Diệp Vân Đình cùng Ân Hồng Diệp nói chuyện xong trở về, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng vội vã của Diệp Bạc Như.

"Hắn làm sao vậy?" Làm sao một bộ dáng vẻ thấy quỷ.

Lý Phượng Kỳ hất cằm lên, liếc nhìn y dáng vẻ như muốn tranh công: "Hắn câu dẫn ta, bị ta dọa chạy mất."

Hắn dương dương đắc ý đánh giá sắc mặt Diệp Vân Đình, nghĩ thầm y nhất định sẽ ăn dấm.

Nhưng Diệp Vân Đình nghe lại càng lúc càng thấy khó hiểu, Diệp Bạc Như trước tiên lấy lòng y, sau đó lại tới câu dẫn Lý Phượng Kỳ?

Chuyện này nghĩ thế nào cũng cảm giác bệnh không nhẹ, bởi vậy y cũng không coi là chuyện gì to tát, thuận miệng nói: "Chạy cũng không sao, ta đang muốn nói với Vương gia chuyện Diệp Vọng một chút."

"? ? ?"

Cái gì gọi là chạy cũng không sao?

Lý Phượng Kỳ trầm mặt xuống, mất hứng nói: "Sao ngươi không ăn dấm chút nào vậy?"

Hơn nữa hắn tự giác như thế, không bị hồ mị tử bên ngoài câu dẫn, lẽ nào không thưởng chút nào sao? Qua loa như vậy, căn bản là không để hắn ở trong lòng.

Vĩnh An vương có chút giận dỗi.

"..." Diệp Vân Đình một lời khó nói hết: "Này có gì ngon mà ăn dấm?"

Một thứ đệ vừa mới được nhận về, mục đích không rõ, có lẽ đến Lý Phượng Kỳ cũng chưa từng thấy, bỗng nhiên đến câu dẫn Lý Phượng Kỳ, chuyện này nghe một cái đã làm người tràn ngập nghi hoặc.

Hơn nữa y cũng không cảm thấy Lý Phượng Kỳ sẽ thích kẻ như Diệp Bạc Như.

Diệp Vân Đình muốn cùng hắn nói tiếp chuyện Diệp Vọng, ai biết Lý Phượng Kỳ chợt chuyển ghế lăn, trầm mặt không nói một lời rời đi.

Diệp Vân Đình: "?!"

Làm sao còn giận nữa?

Ghế lăn tất nhiên không đi nhanh bằng y, Diệp Vân Đình nhanh chân đuổi tới, đã thấy cả gương mặt tuấn tú của Lý Phượng Kỳ đen xì, môi mỏng mím chặt, đầy mặt đều viết ta không vui.

Y thử gọi Lý Phượng Kỳ hai tiếng, hắn lại không để ý tới y, chỉ vùi đầu đi về phía trước.

Diệp Vân Đình: ...

Giờ nên làm gì đây?

Y không có kinh nghiệm dỗ người, mấy câu buồn nôn cũng không há miệng liền ra như Lý Phượng Kỳ, cuối cùng lúc hai người rời khỏi phủ quốc công, Lý Phượng Kỳ vẫn đầy mặt mất hứng.

Diệp Bạc Như đứng xa xa nhìn bọn họ ngoắc ngoắc môi, nghĩ thầm, Vĩnh An vương ngoài miệng muốn gã cút, đảo mắt còn không liếc nhìn đại ca kia của gã cái nào.

Gã nheo mắt khoái ý nở nụ cười, làm người a, vẫn là phải có tác dụng, mới không bị người chán ghét.

*

Trở về từ phủ Tề quốc công, Lý Phượng Kỳ liền giận hờn đi thẳng vào thư phòng.

Diệp Vân Đình tuy rằng không rành chuyện tình ái, nhưng cũng biết chắc chắn lời vừa rồi khiến Lý Phượng Kỳ mất hứng. Y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đại khái là vì y không ghen.

Nhưng y thực sự không cảm thấy đối với Diệp Bạc Như có cái gì tốt mà ăn dấm.

Chỉ là người này tức giận cũng không có cách nào giảng đạo lý, vẫn là phải dỗ. Nếu là lúc trước không rõ tâm ý của bản thân cũng liền thôi, bây giờ y đã sớm hiểu tâm ý của chính mình, thấy Lý Phượng Kỳ không cao hứng liền không có cách nào hờ hững coi như không. Lý Phượng Kỳ trong ngày thường mọi chuyện đều nhân nhượng y, dỗ dành y, bây giờ hắn không vui, bất kể là đúng hay sai, mình cũng nên dỗ dành người chu đáo mới phải.

Y trầm ngâm một phen, gọi Quý Liêm đến nhà bếp nhỏ.

Lý Phượng Kỳ bỏ lại Diệp Vân Đình một mình đi thư phòng, chờ vừa vào phòng đã hối hận.

Quan hệ này còn chưa định ra, hắn đã bắt đầu cáu kỉnh, vạn nhất Diệp Vân Đình coi là thật thuận thế không để ý tới hắn nữa thì làm sao bây giờ? Hắn mặt ngoài trấn định, nội tâm lại có chút sốt ruột.

Ngồi buồn xo một lát, mắt thấy bên ngoài sắc trời đã tối đen, thường ngày vào lúc này, hắn với Diệp Vân Đình đã tắm rửa thay y phục, chuẩn bị đi ngủ. Mà hiện tại, hắn lại vẫn ngồi trong thư phòng lạnh như băng.

Hắn không nhịn được gọi Ngũ Canh vào: "Vương phi đang làm gì?"

Ngũ Canh gãi đầu một cái, hắn mới từ bên ngoài về, nào biết Vương phi đang làm gì? Nhưng lúc lại đây thấy chính viện còn sáng đèn, người hẳn là ở trong phòng, nhân tiện nói: "Vương phi ở trong phòng, đang làm gì thì thuộc hạ không biết."

"..." Lý Phượng Kỳ hơi mất mát, lại có chút buồn bực, sao Diệp Vân Đình cũng không biết đến gọi mình.

Thư phòng là chính hắn giận đùng đùng chạy tới, bây giờ mà ngóng ngóng tự mình đi về, liền có chút thật mất mặt. Hắn do dự nửa ngày, quyết định ngồi thêm một lát, nếu Diệp Vân Đình không đến, thì hắn... sẽ tự về.

Về quá nhanh dễ mất giá, miễn để Diệp Vân Đình cho là hắn quá dễ dụ.

"Ngươi đến chính viện nhìn chằm chằm, nếu có động tĩnh gì liền đến báo với ta." Lý Phượng Kỳ dặn dò Ngũ Canh.

"Vâng." Ngũ Canh nghe dặn dò liền đi ra ngoài, ngồi xổm ở trên cây trong sân trông coi. Tuy rằng hắn không hiểu Vương gia cùng Vương phi đây là đang nháo cái gì, nhưng mọi việc hỏi ít làm nhiều chắc chắn không sai.

Lý Phượng Kỳ đợi trong thư phòng, sách đọc không vào, cũng không tĩnh tâm luyện chữ được. Cuối cùng đơn giản bê đồng hồ cát lên bàn, nhìn chằm chằm cát bên trong chảy xuống.

Một khắc đồng hồ trôi qua. Hai khắc đồng hồ trôi qua... Nửa canh giờ trôi qua.

"Vương phi... còn ở trong phòng sao?" Lý Phượng Kỳ sốt ruột nóng nảy, liền rung chuông gọi Ngũ Canh lại đây.

"Vâng. Không thấy người đi ra."

Ngũ Canh càng không tìm được manh mối, nhưng thấy thần sắc hắn không lo, suy đoán, chẳng lẽ là Vương gia cùng Vương phi náo loạn giận dỗi? Liền khuyên: "Phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, Vương gia không bằng trở lại nhận sai với Vương phi cũng được. Vương phi dễ tính, nhất định sẽ không tính toán với Vương gia."

Dưới cái nhìn của hắn, Vương phi tính khí tốt như vậy, nhất định sẽ không cãi nhau với Vương gia. Nói không chừng là do Vương gia chọc Vương phi tức giận, chột dạ không dám về nhà.

Lý Phượng Kỳ nghe vậy biến sắc mặt: "Việc này lại không phải lỗi của ta, vì sao ta phải nhận sai?"

Hắn phiền muộn tức giận đuổi Ngũ Canh đi, căm giận đẩy đồng hồ cát trên bàn ra xa một chút, nghĩ thầm, Diệp Vân Đình thật là độc ác, vậy mà thực sự không để ý tới hắn?!

Hắn ngồi trong thư phòng rầu rĩ không vui, xoắn xuýt xem có nên tự trở về hay không.

Một bên kia, Diệp Vân Đình bỏ ra hơn nửa giờ làm một đĩa bánh hoa mai.

Mùa này không có hoa quế, y chỉ có thể dùng hoa mai thay thế, cũng may làm ra mùi vị không tính là quá kém. Y sai Quý Liêm đem điểm tâm mới ra lò nóng hầm hập sắp xếp gọn vào thực hạp, mang theo trở về chính viện.

Quý Liêm đi theo sau y nói nhỏ, thèm ăn liên tục nhìn chằm chằm vào hộp cơm: "Nhiều như vậy, một mình Vương gia ăn không hết đi." Không thể chia cho hắn hai miếng sao?

Diệp Vân Đình không cần nhìn cũng biết hắn đang suy nghĩ gì: "Lần sau lại làm cho ngươi."

Quý Liêm đành phải ngừng đấu tranh, phát ra một tiếng than thở thật dài, cảm giác mình không bao giờ còn là người thiếu gia thương yêu nhất nữa.

Ngũ Canh ngồi xổm trên cây trông coi nhìn thấy chủ tớ hai người từ ngoài sân đi tới, liền trợn to mắt, quay đầu nhìn gian nhà đèn đuốc sáng choang một chút, nghĩ thầm, thì ra Vương phi không ở trong phòng a. Đang muốn đi bẩm báo cho Lý Phượng Kỳ, đã thấy Diệp Vân Đình bước chân xoay một cái, liền hướng thư phòng đi đến, hắn ngừng động tác, bình tĩnh ngồi xuống lại.

Xem ra hắn không đi báo tin được rồi.

Diệp Vân Đình đến thư phòng, chỉ thấy trong thư phòng ánh sáng tối tăm, đến đèn cũng không thắp.

Đang nghĩ ngợi có phải là không có ai không, lại nghe bên trong truyền đến tiếng Lý Phượng Kỳ: "Năm Canh? Bên Vương phi có động tĩnh gì sao?"

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Diệp Vân Đình sững sờ, lập tức mím môi cười rộ lên. Y cố ý không đáp, cầm theo hộp cơm đi vào.

Nghe thấy tiếng bước chân người đến không phải Ngũ Canh, Lý Phượng Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Vân Đình đi tới phía sau hắn, cong cong mắt cười tủm tỉm nhìn hắn: "Vương gia sai Ngũ Canh nhìn chằm chằm ta làm gì vậy?"

"..."

Đột nhiên không kịp chuẩn bị bị tóm, trong mắt Lý Phượng Kỳ loé lên tia chột dạ, tiếp theo nhớ tới mình còn đang tức giận, lại bày tư thế cây ngay không sợ chết đứng.

Hắn cố ý sừng sộ lên, không trả lời.

Nếu là lúc trước, Diệp Vân Đình sẽ bị hắn đen mặt dọa lui. Nhưng hai người ở chung lâu như vậy rồi, Diệp Vân Đình đã sớm sờ thấu tính tình hắn, cảm thấy bộ dáng hắn sừng sộ lên là có chút giống lang vương kia, nhìn thì hung ác, kì thực vuốt hai cái liền muốn lấy đầu cọ lòng bàn tay y.

Y bị sự tưởng tượng của chính mình chọc cười, ánh mắt càng nhu hòa lại, thả hộp cơm xuống trước mặt hắn: "Ta làm một đĩa bánh hoa mai." Nói liền mở hộp cơm ra, bày một đĩa bánh hoa mai tỏa ra vị ngọt trước mặt hắn: "Lúc chiều Vương gia không ăn được mấy đi?"

Ăn thì tất nhiên không làm sao ăn nổi, Lý Phượng Kỳ buổi chiều đến mất hứng, tức đều tức đến no rồi.

Hắn nhìn bánh hoa mai trắng trắng hồng hồng trước mặt, trong lòng giật giật, không nhịn được làm bộ làm tịch. Nếu Diệp Vân Đình không tới tìm hắn, hắn khả năng cũng là ảo não tự đi về, nhưng Diệp Vân Đình lại đến rồi.

Đại khái là được yêu thương luôn không thấy sợ, phát hiện Diệp Vân Đình lấy lòng, hắn liền không nhịn được muốn nhiều thêm một chút.

Hắn nhẫn nhịn không nhúc nhích: "Đại công tử còn quan tâm ta ăn hay không ăn sao?"

"Tất nhiên là có." Diệp Vân Đình là tới dỗ người, tất nhiên đều thuận hắn mà nói.

Lý Phượng Kỳ vừa nghe, trong lòng liền linh hoạt lên: "Vậy bánh hoa mai này là đặc biệt làm cho ta sao?"

Diệp Vân Đình liền "Ừ" một tiếng, một đĩa đều dành cho Lý Phượng Kỳ, đến Quý Liêm cũng không cho ăn.

Kinh hỉ tới quá nhanh cũng quá đột ngột, Lý Phượng Kỳ đột nhiên ngước mắt nhìn về phía y, liền nhìn thấy trong mắt y đầy ôn nhu đưa tình. Trong lòng hắn nhảy hai lần, cổ họng lăn mấy cái, rốt cục vẫn là không nhịn được hỏi ra miệng vấn đề muốn hỏi nhất: "Sao đại công tử lại lưu ý ta như vậy?"

Diệp Vân Đình trong đêm tối lờ mờ nhìn thẳng vào hắn.

Lúc trước y vẫn luôn không thẳng thắn với tâm ý của chính mình, cảm thấy quá nhanh. Lần đầu tiên y trải qua tình ái, mặc dù sáng tỏ tâm ý của bản thân, cũng theo bản năng nghĩ có thể kéo dài lúc nào hay lúc đó, lại quên mất cân nhắc đến tâm tình của Lý Phượng Kỳ.

Hai người nhìn nhau chốc lát, Diệp Vân Đình giật giật môi, nhẫn nhịn ngượng ngùng nói: "Bởi vì tâm ta duyệt Vương gia, không muốn thấy ngươi không vui."

Bởi vì tâm ta duyệt Vương gia, không muốn thấy ngươi không vui.

Lý Phượng Kỳ cẩn thận ngẫm nghĩ câu nói này giữa răng môi, đôi môi không kìm nổi mà dương lên. Tuy rằng đã sớm phát hiện thái độ của Diệp Vân Đình đối với hắn có biến hóa. Nhưng suy đoán trong lòng với chính tai nghe được, đến cùng vẫn là không giống nhau.

Hắn liếc nhìn đĩa bánh hoa mai nhỏ kia, tinh thần phấn chấn: "Cho nên bánh hoa mai này là làm đến dỗ ta?"

Diệp Vân Đình gật đầu.

"Chỉ một đĩa bánh hoa mai có thể không dỗ được." Cuối cùng cũng nghe được lời muốn nghe nhất, Lý Phượng Kỳ lại đắc ý.

Hắn nghiêng người tiến lên, chỉ chỉ môi mình: "Ít nhất phải như vậy mới được."

Diệp Vân Đình: "..."

Nhìn khuôn mặt hắn tràn ngập đắc ý, Diệp Vân Đình thoáng hối hận, nghĩ thầm, quả nhiên không nên nói cho hắn biết nhanh như vậy.

Y hướng Lý Phượng Kỳ cười cười, ôn ôn hòa hòa nói: "Không dỗ được thì quên đi."

Nói xong quay người liền muốn đi ra ngoài.

Lý Phượng Kỳ: "! ! !"

Không phải đến dỗ hắn à? Làm sao mới thế đã muốn đi rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play