ăn vặt khác lên tính chung. Tính tiền xong, hai người cười nói đi ra ngoài.
“Đó là Tiểu Mạch đúng không? Phong cách ăn mặc ngày càng giống chim công nhỉ.” Trầm Uyển Thanh do dự một lát, nói.
“Đúng vậy, để tóc dài quá, suýt nữa tớ không nhận ra.” Trịnh Tinh Nhan bình thản đáp.
“Cậu không sao chứ?” Trầm Uyển Thanh cẩn thận quan sát nét mặc cô.
“Tớ thì có chuyện gì được chứ? Chuyện qua lâu rồi, cậu yên tâm đi!” Trịnh Tinh Nhan vừa thoải mái cười vừa đưa tay lấy một chai trà sữa Assam nóng.
Đột nhiên bên cạnh có một bàn tay lanh lẹ đoạt đi, hơn nữa cổ tay còn đeo một cái đồng hồ rất quen. Trịnh Tinh Nhanh ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tô Kiệt bày vẻ đắc ý lắc lắc trà sữa trong tay. “Kiệt Khắc Tô! Đó là của tôi! Trả lại cho tôi!”
“Có tên bà trên đây không? Ai lấy trước là của người đó!”
“Đường đường đàn ông đàn ang mà uống trà sữa làm gì! Nhanh trả đây! Để tôi lấy lại được ông chết với tôi!”
“Trên kệ còn đấy, bà lấy đi.”
“Nhưng trên kệ không nóng, ông lấy đi, đàn ông đàn ang uống nóng làm gì!”
“Tôi thích uống nóng đấy, bà quản được à!”
“…” Trầm Uyển Thanh bất đắc dĩ nhìn hai người đang tranh nhau: “Nhanh chọn đi nào, phải vào học nữa! Nếu không đưa tới ngay tớ không tính tiền đâu đấy.”
Trịnh Tinh Nhan nhân lúc Tô Kiệt thất thần một giây, cướp lấy trà sữa chạy tới chỗ Trầm Uyển Thanh: “Mau mau tính tiền, của tớ của tớ đây!”
Kỳ thực nói không thất vọng là giả, một người mới trước đây không lâu định thổ lộ với mình mà thoáng cái đã vui vẻ với nữ sinh khác, Trịnh Tinh Nhan vẫn cảm thấy đôi chút buồn bã, có điều tựu chung cô vẫn vui vẻ cho Tiểu Mạch.
Nói thật rõ ràng là cô trêu chọc cậu trước, cuối cùng lại làm lơ đối phương, dù thế nào cũng là mình sai. Không muốn cưới cớ sao còn trêu con nhà người ta? Là cô có lỗi với cậu. Bây giờ thấy cậu không bị mình làm tổn thương, trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ thực tế thế nào, phần “Yêu thầm” này rốt cuộc cũng kết thúc, cô có thể tập trung toàn bộ tinh thần cho mục tiêu tương lai của mình rồi.
Học kỳ hai lớp 11 chìm đắm trong biển đề mênh mang, Trầm Uyển Thanh vừa học trên lớp đồng thời còn tích cực tham gia đủ loại cuộc thi, nào là cuộc thi hùng biện tiếng Anh toàn quốc dành cho học sinh cấp ba, nào là kỳ thi sinh học toàn quốc, vật lý toàn quốc dành cho học sinh cấp ba… Đây là những điểm sáng để đưa vào hồ sơ du học của cô. Tô Kiệt cũng tham gia kỳ thi toán học và vật lý toàn quốc, cậu muốn giành một suất được tuyển thẳng vào Thanh Hoa. Trịnh Tinh Nhan tự biết sức mình không hơn ai, vì thế đi chắc từng bước trên con đường thi vào Đại học.
Ba người cứ vậy bận rộn trải qua xuân hạ, tiến vào cuộc sống chó mèo mười hai. Thời gian mười hai trôi nhanh hơn nhiều mười một, người người đều tối mày tối mặt, đối mặt với đống đề thi giáo viên phát không còn rên rỉ ỉ ôi, mà nắm chặt thời gian làm đề này đến đề khác.
Học kỳ một lớp 12 kết thúc, Trầm Uyển Thanh giành được giải nhất cuộc thi hùng biện tiếng Anh, giải ba kỳ thi sinh học, giải ba kỳ thi vật lý toàn quốc cùng thư giới thiệu của hai giáo sư Đại học, hoàn thành hồ sơ nộp vào Đại học Harvard. Còn Tô Kiệt cũng nhờ thành tích đồng giải nhất môn toán và môn lý trong kỳ thi quốc gia mà được tham gia Trại Đông (Winter Camp) Olympic toàn quốc, đặt một nền móng vững chắc cho con đường tuyển thẳng vào Thanh Hoa. Trịnh Tinh Nhan rất tin tưởng vào bọn họ.
*Winter Camp: diễn ra vào kỳ nghỉđông hằng năm trong vòng 1 tuần. Hoạt động Trại bao gồm lên lớp, toạđàm, thảo luận, kiểm tra khảo sát. Giáo viên đứng lớp là những giáo sư có thâm niên của các trường Đại học nổi tiếng và các giáo sư hướng dẫn những học sinh giành được Huy chương vàng quốc tế.
Đến tháng 4, Trầm Uyển Thanh nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Harvard. Để ngừa chuyện nhỡ, Trầm Uyển Thanh còn chuẩn bị thi vào Đại học trong nước rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi nanh vuốt kỳ thi Đại học. Trung tuần tháng 5, kết quả tuyển thẳng vào Thanh Hoa của Tô Kiệt cũng đến, chỉ cần không có gì bất ngờ trong kỳ thi vào Đại học, việc tuyển thẳng không là vấn đề.
Nhìn hai người một hoàn toàn được giải thoát, một nửa được giải thoát, Trịnh Tinh Nhan vừa thèm vừa ghen: “Tớ còn phải giãy dụa giữa biển đề, hai cậu đã bơi tới bờ.”
“Yên tâm đi, ông đây sẽ không bỏ mặc bà đâu, không phải tôi còn phải đến trường mỗi ngày sao? Cùng lắm thì tôi giảng bài cho bà.” Tô Kiệt bất đắc dĩ nói.
“Ai thèm chứ?!” Trịnh Tinh Nhan tỏ vẻ ghét bỏ: “Có gì không biết tôi hỏi thầy là được?”
“Ngoan ngoan! Nếu không có chuyện gì tớ sẽ đến trường với cậu!” Trầm Uyển Thanh an ủi.
“Quên đi, cậu đến sẽ bị mọi người mắng té đấy.” Trịnh Tinh Nhan nghĩ nghĩ: “Cậu xem nghiên cứu vụ đi du lịch đi, đợi tớ thi xong chúng ta đi nhé!”
“Được, được, chúng ta đi Mỹ được không? Để tớ dò đường trước.”
“Được được, tớ muốn đi Công viên giải trí Harry Potter của Universal Studios!”
“Tôi cũng đi nữa, tôi cũng đi nữa.” Tô Kiệt phụ hoạ.
“Đi đâu cũng đòi! Không cho!”
“Các bà con gái đi một mình nguy hiểm lắm! Tôi đây làm vệ sĩ miễn phí cho còn ghét bỏ?!”
“Vậy… cố thêm ông vậy.”
Tô Kiệt vui vẻ nói với Trầm Uyển Thanh: “Nhớ tra kỹ lịch mấy trận bóng rổ nhá, tới Mỹ nhất định tôi phải đến sân xem một lần!”
“Xem bóng rổ gì chứ, không đi!”
“Tự tôi đi, bà không muốn đi còn muốn quản tôi à!”
Ngày cứ vậy nặng nề thỉnh thoảng điểm chút vui vẻ trôi qua, ba năm kiếm củi, hai ngày thiêu đã đến rồi. Trầm Uyển Thanh cố ý không tới đưa Trịnh Tinh Nhan vào trường thi, chỉ có điều buổi tối trước hôm thi cô gọi điện cho bạn: “Cứ thả lỏng! Cậu nhất định làm được!”
Vì hai ngày thi này mà các giáo viên đã tôi luyện cho đám trò suốt một năm, lúc này Trịnh Tinh Nhan đã tay quen mắt tinh, tuy vẫn hơi lo lắng, nhưng đôi khi lo lắng càng có lợi cho việc phát huy thực lực. Môn thi cuối cùng ngày thứ hai kết thúc, Trịnh Tinh Nhan cảm thấy mình thi không tệ, ngọn núi lớn trên người như nhẹ đi hơn phân nửa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi từ sâu trong lòng.
Trầm Uyển Thanh đến trường thi đón bạn Trịnh, hai cô gái ghé sang điểm thi bên cạnh họp mặt với Tô Kiệt để cùng đi ăn mừng. Ba người sau khi cơm no rượu say thì đến KTV chơi tới tận mười một giờ mới quyến luyến ra về.
Hôm sau, Trịnh Tinh Nhan và Tô Kiệt bắt đầu chuẩn bị xin visa đi Mỹ, trước khi có kết quả thi Đại học một tuần, ba người lên đường xuất phát. Sau khi chơi thả ga một tuần lễ, kết quả thi Đại học cũng vừa có. Tô Kiệt đứng thứ ba ban tự nhiên toàn tỉnh, Trịnh Tinh Nhan vượt qua điểm chuẩn 110 điểm, thoải mái chọn trường.
Cuối tháng 6, Tô Kiệt hoàn thành mọi thủ tục được tuyển, chuẩn bị thẳng tiến Học viện Vật lý Thanh Hoa, mà Trịnh Tinh Nhan được như nguyện chọn Học viện Quản lý Bắc Kinh. Nhìn vào tên và trường học của ba người trên bảng thông báo, Trịnh Tinh Nhan thầm cảm thán những nỗ lực trong ba năm nay quả thật rất đáng giá, tất cả mọi người đều đạt được mục tiêu của mình.
Trịnh Tinh Nhan nhìn xuống từng tên một, bảng danh sách phân chia theo khu vực và trường học, vừa hay cô có thể xem kết quả của bạn học mình. Sau này, bạn học mỗi người sẽ đi mỗi ngã, phân chia rải rác khắp cả nước, “Sau này mình đến đâu cũng có người quen rồi!” Trịnh Tinh Nhan cảm thán.
Khi nhìn đến danh sách thí sinh đậu đại học trong vùng, Trịnh Tinh Nhan thấy tên Tiểu Mạch. Thành tích cậu ấy không tệ lắm, vào trường đại học tốt nhất trong vùng, học ở quê cũng không tồi, ít nhất không cần ở ký túc xá hằng ngày, có thể đem quần áo về nhà giặt, cũng không biết cô gái kia có thi vào trường này không?
“Nhìn gì nữa thế? Đi thôi!” Tô Kiệt kéo Trịnh Tinh Nhan.
“Hy vọng cậu sẽ luôn tốt!” Trịnh Tinh Nhan liếc lần cuối cái tên Tiểu Mạch, trong lòng thầm mong.
Đầu tháng 8, không lâu sau buổi chia tay đầy nước mắt ngắn nước mắt dài với Trầm Uyển Thanh ở sân bay, Trịnh Tinh Nhan cùng Tô Kiệt bước lên chuyến xe lửa chạy tới thủ đô, chuẩn bị bước vào kỳ quân sự cho tân sinh viên.
Những người bạn thiếu niên ôm theo ước mơ hoài bão, nỗ lực vươn đôi cánh lảo đảo bay về phương xa. Tuy rằng người đằng đông kẻ đằng tây, nhưng trong tim luôn nghĩ đến nhau, luôn khích lệ cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Dù quen biết nhau khi hãy còn non trẻ, mai đây già lớn cũng chẳng quên nhau. Nhiều năm sau gặp lại, những niềm vui nỗi buồn ngày xưa, phảng phất chưa từng rời xa.
—Hoàn—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT