Từ Xuất Vân Tự về chưa được hai ngày, thám tử đi thăm dò Diệp Bạc Như đã mang tin tức trở lại.

Từ khi ý thức được Diệp Bạc Như thật sự có lòng mơ ước Lý Phượng Kỳ, Diệp Vân Đình liền để tâm hơn nhiều, người lúc trước đi tra xét vẫn là Lý Phượng Kỳ phái đi, lần này thám tử trở lại, ngược lại là Diệp Vân Đình nghe đến nghiêm túc nhất.

Tin tức thám tử tìm được không coi là nhiều, chỉ biết một vài thông tin xơ lược.

Phủ Quốc công chỉ nói đem mẹ con Diệp Bạc Như nuôi ở bên ngoài, lại không nói cụ thể nuôi ở chỗ nào, người nghe cũng chỉ nghĩ ở trang tử bên ngoài hoặc trong trạch viện, nhưng thám tử mang tin tức về, lại nói mẹ con Diệp Bạc Như vẫn luôn ở trong trấn cách kinh thành không xa. Phùng thị vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài phụ thân Diệp Bạc Như đi xa làm ăn, một mình mang theo Diệp Bạc Như sống ở trên trấn. Đều nói trước cửa quả phụ nhiều thị phi, Phùng thị mặc dù không phải quả phụ, nhưng một thân một mình mang theo nhi tử, không chuyện tự sinh, rồi lại không thiếu bạc, lưu ngôn phỉ ngữ liên quan đến nàng ở trấn trên không ít.

Diệp Tri Lễ tình cờ cũng sẽ đi trấn trên thăm mẹ con Diệp Bạc Như, nhưng hành tung điệu thấp, chỉ từ miêu tả của hàng xóm mới biết, cách mỗi hai ba tháng, cửa sau trạch viện của Phùng thị sẽ có một chiếc xe ngựa dựng lại, không ít người suy đoán Phùng thị là ngoại phòng của gia đình giàu có nuôi.

"Đem người thả xa như vậy, là sợ Ân thị phát hiện sao?" Lý Phượng Kỳ sách một tiếng: "Tề quốc công quả nhiên co được dãn được."

Diệp Vân Đình ngược lại là chú ý tới một chuyện khác: "Sao Phùng thị còn ở lại trấn trên?"

"Phùng thị nói với bên ngoài là phu quân đi làm ăn xa đã trở lại, muốn đón mẹ con các nàng về kinh thành. Vì nhiều hành lý nên Diệp Bạc Như đi trước một bước, Phùng thị phải ở lại thu thập." Thám tử có chút do dự: "Nhưng ta cảm thấy Phùng thị nhìn có chút không đúng, nha hoàn của nàng đã đến y quán vài chuyến, nhưng cũng không mời đại phu, không mua thuốc, vội vàng đến, vội vàng đi." Nhưng hắn theo dõi chăm chú mấy ngày, lại không nhìn ra nguyên cớ gì, lại cảm thấy có lẽ là mình đa nghi rồi.

Tin tức tìm được trước mắt không có gì hữu dụng, Diệp Vân Đình nghe vậy trầm ngâm chốc lát: "Vậy liền tiếp tục theo dõi, có tin tức trở lại bẩm báo."

Thám tử lĩnh mệnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Lý Phượng Kỳ liếc y một cái, chậm rãi kéo dài âm điệu: "Sao đại công tử bỗng nhiên để ý Diệp Bạc Như như vậy?"

Trong lòng hắn hơi đắc ý, chắc là thật sự ăn dấm chua rồi nhỉ?

Ngày từ Xuất Vân Tự trở về, hắn bị bấm mấy cái liền, trong lúc nhất thời không nghĩ ra, hai ngày nay càng nghĩ càng cảm thấy biểu hiện này của Diệp Vân Đình, như là ăn dấm chua vậy.

Vĩnh An vương mừng thầm trong lòng, quên luôn đau trên eo, liền vui vẻ lên.

Diệp Vân Đình mi mắt run lên, nghiêng mắt sang phía hắn, hỏi ngược lại: "Làm sao, ta muốn đối phó hắn, Vương gia không vui sao?"

"! ! !" Lời này Lý Phượng Kỳ nào dám ứng, trên eo hắn còn xanh một khối chưa khỏi đây.

"Làm sao có thể?!" Hắn lập tức thể hiện trung thành nói: "Ta thấy lần trước hắn cóng còn chưa đủ ác, trưởng huynh như cha, đại công tử phải cho hắn ăn nhiều giáo huấn một chút mới được!"

Diệp Vân Đình khẽ hừ một tiếng, lúc này mới thu hồi ánh mắt, tự đi xem sách.

Lý Phượng Kỳ trong lòng nói một tiếng nguy hiểm thật, đối với Diệp Bạc Như càng ngày càng bất mãn hơn.

Tự mình tìm đường chết thì thôi đi, vậy mà còn muốn liên lụy đến hắn.

***

Diệp Bạc Như lúc này, sau khi trải qua sự việc ở Xuất Vân Tự, tạm thời không lượn lờ trước mặt Lý Phượng Kỳ cùng Diệp Vân Đình nữa.

Ngày ấy một đường hứng gió tuyết trở về thành xong gã cũng có chút phát sốt, may mắn phụ thân tốt mời thái y đến phủ châm cứu mới hạ. Chỉ là dù gì vẫn nhiễm bệnh, hai ngày nay tinh thần đều không tốt lắm, ngày ngày còn phải uống thuốc.

Gã bọc áo bông có chút dày, ánh mắt nham hiểm suy nghĩ tình hình ngày hôm ấy...... Lúc này gã mới không thể không thừa nhận, Vĩnh An vương đối với gã xác thực không coi ra gì.

Mà càng là như vậy, gã càng tràn ngập ý chí chiến đấu.

Gã bất giác đến mấy tháng ngắn ngủi này, Vĩnh An vương đối với Diệp Vân Đình có thể khăng khăng một mực, gã suy tư một lúc lâu, cảm thấy là Lý Phượng Kỳ đối với gã vẫn có lòng phòng bị.

Ngẫm lại cũng đúng, gã cứu hoàng đế một mạng ở Tạo Hà, với tính tình của Vĩnh An vương, chắc chắn sẽ không dễ dàng tín nhiệm gã. Gã suy tư một phen, cầm lệnh bài vào cung đi tìm Lý Tung.

...... Xem ra gã ít nhất phải bày ra một ít thành ý, Vĩnh An vương mới có thể yên tâm.

Trong Thái Càn cung, mỹ nhân như mây, tiếng nhạc lả lướt.

Rõ ràng là ngày đông cực hàn, trong Thái Càn cung lại ấm áp như xuân. Lý Tung áo đơn chân trần nghiêng người trên giường nhỏ, trong tay cầm chén rượu, Thôi Hi ôm bầu rượu bạch ngọc đứng ở bên cạnh gã, thỉnh thoảng rót rượu cho gã.

Từ sau khi cấm túc Hàn Thiền, phát giận một trận trên điện Thái Hòa, đưa một nửa quan chức vào hình ngục Đại Lý Tự, gã không thượng triều nữa, ngày ngày đều ở trong Thái Càn cung uống rượu mua vui, sống mơ mơ màng màng.

Trong hình ngục Đại Lý Tự, như dây hồ lô liên lụy ra một chuỗi quan chức, thượng thư lệnh cùng môn hạ Hầu Trung cầu kiến mấy lần, gã lại đều bỏ mặc.

Thôi Hi vừa rót cho gã một chén rượu, ngoài cửa liền có nội thị bước nhanh tiến vào, ghé vào tai hắn thấp giọng thì thầm một phen.

"Bệ hạ." Thôi Hi khom lưng nói: "Diệp thị lang cầu kiến."

Lý Tung phản ứng một hồi, mới nhớ tới Diệp Bạc Như giờ là Lại Bộ Thị Lang, gã không hứng lắm giơ tay lên một cái: "Tuyên."

Diệp Bạc Như được nội thị đưa vào, đối với cảnh tượng lả lướt chỉ làm như không thấy, gã chậm rãi đi tới trước mặt Lý Phượng Kỳ, chắp tay hành lễ.

"Diệp ái khanh có việc gì muốn bẩm báo?" Lý Tung uống một ngụm rượu, nhướng mắt lên nhìn gã, bàn tay trong tay áo lại âm thầm siết chặt...... Diệp Bạc Như ngoại trừ lĩnh việc xấu của Lại bộ, Lý Tung còn giao cho gã trông coi phủ Thái phó.

"Vâng." Diệp Bạc Như cụp mắt nói: "Phía dưới đến báo, nói thái phó đại nhân đã có bốn, năm ngày không ăn uống gì."

Lý Tung khựng tay lại, một lúc lâu mới xì một tiếng: "Hắn lại cũng chơi loại thủ đoạn này."

Diệp Bạc Như dường như không nghe thấy, lại cẩn thận thăm dò: "Bệ hạ có muốn đến xem sao không?"

"Không đi." Lý Tung cắn răng, hung ác nói: "Trẫm cũng không tin, hắn còn có thể thật làm chết đói chính mình hay sao?"

Sau khi từ phủ Thái phó trở về, gã đã suy nghĩ minh bạch, huynh đệ Nguyễn thị cùng lắm chỉ là cái cớ để Hàn Thiền kéo cờ hiệu mà thôi, lúc đó lòng gã rối như tơ vò mới tin là thật. Nhưng sau khi hồi cung tỉnh táo lại nghĩ một hồi, liền biết Hàn Thiền nói không hẳn là thật.

Chỉ là dựa vào huynh đệ Nguyễn thị để che lấp ý đồ thật sự của hắn mà thôi.

Nếu hắn không chịu nói, vậy gã liền nhốt hắn trong phủ Thái phó, cho dù hắn có muôn vàn quỷ kế, cũng không sử dụng được. Hắn sớm muộn gì cũng phải cúi đầu trước gã xin tha!

"Nhưng..." Diệp Bạc Như lộ vẻ chần chờ: "Nghe nói thái phó đại nhân thân thể luôn luôn không tốt, hai ngày nay hình như còn bị bệnh. Không bằng thần thay bệ hạ đi xem một chút, để ngừa vạn nhất..."

Lý Tung nghe thấy "Bị bệnh", tay cầm chén rượu quả nhiên run rẩy nhỏ bé không thể nhận ra.

Diệp Bạc Như cúi thấp đầu, khóe miệng nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, liền biết mục đích của chuyến này vậy là đã đạt được rồi.

Quan hệ giữa hoàng đế và Thái phó, gã nhìn ra rõ ràng.

Liền nghĩ chỉ cần lợi dụng điểm này thật tốt, gã liền có thể quang minh chính đại ra vào phủ Thái phó, đợi đến khi gã tìm được manh mối về thuốc giải, đưa đến trước mặt Vĩnh An vương, gã không tin hắn còn có thể thờ ơ không động lòng.

Lý Tung trầm mặc một lúc lâu, tựa như đang do dự, trong điện nhất thời chỉ có tiếng lục lạc trên người vũ nữ cùng tiếng sáo trúc.

Hồi lâu sau, gã một hớp uống cạn rượu trong chén, nói: "Ngươi thay trẫm đi xem xem đi." Dừng một chút, lại nói: "Đừng để hắn chết là được."

Diệp Bạc Như nhẹ giọng thưa vâng, khom người lùi ra.

Thôi Hi cầm bầu rượu lên, rót một chén cho gã: "Bệ hạ vẫn là niệm tình cũ."

"Hắn dạy ta mười bảy năm." Ngón tay cầm chén rượu của gã hơi lạnh lẽo, nhớ tới những ngày tối tăm Hàn Thiền cùng gã đi qua, trào phúng mà cười nhẹ một tiếng: "Ta là hoài cựu, nhưng tim hắn lại như sắt đá, ủ làm sao cũng không ấm." Gã uống vào một chén rượu, tự lẩm bẩm: "Hắn thật sự muốn lấy mạng ta a..."

***

Diệp Bạc Như ra khỏi cung, liền đến thẳng phủ Thái phó.

Thần Sách Quân ở cửa nhìn thấy gã, mở cửa lớn đóng chặt ra.

Diệp Bạc Như phủi tuyết trên vai một cái, không nhanh không chậm đi vào.

Trong phủ Thái phó một mảnh tiêu điều, mơ hồ còn có thể nhìn thấy rường cột chạm trổ. Diệp Bạc Như đi một vòng tiền viện, vẫn chưa đến nhìn Hàn Thiền, mà là đi thẳng về phía thư phòng...... tìm manh mối thuốc giải.

Nếu độc là Hàn Thiền hạ, hắn chắc chắn sẽ có giải dược.

Diệp Bạc Như trước tiên tìm trong thư phòng một vòng, lại phát hiện cái gì cũng không có, gã cũng không vội vã, trầm ngâm tại chỗ chốc lát, liền đến phòng ngủ của Hàn Thiền.

Thái phó đã từng dưới một người trên vạn người, ngồi bên cửa sổ trong phòng ngủ, sắc mặt suy yếu tiều tụy, thần sắc ngược lại là trước sau như một mà băng lãnh.

Nhìn thấy gã đến, cũng chỉ miễn cưỡng nhấc mí mắt liếc nhìn một cái rồi thu lại, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, như một pho tượng sống.

Diệp Bạc Như kiêng kỵ địa vị của hắn trong lòng hoàng đế, mặt ngoài lễ nghi làm trọn mười phần: "Nghe nói thái phó đại nhân mấy ngày không ăn uống gì, bệ hạ lo lắng, đặc biệt sai ta đến thăm."

Hàn Thiền rũ mắt, không hề đáp lại.

Diệp Bạc Như cũng lười lấy mặt nóng dán mông lạnh, gã liếc mắt nhìn Hàn Thiền một cái, ánh mắt nhanh chóng dò xét một vòng bên trong phòng ngủ, tìm kiếm chỗ có khả năng giấu thuốc giải. Nói như vậy, loại đồ vật trọng yếu này, hoặc là giấu ở thư phòng thủ vệ nghiêm ngặt, hoặc là sẽ giấu ở phòng ngủ.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Hàn Thiền bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn gã.

Chỉ là hắn bây giờ sắc mặt tiều tụy, còn có mấy phần bệnh sắc, từ trong ra ngoài lộ ra mấy phần suy tàn.

Diệp Bạc Như ngoài mặt cung kính, kì thực qua loa: "Chỉ là thấy trong phòng ngủ này thực sự quá lạnh, Thái phó có cần thêm mấy lò lửa than không?"

"Không cần." Hàn Thiền cự tuyệt không chút do dự, trong mắt mang theo chán ghét: "Ngươi có thể đi."

Từ đầu tới cuối, thần sắc của hắn không có biến hóa gì quá lớn, nhưng Diệp Bạc Như lại khó giải thích được sinh ra một loại cảm giác...... Hàn Thiền không muốn để gã ở lại đây quá lâu.

Phòng ngủ của Thái phó, lúc trước tất nhiên là không ai có thể dễ dàng ra vào, nếu giấu chút đồ quan trọng chắc chắn cũng không dễ dàng bị phát hiện ra... Ánh mắt Diệp Bạc Như lóe lên, cười tủm tỉm chắp tay: "Bây giờ thần liền trở về phục mệnh với bệ hạ, bệ hạ thập phần lo lắng cho thân thể Thái phó, Thái phó xin hãy bảo trọng."

Ra khỏi phòng ngủ, ý cưòi trên mặt gã liền thu đi, sau khi suy tư một hồi lâu, lần thứ hai vào cung cầu kiến.

Gã đi rồi quay lại, Lý Tung cũng không quá tính toán nhã hứng bị quấy rầy: "Làm sao?"

"Thần đã đến phủ Thái phó xem qua." Diệp Bạc Như châm chước ngôn từ nói: "Tình hình Thái phó thực sự không tốt lắm, tỳ nữ đưa cơm nói Thái phó đã bốn ngày không hề ăn uống, lúc thần đến thăm, Thái phó đang ngồi bất động bên cửa sổ, sắc mặt tiều tụy không chịu nổi, trong phòng lửa than cũng không có..." Gã bày ra một bộ thực sự lo lắng: "Còn tiếp tục như thế, sợ là không được."

Lý Tung nghe vậy, liền yên lặng một hồi.

"Bệ hạ, có phải đưa chút than lửa qua không?" Diệp Bạc Như như thuận miệng nói: "Thần ngày hôm trước thổi chút gió lạnh liền bị bệnh hai ngày, Thái phó tiếp tục như thế, phong hàn vào cơ thể, sợ là bất lợi cho thân thể."

"Sai người của ngươi đưa đi." Lý Tung nghe vậy quả nhiên không trầm ngâm nữa: "Không cần quá tốt, lạnh không chết là không sao."

Diệp Bạc Như cụp mắt nở nụ cười: "Thần rõ ràng."

*

Sau khi ra khỏi cung, Diệp Bạc Như liền phái người đi chọn mua than lửa.

Than lửa này đốt cần có người thay đổi, gã chỉ cần mua chuộc được tỳ nữ, là có thể thuận lý thành chương tra xét trong phòng ngủ của Hàn Thiền. Nếu như có thể sớm lấy được thuốc giải, Vĩnh An vương còn không phải mặc gã bắt bí hay sao?

Diệp Bạc Như ngồi trong xe ngựa, nhìn về hướng phủ Thái phó phía xa xa, thong dong nở nụ cười.

Phu xe điều khiển xe ngựa về hướng phủ Tề quốc công, đi tới nửa đường, lại nghe thấy người bên trong phân phó nói: "Trước tiên không về phủ quốc công, đến phủ Vĩnh An vương."

Phu xe nghe vậy vung roi ngựa lên, liền quay đầu chạy về hướng phủ Vĩnh An vương.

...

Lúc nghe thấy phòng gác cổng đến báo, nói Diệp Bạc Như đến nhà bái phỏng, Diệp Vân Đình còn chưa lên tiếng, Lý Phượng Kỳ đã lập tức cau mày rũ sạch quan hệ: "Sao hắn lại đến nữa? Đi đem cửa lớn đóng lại, nói ta với Vương phi không ở nhà."

Phòng gác cổng nghe vậy đang muốn lui ra, lại nghe Diệp Vân Đình nói: "Mời người vào đi." Y ngược lại là muốn xem Diệp Bạc Như có trò gian gì.

"?" Phòng gác cổng dừng bước chân một chút, ánh mắt nhanh chóng đánh giá hai vị chủ nhân, nghĩ gần đây nghe những người khác nói, trong phủ hiện tại đều là Vương phi làm chủ, hắn chỉ do dự nháy mắt, liền chắp tay về phía Diệp Vân Đình: "Vâng." Hiển nhiên là tuân theo lời dặn của Diệp Vân Đình.

Mắt thấy phòng gác cổng bước chân thật nhanh, Lý Phượng Kỳ hừ hừ nói: "Mấy hạ nhân này ngược lại là luôn gió chiều nào che chiều ấy."

Diệp Vân Đình cười: "Vương gia cũng có thể gọi người quay lại."

Lý Phượng Kỳ nhất thời một mặt nghiêm túc: "Ta đây là khen hắn có ánh mắt, so với Chu Liệt thông minh hơn nhiều, nên thưởng!"

Hắn xoay chuyển quá nhanh, Diệp Vân Đình nhất thời nhịn không được, cong mi nở nụ cười.

Vì vậy lúc Diệp Bạc Như được hạ nhân dẫn lại đây, chỉ thấy hai người giữa mặt mày đều mang theo ý cười.

Hai người ngồi trước bàn phủ khăn quây, trên bếp lò nhỏ cạnh bàn đang hâm rượu, Diệp Vân Đình ngồi cạnh lò sưởi, trong tay cầm một đĩa hạt thông, mà trước mặt Lý Phượng Kỳ lại cầm một đĩa nhân hạt thông vừa mới bóc.

Diệp Bạc Như nhanh chóng đảo qua, miệng nói "Vương gia" "Đại ca" .

Lý Phượng Kỳ không lên tiếng, cúi thấp đầu ăn từng viên nhân hạt thông một.

Diệp Vân Đình nhìn gã: "Sao hôm nay nhị đệ lại rảnh rỗi tới đây? Ta nghe nói hai ngày trước ngươi nhiễm phong hàn, sao không chiếu cố thân thể hơn?"

Diệp Bạc Như: "..."

Vì sao ta nhiễm phong hàn trong lòng ngươi không biết sao?

Gã duy trì nụ cười khéo léo: "Tạ đại ca quan tâm, đã khỏi bảy tám phần rồi."

"Vậy vẫn phải cẩn thận chút, phong hàn chưa khỏi hẳn cũng đừng chay lung tung..."

Diệp Bạc Như đang muốn tiếp một câu "Đã không còn đáng lo", liền nghe Diệp Vân Đình kéo âm điệu, không nhanh không chậm đem nửa câu còn lại nói xong: "... Nhỡ đâu đem bệnh khí lây cho người khác sẽ không tốt." Dắc mặt y không thay đổi đối diện Diệp Bạc Như: "Nhị đệ nói có đúng hay không?"

"..." Diệp Bạc Như sắc mặt cứng đờ: "Đại ca nói đúng lắm, nhưng hôm nay ta tới tìm Vương gia là có chính sự muốn nói."

Y âm thầm nghiến răng, nghĩ thầm Diệp Vân Đình này ngược lại cũng không nhát gan như lời đồn, cũng vẫn coi như là nhanh mồm nhanh miệng. Nhưng cũng chỉ là công phu đùa giỡn múa mép khua môi mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play