Giữa trưa ngày hôm sau, hai người dùng qua đồ ăn sáng, mới ngồi xe ngựa, không nhanh không chậm đi Xuất Vân Tự.

Diệp Bạc Như trước sau gì cũng vội vàng muốn lên thuyền lớn Lý Phượng Kỳ này, một chốc cũng không lo chạy mất, hai người nửa điểm cũng không nóng nảy, thu thập thỏa đáng mới nhích người khởi hành.

Mà bên này xe ngựa của Diệp Bạc Như đã tới Xuất Vân Tự trước, tối hôm qua gã trằn trọc với bình giải dược kia, cơ hồ là cả đêm không ngủ. Hôm nay sáng sớm liền tỉnh, dứt khoát chuẩn bị xe tới Xuất Vân Tự trước. Chỉ là tuy đã tới rồi, nhưng lại không muốn kém cỏi, cố ý dừng xe ngựa ở bên cạnh Xuất Vân Tự, kêu xa phu ra cửa chờ, nếu thấy xe ngựa của Vương phủ tới, lại tới báo với gã.

Hiện giờ giải dược này đã ở trong tay gã, cho dù là đối với Lý Phượng Kỳ, cũng không cần thiết quá mức ân cần. Gã khác với loại người không có giá trị chỉ có thể bám lấy Vĩnh An Vương như Diệp Vân Đình, gã có thể làm việc cho Vĩnh An Vương, tất nhiên cũng không cần quá mức khom lưng uốn gối.

Diệp Bạc Như chống tay lên đầu gối, đôi mắt tinh quang chớp động, cũng nghĩ tới tương lai sắp tới.

Khóe miệng gã hơi hơi cong lên, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, vô cùng chắc chắn.

Nhưng mà nửa canh giờ qua đi, một canh giờ qua đi...... Xa phu vẫn chưa tới báo.

Diệp Bạc Như mím môi, độ cong bên miệng nhạt xuống. Gã xốc màn xe lên ra bên ngoài nhìn xung quanh, còn có thể thấy xa phu ở xa xa rụt cổ, đôi tay nhét trong tay áo, hơi hơi cong thân thể ngồi canh ở cửa.

Đỉnh mày gã hơi gồ lên, gọi người lại đây: "Xe ngựa của Vương phủ còn chưa tới sao?"

Xa phu lạnh cóng đến mức gò má đỏ lên, dậm dậm chân, run run rẩy rẩy nói: "Chưa từng thấy."

"Bây giờ là giờ nào rồi?" Diệp Bạc Như lại hỏi.

"Sắp cuối giờ Tỵ."

"......"

Ở trong thiệp gã không viết cụ thể canh giờ, chỉ viết buổi sáng. Hiện giờ đã là cuối giờ Tỵ, qua giờ Tỵ là sẽ đến buổi trưa. Lại không nghĩ rằng cả buổi sáng mắt thấy sắp qua rồi, xe ngựa của Vương phủ còn chưa thấy bóng dáng.

Diệp Bạc Như thần sắc khó coi, tay gác trên đầu gối cũng nắm chặt hơn, lặp lại cân nhắc, là Vĩnh An Vương sợ gã lấy giải dược ra uy hiếp, cố ý ra oai phủ đầu gã? Hay căn bản không tin gã có thể lấy được giải dược?

Nghĩ tới nghĩ lui, gã cảm thấy khả năng trước lớn hơn một chút.

Gã không cảm thấy Vĩnh An Vương sẽ bỏ qua bất kỳ một cơ hội giải độc nào, vậy chỉ có có thể là ở cố ý, để tránh lúc đàm phán bị gã nắm thóp.

Thần sắc Diệp Bạc Như lạnh đi, nghĩ thầm, một khi đã như vậy, bản thân mình không thật sự lo lắng đắn đo một phen, chẳng phải là thực có lỗi với một phen ra oai phủ đầu này của hắn hay sao?

Gã đang suy tư có muốn thêm chút gì trên bảng giá hay không, liền nghe xa phu nói: "Nhị công tử, kia giống như xe ngựa của Vương phủ."

Diệp Bạc Như nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, quả nhiên liền thấy xe ngựa của phủ Vĩnh An Vương không nhanh không chậm chạy tới hướng Xuất Vân Tự. Xem tư thế thảnh thơi kia, không giống như vì giải dược mà đến, mà giống như tới du ngoạn ngắm cảnh hơn.

"......" Đôi tay gác trên đầu gối nắm chặt đến phát đau, Diệp Bạc Như nhắm mắt, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ngươi đi trước, xem bọn hắn đi đến chỗ nào."

Diệp Bạc Như xoa xoa vạt áo, lại không muốn cứ hiện thân như vậy.

Dám để gã chờ suốt một canh giờ, gã cũng không phải dễ chọc vào như vậy.

Xa phu lĩnh mệnh đi theo, cúi thấp thân mình, làm bộ mình chỉ là một khách hành hương bình thường, đi theo sau Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình, làm bộ làm tịch đi đến Xuất Vân Tự, một đôi mắt nhỏ như mắt chuột lấp lánh nhấp nháy, thường xuyên đảo qua hai người phía trước.

"Có người đi theo chúng ta." Lý Phượng Kỳ nhờ cơ hội nghiêng mặt nói chuyện, dùng dư quang liếc mắt một cái.

Là một nam nhân trung niên mặc áo bông cũ, bộ dáng có chút quen mắt. Trí nhớ của hắn cực tốt, thoáng nhớ lại một phen, liền nhớ ra người này từng gặp qua ở phủ Tề quốc công. Hình như là xa phu của phủ Tề quốc công.

"Là xa phu của phủ Quốc công." Diệp Vân Đình cũng hơi hơi nghiêng mặt, nhìn lướt qua, xác minh suy đoán của Lý Phượng Kỳ. Y cong môi cười nói: "Chỉ sợ là Diệp Bạc Như đã tới trước, lại muốn bắt giá làm bộ khoan thai tới muộn, kêu xa phu này tới tìm hiểu tin tức đấy."

"Ngươi nói hắn đợi bao lâu rồi?" Lý Phượng Kỳ ngữ khí trào phúng, có chút vui sướng khi người gặp họa: "Một canh giờ, hay là hai canh giờ?" Hắn lo chính mình nói: "Cuối cùng đã tìm được giải dược, bắt được nhược điểm của ta, chỉ sợ ngủ cũng không ngủ được, cơm sáng cũng chưa ăn đã tới rồi đi?"

Diệp Vân Đình liếc hắn một cái, cười mà không nói.

Mà Diệp Bạc Như cũng xác thật như hắn sở liệu, vẫn chưa ăn cơm sáng.

Gã thật sự quá hưng phấn, hưng phấn đến một đêm không ngủ. Sáng sớm rống rống chạy tới, ngoài giao dịch cùng với Lý Phượng Kỳ, còn bởi vì gã gấp không chờ nổi muốn nhìn Diệp Vân Đình bị chê cười, gã muốn đích thân dẫm Diệp Vân Đình vào bùn đen.

Rõ ràng xuất thân giống nhau, Diệp Vân Đình lại là đại thiếu gia của phủ Quốc công, đến Diệp Vọng có mẫu tộc cường thế cũng bị y áp một đầu, không có cách nào vòng qua y thỉnh phong thế tử. Chỉ bởi vì y chiếm danh hào đích trưởng tử. Nhưng thực tế thì sao?

Y chỉ là đứa con của ngoại phòng đến chính mình cũng không bằng mà thôi!

Mẫu thân gã ít nhất vẫn là lương thiếp, mẫu thân Diệp Vân Đình, nghe nương gã nói, chỉ là một ngoại phòng thân phận bất tường thôi!

Trong lúc gã ở trấn nhỏ bị bạn học cùng trường trào phúng không biết cha là ai, bị hàng xóm nghị luận sau lưng, đến cửa lớn phủ Quốc công cũng không thể quang minh chính đại mà vào, Diệp Vân Đình lại ôm cái danh đích trưởng tử, làm đại thiếu gia phủ Quốc công.

Đồng nhân bất đồng mệnh, đây là chuyện nực cười cỡ nào?

Cố tình Diệp Vân Đình trước mặt người khác luôn bày một bộ dáng tự phụ, lúc nhắc tới phủ Quốc công phảng phất như bị ủy khuất to lớn. Quả thực đó là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc!

Cùng lắm chỉ là số phận tốt chút thôi, nếu bị ôm đi ghi vào danh nghĩa hài tử của Vương thị là gã, chiếm được danh nghĩa đích trưởng tử là gã, gã nhất định sẽ không bao giờ thành bộ dạng uất ức này của Diệp Vân Đình.

Diệp Bạc Như sắc mặt dữ tợn, trong mắt lộ ra không cam lòng. Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm nói: "Chờ xem, tất cả mọi thứ của phủ Quốc công, đều sẽ là của ta."

......

Lý Phượng Kỳ cùng Diệp Vân Đình vào trong chùa, cũng không nóng nảy, chào hỏi với nhà sư tiếp khách xong, liền muốn một gian tĩnh thất, pha trà ngắm cảnh.

Bên ngoài là bông tuyết bay lả tả, trong tĩnh thất đốt lò sưởi, hơi nước màu trắng theo cửa sổ nửa mở lượn lờ phiêu tán ra ngoài, mười phần lịch sự tao nhã.

Xa phu xa xa nhìn trong chốc lát, đi vòng vèo trở về báo cho Diệp Bạc Như.

Diệp Bạc Như nghe xong trầm mặc một lúc lâu, hừ một tiếng, cuối cùng mất kiên nhẫn phất tay áo xuống xe ngựa.

Gã sửa sang lại cảm xúc cho tốt, tựa như vừa mới đến đi dò hỏi nhà sư tiếp khách, sau đó được nhà sư một đường đưa tới tĩnh thất.

Nhìn thấy gã tới, hai người trong nhà cũng không đứng dậy.

Diệp Vân Đình mặt mày đạm nhiên, bưng chung trà cúi đầu tế phẩm. Lý Phượng Kỳ lại phá lệ nhìn qua, nói: "Nhị công tử tới rồi. Ngồi đi."

"Khiến Vương gia đợi lâu." Diệp Bạc Như giả bộ một bộ khoan thai tới muộn: "Không nghĩ Vương gia cùng đại ca tới sớm như vậy, là ta thất lễ." Nói còn giả mù sa mưa chắp tay cúi đầu xin lỗi.

"......" Khóe miệng Lý Phượng Kỳ co rút, chỉ chỉ bên ngoài trời, cười như không cười nói: "Cũng đã trưa rồi, không còn sớm nữa, ta cùng với Vân Đình dùng cơm sáng mới tới, vừa đến chưa được bao lâu, nói vậy nhị công tử cũng là như thế đi?"

Diệp Bạc Như da mặt co rút, thiếu chút nữa khống chế không được biểu tình dữ tợn: "......"

Ấn trong lòng bàn tay một phen, mới miễn cưỡng duy trì cảm xúc bình tĩnh, vén vạt áo lên ngồi xuống chỗ còn trống: "Phải. Không bằng nói chính sự hôm nay trước đi."

"Ngươi thật sự tìm được giải dược?" Lý Phượng Kỳ một bộ dáng vẻ hoài nghi, một tay nâng cằm, ánh mắt đánh giá gã: "Lão cáo già Hàn Thiền kia không dễ lừa gạt."

"Hiện tại đã là cáo già bệnh." Diệp Bạc Như nhướng mày, không để bụng nói: "Là thật hay giả, đến lúc đó Vương gia tìm đại phu nghiệm một chút liền biết."

Lý Phượng Kỳ cười một tiếng, vẫn là dáng vẻ không tin kia: "Giải dược ở đâu, trước tiên để ta nghiệm một chút."

Diệp Bạc Như móc ra một chiếc bình bạch ngọc nhỏ từ trong tay áo, đặt ở trên mặt bàn, nhìn thẳng Lý Phượng Kỳ, trong mắt cảm xúc áp lực cuồn cuộn: "Việc ta hứa hẹn đã làm được, đề nghị lúc trước...... Không biết Vương gia có thực hiện hay không?"

Gã nói cho hết lời, tươi cười ác ý liếc Diệp Vân Đình một cái.

"Lúc trước đề nghị cái gì? Sao ta không nhớ, ngươi nói ra nghe một chút." Lý Phượng Kỳ thuận miệng nói.

Thái độ của hắn quá tùy ý, Diệp Bạc như hơi hơi nhíu mi, trong lòng bỗng nhiên trào ra một cỗ bất an. Nhưng ngay sau đó gã nhớ tới giải dược để ở phủ Quốc công, trong lòng lại kiên định lại. Trước sau gì giải dược vẫn ở trong tay gã, không sợ Vĩnh An Vương không thỏa hiệp.

Nên đem điều kiện của mình đều bày ra.

"Vương gia giúp ta lên làm thế tử phủ Quốc công, còn có...... Giao Diệp Vân Đình cho ta xử trí." Gã không mở miệng gọi "Đại ca", ánh mắt ác ý quét nhìn Diệp Vân Đình, lúc chuyển sang Lý Phượng Kỳ, lại thay đổi dáng vẻ ôn hòa, ngữ khí ái muội nói: "Như thế, ta là người của Vương gia. Việc Diệp Vân Đình có thể làm, ta có thể làm. Việc Diệp Vân Đình không thể làm, ta cũng có thể làm."

Gã nhìn thẳng Lý Phượng Kỳ, ánh mắt tràn đầy chắc chắn: "Ta có thể hữu dụng hơn một nam Vương phi vô dụng nhiều. Huống hồ, nếu sau này Vương gia đăng đại bảo, để lại một vết nhơ như vậy tóm lại với thanh danh có ngại. Không bằng...... Ta thay Vương gia lau vết nhơ này đi."

Một lọ giải dược, đổi vị trí thế tử, còn có một mạng của Diệp Vân Đình. Còn tặng kèm lòng trung thành của gã.

Đối với Vĩnh An Vương mà nói, thật sự là một cuộc làm ăn một vốn bốn lời. Hắn không có khả năng cự tuyệt.

Diệp Bạc Như biểu tình thong dong, tự tin tràn đầy.

Dư quang đảo qua Diệp Vân Đình ngồi ở một bên cuối cùng cũng buông ly trà, không ngừng nhìn về phía Vĩnh An Vương, như đang xin giúp đỡ, trong lòng âm thầm khinh thường.

"Ta nhớ giữa huynh đệ các ngươi không có thù hận đi?" Lý Phượng Kỳ cực nhẹ mà cười một tiếng, như bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn xử trí y như thế nào?"

"Đây là chuyện giữa huynh đệ chúng ta." Diệp Bạc Như cười nói: "Ta muốn tự xử trí, sẽ không để Vương gia gặp phải nhiễu loạn. Vương gia cứ việc yên tâm là được."

"Thì ra là thế." Nụ cười bên môi Lý Phượng Kỳ nhạt đi, trong mắt không có cảm xúc nhìn gã: "Vốn tưởng rằng ngươi chỉ là dã tâm lớn chút, không nghĩ còn dám đánh chủ ý lên Vân Đình. Xem ra...... Là không giữ được ngươi nữa."

Không đề phòng hắn bỗng nhiên biến sắc mặt, ý cười chắc chắn trên mặt Diệp Bạc Như còn chưa tan hết, liền biến thành ngạc nhiên: "Vương gia đây là ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Lý Phượng Kỳ cười nhạo một tiếng, mở tay ra: "Giao giải dược ra đây, tạm thời tha cho ngươi một mạng."

Nói đến nước này rồi, Diệp Bạc Như sao còn không rõ mình đây là bị tá ma lừa giết, gã nỗ lực duy trì trấn định, ngữ khí mang uy hiếp: "Nếu Vương gia là người nói không giữ lời, vậy đừng trách ta bất nhân bất nghĩa." Gã cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi quên nói cho Vương gia, lúc ta ra ngoài vội vàng, không cẩn thận lấy nhầm cái chai, giải dược thật sự còn ở trong phủ. Trước mắt bị Vương gia dọa như vậy, cũng sắp không nhớ nổi để ở đâu rồi......"

Nghĩ đến những thứ đã chuẩn bị, Diệp Bạc Như càng thêm trấn định.

"Vương gia hà tất kêu đánh kêu giết? Nói như thế nào hắn cũng là nhị đệ của ta." Diệp Vân Đình vẫn luôn chưa từng nói gì lúc này lại bỗng nhiên chen vào nói: "Không bằng ngồi xuống từ từ nói chuyện......"

Y động tác ưu nhã thay hai người rót đầy ly trà, phảng phất như muốn khuyên can thật.

Diệp Bạc Như liếc nhìn y một cái, ánh mắt mỉa mai, quả nhiên vẫn là yếu đuối trước sau như một, chỉ biết ba phải.

Nhưng không đợi gã một lòng trở xuống bụng, lời tiếp theo Diệp Vân Đình nói đã khiến gã nháy mắt thay đổi sắc mặt.

"Dù gì Phùng thị cũng có thai, phụ thân mà biết nhất định thập phần vui mừng. Lúc này nổi xung đột với nhị đệ, sợ là sẽ kết oán với phủ Quốc công."
______________________

Ngán ngẩm thật 😒😒

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play