Lúc Thẩm Trọng Dư theo hạ nhân tới chính viện, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ ngồi ở bên cửa sổ, đang chăm chú xem một bộ tranh.

Hắn tiến lên hành lễ, ánh mắt hướng mắt liếc bức vẽ kia, thấy trên bức vẽ kia chính là cảnh hoàng đế tiền triều Triệu Khuông Dận khoác hoàng bào. Trong lòng hắn nhất thời càng lúc càng hiểu rõ, xem ra phong thư hồi âm kia quả nhiên chỉ là thăm dò, dã tâm của Vĩnh An vương đều ở trên bức tranh này.

Thấy hắn đến, Lý Phượng Kỳ tiện tay đặt bức tranh đó lên án, sắc mặt hơi trầm xuống, tiên phát chế nhân: "Biểu huynh tới vương phủ ta làm gì?"

Thẩm Trọng Dư thấy hắn còn muốn diễn kịch, nội tâm xem thường, trên mặt lại cười nói: "Vương gia cần gì phải năm lần bảy lượt thăm dò ta? Thẩm gia cùng Vĩnh An vương phủ là gân liền xương, Vương gia không tin ta, chẳng lẽ cũng không tin cô mẫu?"

Nghe hắn nói đến lão Vương phi, ánh mắt Lý Phượng Kỳ lạnh lùng, trên mặt lại vừa đúng lộ ra mấy phần chần chờ: "Ta với biểu huynh nhiều năm không gặp, vương phủ và Thẩm gia cũng đã lâu không lui tới, biểu huynh bỗng nhiên gửi thư thảo luận đại sự này, ta đương nhiên phải giữ lại mấy phần cảnh giác." Hắn nửa thật nửa giả nói: "Bằng không vạn nhất biểu huynh là thay Lý Tung tới thăm dò, vậy ta nên làm thế nào cho phải?"

Mục đích của mình bị một lời nói toạc ra, Thẩm Trọng Dư cả kinh, thần sắc cứng lại, lại thấy thần sắc hắn tùy ý, hiển nhiên chỉ là thuận miệng nói, liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Sao Vương gia lại có ý nghĩ này? Cùi chỏ đều hướng vào trong, nếu bàn về thân cận, tất nhiên là ta và Vương gia thân cận hơn."

"Bản vương chỉ là tùy tiện nói chuyện thôi. Những năm này không gặp, biểu huynh là người hay chó làm sao ta biết được?" Lý Phượng Kỳ vỗ vỗ cánh tay gã, cười nói: "Dù sao không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn mà."

"?"

Thẩm Trọng Dư mơ hồ cảm thấy hình như hắn đang chửi mình, nhưng nhìn thần sắc hắn lại không giống. Cuối cùng chỉ có thể ấn cảm giác quái dị trong lòng xuống, chỉ coi là Lý Phượng Kỳ tính khí càng ngày càng càng bất thường, dù sao từ trước đã có không ít người nói Vĩnh An vương tính khí biến ảo không ngừng.

"Vậy trước mắt Vương gia có bằng lòng tin ta hay không?"

Thẩm Trọng Dư lại cúi eo xuống một chút, càng lúc càng tới gần hắn, giảm thấp thanh âm nói: "Vương gia những năm gần đây công huân trác tuyệt, tiểu hoàng đế kia ngồi mát ăn bát vàng không nói, lại còn muốn vắt chanh bỏ vỏ, lẽ nào Vương gia không muốn tự tay báo thù sao? Bây giờ ngoài thành có ba vạn đại quân của ta. Chỉ cần Vương gia ra lệnh một tiếng, ta có thể..." Lời còn lại gã không nói, Thẩm Trọng Dư làm thủ thế cắt cổ.

"Quân chủ bất nhân, Vương gia thay vào đó, chính là mệnh trời!"

"Bản vương tất nhiên là muốn." Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên than thở một tiếng, chuyển động ghế lăn, đưa lưng về phía gã, nói: "Nhưng gần đây ta thường xuyên nằm mơ, thường xuyên mơ thấy bị người đâm một đao từ phía sau lưng, liền càng sợ hãi bất an, sợ có người phản bội ta..."

Thẩm Trọng Dư thấy thái độ hắn do dự bất định, càng lúc càng cấp thiết. Sao lúc trước không nghe nói Vĩnh An vương do dự thiếu quyết đoán như vậy?

Gã khẽ cắn răng. Chỉ có thể tiếp tục múa mép khua môi với hắn, đem lời hay cam kết nói một rổ, cuối cùng vì thủ tín với Lý Phượng Kỳ, thậm chí còn báo cho hắn một quặng sắt mới phát hiện. Quặng sắt kia vừa lúc ở giao giới Gia Lê Châu và Tây Hoàng. Gã hào phóng biểu thị, chỉ cần Lý Phượng Kỳ khởi sự, gã nguyện đem quặng sắt chắp tay đưa lên, lấy đó thể hiện thành ý.

Sau bức bình phong Chu Liệt và Ngũ Canh nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Ôi chao mẹ ơi! Phát hiện quặng sắt mới!

Phát tài rồi!

"Tiếng gì vậy?" Thẩm Trọng Dư đang nói tới dõng dạc, nhiệt huyết sôi trào, liền nghe thấy một trận tiếng vang kì quái. Gã giật giật mũi, liền ngửi thấy được một luồng mùi đồ ăn nồng nặc.

"? ? ?"

Mùi thơm này lúc gã vào cửa đã có, nhưng tâm tư gã đều đang đặt trên việc thuyết phục Lý Phượng Kỳ, không kịp ngẫm nghĩ. Bây giờ phục hồi tinh thần mới phát giác ra quái dị, sao trong phòng này lại có mùi thơm đồ ăn? Gã nghi hoặc nhìn bức bình phong nơi phát ra động tĩnh kia, rốt cục cũng phát hiện ra không đúng, chần chờ nhìn Lý Phượng Kỳ: "Vương gia, sau tấm bình phong này... ?"

Lý Phượng Kỳ kinh ngạc khôn kể "A" một tiếng: "Thẩm đại nhân mới phát hiện ra sao?"

Hắn vỗ tay một cái, liền có hai hạ nhân tiến vào, bê bức bình phong xuống, lộ ra bốn người sau tấm bình phong, cùng với nồi lẩu đang sôi, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt.

"Trước khi ngươi tới, chúng ta đang ăn lẩu đấy."

Diệp Vân Đình cười tủm tỉm nhìn gã: "Thẩm đại nhân có muốn cùng ăn chút không?"

"..."

Thẩm Trọng Dư nhìn Lý Phượng Kỳ, lại nhìn cái nồi bốc hơi nóng kia, cuối cùng cũng ý thức được cái gì, trong đầu nhất thời nổ tung, tay run run chỉ về Lý Phượng Kỳ: "Ngươi, ngươi đã sớm biết!"

Hắn đang cố ý lừa gã, thậm chí còn trêu đùa gã như con khỉ làm xiếc, còn dám làm nhục gã như thế!

Đôi mắt Thẩm Trọng Dư đỏ lên, lồng ngực phập phồng.

Lý Phượng Kỳ còn vô tội hơn gã, cười tủm tỉm hỏi: "Biểu huynh, ta phải biết cái gì?"

"..." Thẩm Trọng Dư nhìn hắn chằm chằm, nhưng ngay cả một câu chất vấn cũng không nói ra được. Gã nhìn gương mặt đắc ý của Lý Phượng Kỳ, lại nghĩ tới quặng sắt vừa để lộ ra kia, chỉ cảm thấy cổ họng tanh nồng một trận, một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, nhả ra không được, không nhả ra cũng không xong.

Nực cười gã còn tưởng rằng chỉ cần Lý Phượng Kỳ chết rồi, vậy hắn biết đến quặng sắt kia cũng không có tác dụng gì, lúc đó quặng sắt đó vẫn là của gã. Thì ra chính gã mới là kẻ đang ở trong bẫy, không chỉ vô duyên vô cớ bị người nhìn như khỉ diễn xiếc, còn vất đi một quặng sắt!

Đây chính là quặng mỏ tinh thiết a!

Thẩm Trọng Dư đè ngực, trước mắt từng trận biến thành màu đen, cảm giác mình bất cứ lúc nào có thể ngất xỉu.

"Biểu huynh đây là sao vậy?" Lý Phượng Kỳ dù bận vẫn ung dung nhìn gã, ngữ khí thân thiết, nhưng ngay cả tay cũng không duỗi một chút: "Là phạm vào bệnh tim sao? Có cần ta sai người mời đại phu cho ngươi không?"

Thẩm Trọng Dư che ngực, bị hắn chọc tức đến hoa mắt váng đầu. Nhìn lại cái bàn bốn người kia một chút, da mặt đều đỏ lên.

Nhưng đến cùng gã vẫn không trở mặt với Lý Phượng Kỳ, việc này là hoàng đế bàn giao cho gã, gã không hoàn thành còn dễ tính. Nếu nháo ở Vĩnh An vương phủ này, cũng quá mất thể diện.

"Không cần, ta trở về nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi." Thẩm Trọng Dư cắn răng, miễn cưỡng cười một cái.

"Vậy biểu huynh vẫn là nhanh về nghỉ ngơi đi." Lý Phượng Kỳ ngữ khí ân cần nói: "Biểu huynh năm đó kỷ luật cũng không nhỏ, có thể phải chú ý thân thể, nếu không lại như lão Trần đại nhân bỗng nhiên mất đi, Bắc Chiêu ta lại mất đi một vị trụ cột!"

"... Vương gia lo xa rồi." Thẩm Trọng Dư giả cười đều thiếu chút nữa duy trì không nổi, lão Trần đại nhân bỗng nhiên chết kia cũng đã tám mươi bảy rồi! Gã mới ba mươi sáu.

Lý Phượng Kỳ kẻ này vốn là đang trù yểu gã chết sớm!

Thẩm Trọng Dư một khắc cũng không muốn ở lại thêm nữa, qua loa bái biệt liền đi ra ngoài. Lý Phượng Kỳ đưa gã hai bước, theo ra đến sân liền cất giọng nói: "Lần tới biểu huynh lại phát hiện quặng sắt mỏ bạc nữa, phải nhớ thông báo với ta một tiếng đấy."

"..." Thẩm Trọng Dư lảo đảo thân mình, lại không quay đầu lại, che ngực bước nhanh hơn.

Lý Phượng Kỳ cười cười quay lại, nhìn Diệp Vân Đình cười híp mắt nói: "Vô duyên vô cớ được thêm một quặng sắt, đại công tử quả nhiên vượng ta."

Diệp Vân Đình liếc nhìn hắn một cái không trả lời, nhưng lại đặt miếng thịt dê vào đĩa nhỏ trước mặt hắn.

Ăn lẩu cũng không chặn nổi cái miệng người này.

Ngược lại là Chu Liệt nghe vậy liền nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với Ngũ Canh: "Quặng sắt này không phải phải cảm tạ lão già Thẩm kia sao?" Làm sao Vương gia lại nói là Vương phi vượng hắn?

Ngũ Canh đồng tình liếc mắt nhìn hắn một cái, nghĩ thầm ở trong vương phủ nhìn nhiều ngày như vậy rồi, thế mà còn không thấy rõ Vương gia đây là đang ve vãn Vương phi, thật là sống để bị phạt. Hắn ực một cái cạn rượu trong chén, đứng lên nói: "Thuộc hạ chợt nhớ còn chút chuyện chưa làm xong, đi trước một bước."

Nói xong đạp Chu Liệt còn muốn tiếp tục ăn một cước liền chạy trước.

Chu Liệt: ? ? ?

Hắn nhìn Ngũ Canh đi xa lại nhìn Quý Liêm bên cạnh cũng không nhúc nhích vẫn còn tiếp tục ăn, do dự một chút, cứ tiếp tục yên tâm thoải mái ăn lẩu.

Ngũ Canh là có chuyện lớn gì muốn làm thế? Lẩu ngon cũng không ăn, thật là mệnh sống phải lao lực.

Lý Phượng Kỳ nhìn hai bóng ma không có nửa điểm muốn nhúc nhích kia, không nhịn được bám vào bên tai Diệp Vân Đình nhẹ giọng nói: "Quý Liêm tuổi còn trẻ. Làm sao lại giống Chu Liệt như thế?"

Không có một chút nhãn lực, vừa nhìn đã biết sau này cũng là kẻ không tìm được tức phụ nhi.

Hắn mới uống rượu, lúc nói chuyện giữa răng môi còn lưu lại mùi rượu sữa ngựa thoang thoảng, Diệp Vân Đình quét mắt liếc hắn một cái, đẩy đầu hắn ra một ít, gắp cho hắn một miếng thịt: "Ăn thịt đi."

Lý Phượng Kỳ bất đắc dĩ ngồi xong, không mùi không vị ăn lẩu bốn người, hắn không nhịn được trừng hai người không nhãn lực một cái, hừ lạnh một tiếng nói: "Đợi lát nữa ăn xong, Chu Liệt ngươi đi truyền một lời cho ta, nói cho Ngũ Canh, tháng này cho hắn thêm mười lạng bạc."

Chu Liệt: ? ? ?

Hắn trừng mắt, thần sắc nhất thời ân cần: "Vậy của ta đâu?"

Cho Ngũ Canh thêm bạc, cũng phải cho hắn thêm chút chứ nhỉ?

"Ngươi trừ năm lạng!" Lý Phượng Kỳ cười lạnh một tiếng.

Hắn không dám trị Quý Liêm, chẳng lẽ còn không dám trị Chu Liệt?

"! ! !" Chu Liệt trong nháy mắt nhảy lên, để đũa xuống liền chạy ra ngoài: "Ta ăn no rồi, giờ đi truyền lời cho Ngũ Canh."

Một bên chạy một bên không phục, Vương gia làm sao lại bất công như vậy! Không thêm tiền thì thôi, lại còn muốn trừ tiền!

*

Lại nói bên này Thẩm Trọng Dư ra khỏi vương phủ, trở về đại doanh ngoài thành xong, liền dần dần bình tĩnh lại. Việc xấu không hoàn thành, gã nên làm gì bàn giao cho tiểu hoàng đế đây?

Lý Phượng Kỳ bên này thất lợi thì thôi, quyết không thể khiến tiểu hoàng đế sinh ra hiềm khích với gã nữa.

Phủ đô đốc Niết Dương bây giờ đang mạnh lên, Thẩm gia lại là ngày một đi xuống. Nếu không phải là như thế, gã cũng không đến nỗi chủ động nương nhờ vào hoàng đế. Chỉ có cùng hoàng đế, có công lao ủng hộ bình loạn, Thẩm gia mới có thể đông sơn tái khởi.

Gã cắn răng suy tư nửa ngày, liền giục ngựa đi về hướng hoàng cung.

Hoàng cung.

Lý Tung vẫn đang cường điệu giả bộ thương tổn hôn mê, kì thực đang âm thầm chờ đợi tin tức của Thẩm Trọng Dư. Gã ngày ngày nằm trên giường giả bộ bệnh thực sự có chút phiền, lúc đang phiền Thẩm Trọng Dư sao còn chưa có động tĩnh, Thôi Hi liền đến thông báo: "Bệ hạ, Thẩm đại nhân cầu kiến."

"Tuyên." Lý Tung bỗng cảm thấy phấn chấn, ngồi dậy.

Bên ngoài Thẩm Trọng Dư đi theo sau Thôi Hi tiến đến, thấy hoàng đế trước hết làm một đại lễ, chịu đòn nhận tội: "Thần không thể hoàn thành việc bệ hạ giao phó, kính xin bệ hạ phạt nặng."

Lý Tung mặt mày ép một chút, tuy có không vui, nhưng Thẩm Trọng Dư đã tự xin nhận tội, gã cũng không tiện phát giận gì, nheo mắt lại trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Trọng Dư bỏ bớt quặng sắt còn chưa báo cho triều đình kia đi, đem nhục nhã mình gặp ở Vĩnh An vương phủ thêm mắm dặm muối mà nói, cuối cùng bực tức nói: "Là thần vô năng, không thể hoàn thành việc bệ hạ giao phó."

"Không liên quan đến ngươi, Lý Phượng Kỳ từ trước đến giờ luôn giả dối." Lý Tung lại âm trầm nở nụ cười: "Ta thật ra muốn biết, rốt cuộc làm sao hắn biết trong đó có trá."

Thẩm Trọng Dư cũng cảm thấy trong đó chắc chắn có phân đoạn nào đó đã xảy ra sự cố, nhưng gã nhớ lại rất nhiều lần, vẫn không tìm được chỗ sơ suất.

Ngược lại là Lý Tung, ánh mắt liên tục lấp lóe, suy tư về người có thể truyền tin cho Lý Phượng Kỳ.

Trong lúc đang suy tư, Thôi Hi lại tới báo: "Bệ hạ, Kiều hầu trung cầu kiến."

Lý Tung theo bản năng muốn nằm xuống giả bộ bệnh tiếp, mà nghĩ lại Lý Phượng Kỳ không mắc câu, giả bộ cũng không còn ý nghĩa gì, khoát tay một cái nói: "Tuyên đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play