Ngày hôm sau hồi cung, Lý Phượng Kỳ quả nhiên đưa thợ thủ công Công bộ đến tu sửa nhà cũ Hạ gia. Mấy thợ thủ công tinh thông kiến tạo đưa người vào Hạ phủ, cả ngày viết vẽ, thương nghị nên trùng tu dinh thự này như thế nào, lại sai trợ thủ đi đo đạc chiều dài chiều rộng, tòa nhà quạnh quẽ lúc này lại thêm mấy phần náo nhiệt.

Hạ Lan Diên thấy Lý Phượng Kỳ thức thời như thế cũng vui vẻ, tức giận kìm nén vài ngày trước cũng tản đi. Trong lúc nàng ở Hạ phủ, mỗi ngày ngoại trừ du lãm phong cảnh kinh thành, còn cùng Diệp Vân Đình nói chuyện xưa, mẫu tử hai người ở chung mấy ngày đã thân thiết hơn nhiều so với lúc trước. Thỉnh thoảng Lý Phượng Kỳ cũng đến chen vào trò chuyện, mặc dù Hạ Lan Diên  cảm thấy hắn dính người quá mức, nhưng điều này chứng tỏ tình cảm hai người sâu nặng, vậy nên cũng mặc kệ hắn.

Như vậy thoáng cái đã qua nửa tháng.

Đến tháng 7, chính sách thông thương giữa Nam Việt và  Bắc Chiêu cơ bản đã thương nghị xong, những chi tiết nhỏ còn lại chờ cửa khẩu thương mại mở cửa lại bàn tiếp, sau đó điều chỉnh cụ thể. Hạ Lan Diên thư giãn nghỉ ngơi hồi lâu, cũng vào lúc này phải nói lời chào từ biệt.

Đột nhiên tạm biệt, Diệp Vân Đình ngẩn người, sau đó tiếc nuối nói: "Nhanh quá."

Mấy ngày nay mẫu tử hai người ở chung vô cùng vui vẻ, từ mới lạ khách khí cho đến quen biết thân mật, Hạ Lan Diên giống như những người mẹ khác trên đời, sẽ cùng y đọc một quyển sách, sẽ may cho y bộ đồ mới,  cũng sẽ vì y xuống bếp làm một bàn điểm tâm.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vân Đình có được cảm giác mẫu thân che chở, vậy nên đột nhiên nghe nói nàng muốn rời kinh trở về khó tránh khỏi mất mát trong lòng.

"Lần này đi đã đủ lâu, quốc nội Nam Việt cũng còn rất nhiều chuyện phải xử lý." Hạ Lan Diên ôn hòa nhìn hắn: "Sau khi ta xử lý xong mọi chuyện sẽ có cơ hội gặp con."

Việc sáp nhập hai nước chưa chắc đã thành công, nên nàng và Lý Phượng Kỳ đều không nói cho Diệp Vân Đình, miễn cho y uổng công vui vẻ.

Diệp Vân Đình cũng hiểu nàng bận rộn, thu hồi cảm xúc không muốn, lại nói: "Cữu cữu truyền đến tin tức nói Diệp Tri Lễ muốn gặp người, mẫu thân có muốn trước khi đi gặp hắn một lần không?"

"Không muốn." Nhắc lại thù hận cũ, trong mắt Hạ Lan Diên đã không còn sóng lớn, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Hắn đã có được kết cục xứng đáng, tái kiến vô ích."

Huống chi Diệp Tri Lễ chủ động muốn gặp nàng, Hạ Lan Diên nghĩ cũng biết hắn sẽ nói gì. Những chuyện cũ năm xưa nàng không để trong lòng nữa, nhưng nếu từ trong miệng Diệp Tri Lễ nói ra vẫn khó tránh khỏi tức giận.

Như vậy, chẳng bằng không gặp.

"Cũng được." Diệp Vân Đình nói: "Vậy thì không gặp."

*

Đầu tháng bảy, sứ đoàn Nam Việt mang quốc thư trao đổi về nước.

Vương Thả nhận được câu trả lời của Diệp Vân Đình, sau đó tự mình đi gặp Diệp Tri Lễ. Trong tay hắn cầm một phong thánh chỉ, là Diệp Vân Đình đưa hắn.

Ở nơi sâu nhất trong hình ngục, ánh nến le lói, Diệp Tri Lễ nghe tiếng bước chân, gian nan đứng dậy, kề mặt lên song cửa nhìn ra phía ngoài, đôi mắt mở thật to.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, chỉ có một mình Vương Thả.

"Nàng đâu?" Diệp Tri Lễ khàn giọng lên tiếng.

Vương Thả hờ hững nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc: "Đoàn người của Hạ thái hậu hôm nay đã khởi hành trở về Nam Việt."

Diệp Tri Lễ không tin: "Ngươi không nói cho nàng biết? Hay là nàng không dám thấy ta?" Nói xong nâng khóe miệng muốn thể hiện sự trào phúng, nhưng bởi vì đã lâu không cười cho nên càng cứng ngắc, vặn vẹo.

Mấy ngày nay Vương Thả  đã thấy qua gương mặt này của hắn nhiều lần, Diệp Tri Lễ càng thống khổ, lệ khí tích tụ trong lòng hắn mới có thể phát tiết.

Nhưng mà gần đây, hắn đã có chút mất hứng.

"Ngươi còn chưa hiểu sao?" Vương Thả hừ khẽ, chọc thủng chuyện hắn lừa mình dối người: "Đối với Hạ thái hậu, ngươi chỉ là tù nhân chẳng hề quan trọng thôi. Đường đường là Thái hậu một nước, vì sao phải đặt chân vào nơi hình ngục dơ bẩn này?"

Hắn cúi đầu xuống, nhìn biểu tình vụn vỡ trên mặt Diệp Tri Lễ: "Cũng chính là, chỉ coi người là đồ vật mà thôi."

Nói xong mở thánh chỉ ra: "Vừa vặn hôm nay đã định xử trí ngươi, cẩn thận nghe đi."

Ánh mắt Diệp Tri Lễ đờ đẫn, âm thanh mông lung xẹt qua tai, hắn nghe chẳng rõ. Chỉ thấy Vương Thả mấp máy đôi môi, đọc xong thánh chỉ.

"Từ nay về sau sẽ không còn Tề quốc công phủ." Vương Thả thu hồi thánh chỉ, nói: "Bệ hạ và Vương gia khai ân, chấp thuận cho Tinh Nương hưu phu, ta sẽ đưa bài vị của Tinh Nương về. Sau này bất luận sinh tử vinh nhục, cũng không có nửa điểm can hệ với Diệp gia."

Diệp Tri Lễ sững sờ như con rối lúc này mới động: "Quốc công phủ, Diệp gia... Chuyện này không thể nào, ngươi gọi Diệp Vân Đình và Hạ Lan Diên tới gặp ta! Ta không tin!"

Vương Thả lạnh lùng nhìn hắn phát rồ, lắc đầu, lệ khí trong lòng từ từ tiêu tan.

Phế nhân lừa mình dối người như vậy, đã không đáng để hắn hao công tốn sức.

"Ngày mai ta sẽ đích thân thanh tra tịch thu Tề quốc công phủ. Sau này ở kinh thành sẽ không còn Diệp gia, cũng không còn Tề quốc công phủ." Hắn quay người muốn đi, mới vừa bước vài bước, lại nghĩ tới một chuyện khác, có chút hả hê nói: "Đúng rồi, quên chưa nói cho ngươi biết. Rất nhanh, tục danh của Trường Ninh vương sẽ không còn là Diệp Vân Đình, mà đổi thành Hách Liên Vân Đình."

Nói xong liếc mắt nhìn gương mặt điên cuồng của Diệp Tri Lễ lần cuối, Vương Thả cất bước ra khỏi hình ngục.

"Chú ý người này, chờ ngày hành hình ta sẽ trở lại."

***

Diệp Tri Lễ điên cuồng thế nào bên trong hình ngục không ai biết được, nhưng ngày Tề quốc công phủ bị thanh tra tịch thu cũng đã để cho mọi người thấy một hồi náo nhiệt.

Từ sau khi Diệp Tri Lễ nhận tội bị tống giam vào ngục, đại môn Tề quốc công phủ đều đóng chặt. Lúc trước hạ nhân đã bỏ chạy tán loạn, hiện tại chỉ còn dư lại những lão nô bộc không có nơi nào để đi. Mà trong phủ lúc này, chỉ còn dư lại người trong viện Phùng di nương và Diệp Bạc Như.

Hạ nhân trông coi đã chạy, Phùng di nương cuối cùng cũng tự do. Diệp Bạc Như vốn muốn thu thập châu báu, mang nàng rời khỏi quốc công phủ tìm đường khác mưu sinh, nhưng không nghĩ người chưa ra khỏi thành đã bị bắt về, nhốt trong quốc công  phủ nửa bước không thể ra ngoài.

Mãi đến ngày thanh tra tịch thu hôm đó, mẹ con hai người mới được thả tự do.

Vương Thả mang người của Đại Lý tự đến, tự mình thanh tra tịch thu, từng ly từng tí trong phủ đều bị ghi vào trong sổ, xung vào quốc khố.

Mẹ con hai người cũng bị lục soát tỉ mỉ trên dưới hai lần, ngoại trừ  xiêm y trên người, một đồ vật đáng giá cũng không thể mang theo.

Phùng thị khóc lóc om sòm tranh luận: "Bên trong này có đồ cưới của ta! Không lưu lại sau này chúng ta sẽ sống thế nào?"

Quan binh tịch thu cười nói: "Ngươi chỉ là ngoại phòng, danh phận cũng không có, lấy đâu ra đồ cưới?" Nói xong lấy vỏ đao đẩy nàng ra ngoài.

Diệp Bạc Như chỉ lo nàng gây sự, vội vàng kéo đi, ngữ khí nặng nề nói vài câu. Phùng thị vì bị cấm túc nên oán hận đứa con trai này, nghe vậy cãi nhau om sòm với hắn.

Vương Thả  sai người đưa kim ngân tài vật tịch thu đi, thấy cửa phủ quốc công đã trở thành gánh diễn, không ít bách tính vây xem chê cười.

Hắn nhíu mày quát một tiếng: "Bệ hạ và Vương gia nhân từ nên chuyện Diệp Tri Lễ cấu kết ngoại địch không truy cứu tới cửu tộc, chỉ giáng các ngươi làm thứ dân, nếu các ngươi còn la hét nữa thì theo ta tới hình ngục Đại Lý Tự."

Lời vừa nói ra, mẹ con hai người còn đang oán giận lẫn nhau lập tức ngậm miệng. Diệp Bạc Như vội vàng kéo tay Phùng thị rời đi.

Phùng thị tóc tai rối bời bước nhỏ đi phía sau hắn, vừa gọi vừa mắng.

Vương Thả thu hồi ánh mắt, sai người lấy bảng hiệu xuống, dán giấy niêm phong lên cửa chính.

Tấm bảng màu đỏ chữ vàng rơi xuống vỡ thành nhiều mảnh. Từ nay về sau, trong kinh thành này sẽ không còn Tề quốc công phủ nữa.

***

Hạ Lan Diên và sứ đoàn mới vừa mới trở lại Nam Việt thì đã có rất nhiều đại thần cầu kiến.

Nghe tâm phúc bẩm báo động tĩnh của những đại thần này thời gian qua, Hạ Lan Diên lạnh lùng nói: "Đi nói cho những người kia, ai gia đi đường mệt nhọc, uể oải không chịu nổi, đã đi nghỉ ngơi. Có chuyện gì ngày mai lâm triều rồi bàn."

Tâm phúc phụng mệnh đi ra ngoài truyền lời, Hạ Lan Diên nói muốn nghỉ ngơi nhưng lại trực tiếp đi tới cung điện giam cầm Hách Liên Tịnh.

Cung nhân thấy nàng đến dồn dập hành lễ, một người trong đó báo cáo cho nàng động tĩnh gần đây của Hách Liên Tịnh. Đơn giản chính là một khóc, hai nháo, ba nhịn ăn.

"Nếu hắn muốn chết như vậy, ai gia này sẽ tác thành cho hắn." Hạ Lan Diên thần sắc lạnh lẽo, sờ dao găm trong tay áo, vẫy lui cung nhân, một mình tiến vào trong điện.

Hách Liên Tịnh bệnh tật triền miên nằm ở trên giường, nghe thấy động tĩnh, hữu khí vô lực nói: "Cút ra ngoài, cô không ăn."

"Vương thượng hôm nay không ăn, sau đó muốn ăn cũng không có cơ hội." Hạ Lan Diên đến gần, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Tuy nói là bị giam cầm, nhưng hắn vẫn còn danh Nam Việt vương trên đầu, người phía dưới cũng không dám quá khắt khe với hắn, không nghĩ tới lại nuôi ra tính khí này.

"Mẫu thân?" Nghe thấy tiếng của nàng, Hách Liên Tịnh lăn lộn xuống giường, quỳ đến trước mặt nàng, cầu xin nói: "Mẫu thân, ta biết sai rồi, ngươi  cho ta một cơ hội, sau này mọi chuyện ta đều nghe ngươi."

Nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, có vẻ như còn chưa biết tin tức đang lan truyền bên ngoài.

Hạ Lan Diên cúi đầu, con ngươi ngập tràn lãnh ý: "Xem ra chưa có ai nói cho vương thượng nghe, ai gia đã tìm về hài tử của ta và tiên đế."

Hách Liên Tịnh sững sờ: "Cái gì?"

Hạ Lan Diên không hề trả lời, mà lại chậm rãi nói: "Năm tuổi ngươi đã tiến cung, ta nuôi ngươi hai mươi năm, nhưng ngươi khiến ta quá thất vọng rồi." Trong lúc nói chuyện, nàng rút dao găm từ trong tay áo ra, đè lại Hách Liên Tịnh đang kinh hãi, không chút lưu tình cắt đứt cổ họng hắn.

"Bây giờ Vân Đình trở về, đương nhiên không thể để ngươi sống nữa."

Nàng ra tay quả quyết nhanh chóng. Hách Liên Tịnh phản ứng không kịp, chỉ có thể trợn to mắt, ôm cổ ngã xuống vũng máu.

Hạ Lan Diên lau khô vết máu, thu lại dao găm, không nhanh không chậm đi ra ngoài điện. Cung nhân trong cung thấy cả người nàng dính máu phát ra tiếng hô khẽ kinh hãi, sau khi phản ứng lại, vội sợ hãi che miệng, ánh mắt không nhịn được nhìn vào trong điện.

"Vương thượng bệnh nặng khó chữa khỏi, mới vừa băng hà." Hạ Lan Diên không sợ bọn họ thấy. Nàng trở về Nam Việt đã tới xử lý Hách Liên Tịnh chính vì muốn chặt đứt đường lui cuối cùng của những đại thần kia.

Chỉ cần Hách Liên Tịnh vẫn còn, những đại thần này sẽ có ngàn vạn lý do khuyên ngăn nàng, cho nên, thà nàng tự mình chặt đứt đường lui này còn hơn.

Để những người này không thể lui lại được nữa, chỉ có thể cùng nàng đi về phía trước.

...

Thi thế Hách Liên Tịnh nhanh chóng được mang đi, tiếng chuông báo tang vang khắp vương cung.

Hạ Lan Diên tắm rửa xong, nghỉ ngơi một đêm. Hôm sau trời vừa sáng đã triệu tập trọng thần vào cung nghị đàm chính sự.

Những đại thần này từ đám cung nhân biết được tin tức, vô cùng choáng váng. So với Diệp Vân Đình bỗng nhiên xuất hiện, lại có quan hệ với Hoàng đế Bắc Chiêu, bọn họ hiển nhiên càng muốn nâng đỡ con rối Hách Liên Tịnh này.

Hôm qua bọn họ cầu kiến cũng là muốn khuyên bảo Thái hậu cân nhắc mọi chuyện.

Nhưng ai biết động tác của Hạ Lan Diên lại nhanh như vậy, ra tay cũng ác độc như vậy!  Không để bọn họ kịp phản ứng.

Những trọng thần trên đường vào cung tình cờ gặp nhau, sắc mặt nặng nề lắc đầu, tiện đà than thở một tiếng.

Hách Liên Tịnh vừa chết, sợ rằng bọn họ chỉ có thể làm theo ý của Hạ Lan Diên.

Đại thần vào cung đều có dự định trong lòng, nhưng không nghĩ Hạ Lan Diên lại không chỉ muốn để cho con ruột của mình kế thùa Vương vị Nam Việt!

"Việc này tuyệt đối không thể! Nói hợp lại làm một, song vương cùng trị, nhưng chuyện này cùng mất nước có gì khác nhau?!"

"Thái hậu đang làm mất trăm năm cơ nghiệp của Nam Việt!"

"Nếu thái hậu cứ khăng khăng như vậy, chúng ta chỉ có thể tưới máu vương cung."

Một đám đại thần xúc động, dồn dập nói lời phản đối.

Hạ Lan Diên chờ bọn hắn nói hết, mới nói: "Nói hết rồi? Vậy nghe ai gia nói một chút."

Nàng từ lúc Lý Phượng Kỳ đưa ra đề nghị này đã chuẩn bị tâm lý. Bây giờ từng bước đi đều trong dự liệu của nàng. Vậy nên đối mặt với các đại thần đang phẫn uất, nàng vẫn hờ hững như trước, không nhanh không chậm: "Các ngươi thấy đề nghị này của ai gia là làm mất giang sơn Nam Việt? Có lẽ còn có người nghĩ, ai gia vì nhi tử, ngay cả cơ nghiệp tổ tiên cũng không để ý. Có đúng hay không?"

Những đại thần kia tuy rằng cố kỵ không có nói rõ, nhưng Hạ Lan Diên đều hiểu.

Nàng nở nụ cười, nói tiếp: "Nhưng các ngươi có nghĩ tới không, nếu không có tầng quan hệ giữa ai gia và Vân Đình, Bắc Chiêu đã bình định Tây Hoàng và Đông Di, chẳng lẽ sẽ tha cho Nam Việt không quản hay sao?"

"Trong các ngươi có người đã theo ai gia tới  Bắc Chiêu, tính tình Bắc Chiêu Đế thế nào các ngươi cũng rõ. Nếu không phải có quan hệ thông gia ở giữa, chắc chắn bước kế tiếp của hắn là xuôi về phía Nam, biến Nam Việt thành quốc thổ Bắc Chiêu!"

"Nhưng chúng ta chưa chắc đã thua!" Có đại thần mở miệng phản bác, sức lực lại không còn như lúc trước.

"Không nói tới thắng bại." Hạ Lan Diên nói: "Chỉ với tính toán của các ngươi, nếu thật sự đánh nhau, Nam Việt sẽ chết bao nhiêu bách tính, sẽ tổn thất bao nhiêu tiền tài?"

Nhiều đại thần lặng lẽ không nói.

Hạ Lan Diên thấy thế liền biết bọn họ đã hiểu rõ trong lòng. Những người này gặp chuyện, thường sẽ quen thói đẩy trách nhiệm lên đầu người khác. Nhưng nàng chắc chắn sẽ không nhận cái bêu danh này, cũng không để nhi tử của mình phải mang tiếng xấu.

Như lúc trước Lý Phượng Kỳ nói, nếu như không có quan hệ thông gia này, Bắc Chiêu sớm muộn sẽ tiến đánh Nam Việt. Bắc Chiêu tuy rằng trước đó tình hình khốn đốn, nhưng Lý Phượng Kỳ đột nhiên xuất hiện, liên tiếp diệt Tây Hoàng và Đông Di, danh tiếng cực cao, có thể nói đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà. Nam Việt mặc dù nhất thời có lực lượng chống lại, nhưng cũng không phải kế hoạch lâu dài.

Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế Lý Phượng Kỳ đưa ra chuyện song vương cùng trị quốc, kì thực đã là kết quả thỏa hiệp nhận nhượng của hắn.

Hắn hoàn toàn có năng lực  nuốt trọn Nam Việt.

Chuyện thương nghị cuối cùng vẫn không có kết quả. Một đám đại thần thời điểm vào cung khí thế hùng hổ, đến lúc xuất cung héo như quả cà phơi sương.

Mà Hạ Lan Diên không sốt ruột chút nào, nàng biết những người này sớm muộn cũng sẽ thỏa hiệp.

Nếu đồng ý đề nghị của nàng, Nam Việt và Bắc Chiêu sẽ dùng danh nghĩa thông gia kết minh, địa vị của quan viên thế gia Nam Việt cũng có thể giữ vững. Thế nhưng không đồng ý, một khi khai chiến, những người này khả năng sẽ không còn gì cả.

Trong lòng bọn họ đã rõ ràng lợi và hại, chỉ còn chưa nhận rõ hiện thực thôi.

***

Hạ Lan Diên cùng các đại thần giằng co hơn một tháng.

Khi trở về là hạ tuần tháng bảy, chỉ chớp mắt đã qua mùa thu.

Những ngày qua vẫn lâm triều như cũ, nàng cũng không buông rèm chấp chính nữa mà ngồi trực tiếp trên vương tọa, chấp chưởng triều chính. Không ai nhắc lại chuyện chọn người kế vị trong đám tôn thất.

Hạ Lan Diên vừa uống trà vừa viết thư cho Lý Phượng Kỳ, báo cho hắn thế cuộc Nam Việt đã định, có thể bắt đầu thương nghị chuyện thông gia giữa hai nước. 

Mấy ngày sau Lý Phượng Kỳ nhận được tin, tâm tình vô cùng tốt, lúc này mới cầm thư tới tìm Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình đọc thư xong, cả người khϊếp sợ mờ mịt.

"Chuyện từ khi nào?"

Lý Phượng Kỳ ngưng trệ, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Trước lúc mẫu thân trở về Nam Việt, ta không phải đã nói qua với ngươi sao?"

Diệp Vân Đình hoài nghi nhìn hắn: "Hình như không có."

"Vậy chắc là ta bận quá nên quên mất." Lý Phượng Kỳ cười híp mắt: "Nếu thật sự muốn kết minh thông gia, chuyện cần thương nghị chắc chắn sẽ không ít, không bằng trước tiên suy ngẫm xem nên đặt thủ đô thứ hai ở đâu?"

"..." Diệp Vân Đình sao có khả năng không nhìn ra lúc trước hắn cố ý gạt mình, nhưng suy nghĩ một chút cũng lười sinh khí với hắn, lườm hắn một cái rồi lại tiếp tục đọc thư.

Sau đó mới nói: "Vậy có phải ta sẽ phải về Nam Việt không?"

Lý Phượng Kỳ lúc này mới nhớ tới chuyện này, không vui lắm nói: "Chờ chuẩn bị xong xuôi ngươi phải trở về. Tính cả thời gian đi lại, chắc cũng hơn một tháng. "

Đây là nhanh nhất, dù sao cũng là đại sự của hai nước, không qua loa được.

Mà ngay từ đầu hắn và Diệp Vân Đình không có đại hôn, lần này  phải bù đắp lại.

...

Cuối tháng tám, Diệp Vân Đình khởi hành đi tới Nam Việt.

Ngày mùng 7 tháng 9, y thuận lợi đến Nam Việt, sau ba ngày, tổ chức điển lễ kế vị, tôn làm Nam Việt vương.

Trung tuần tháng chín, sứ thần Bắc Chiêu đến đô thành Nam Việt, trình lên giấy hôn thú. Bắc Chiêu đế dùng môt nửa quốc thổ Đông Di và mười ba cửa khẩu thương mại làm lễ, thỉnh cùng Nam Việt vương gắn bó suốt đời.

Nam Việt vương vui vẻ đồng ý.

*

Chuyện quân vương hai nước thành hôn, gắn bó suốt đời, trước nay chưa từng có.

Hôn sự này gây náo động cả Nam Việt và Bắc Chiêu, Bắc Chiêu đế còn vì đại hôn miễn thuế ba năm, liên tục đưa ra các chính sách khích lệ dân chúng, vậy nên trên phố đều là tiếng chúc phúc tán dương; còn bách tính Nam Việt mặc dù không hiểu rõ Tân vương cho lắm, nhưng nghe nói Bắc Chiêu đế dùng một nửa quốc thổ Đông Di và cửa khẩu thương mại để làm lễ kết thân cũng đều ngóng trông tới ngày đại hôn. Dù sao hành động này của Bắc Chiêu đế thật sự đem lại chỗ tốt cho bách tính Nam Việt, bách tính Nam Việt vẫn nhớ năm đó thông thương với Bắc Chiêu phồn thịnh biết bao.

Ngày mùng 10 tháng 10, đại hôn.

Quân vương hai nước đại hôn, hôn lễ không thể cử hành như bình thường. Điển lễ đại hôn đều cử hành tại Tuy Dương  —— sau vài lần thương thảo, huyện Tuy Dương trong cảnh nội Lĩnh Nam được chọn làm kinh đô thứ hai, cùng kinh thành tương xứng, gọi là "Hạ kinh".

Ở Tuy Dương có một hành cung, sau khi kiến thiết tu sửa mở rộng trở thành Hoàng cung thứ hai. Sau này triều thần cũng có thể lên triều ở đây.

Mà điển lễ đại hôn của hai người cũng được tổ chức tại nơi này.

Lý Phượng Kỳ đã sớm đưa gia quyến thế gia và quan viên trong kinh thành tới đây trước nửa tháng, bắt đầu trù bị chuyện đại hôn.

Bởi vì Tuy Dương còn cách đô thành Nam Việt một đoạn, Lý Phượng Kỳ trước đại hôn một đêm đã xuất phát, hôm sau trời vừa sáng, vừa vặn đến đô thành đúng giờ lành.

Lúc này Diệp Vân Đình đã thay xong hôn phục phức tạp, đang sóng vai đứng cạnh Hạ Lan Diên đợi trước cửa Vương cung, phía sau hai người là văn võ bá quan Nam Việt.

Lý Phượng Kỳ xuống ngựa, trong tiếng quan xướng giơ hai tay đến đỉnh đầu vái chào, cười nói: "Ta tới đón ngươi."

Diệp Vân Đình trả lễ tương tự, cong mắt cười: "Đến thật đúng lúc."

Hai người cùng lúc đi về phía nhau, nắm lấy tay nhau, sóng vai đi tới tổ miếu —— bọn họ muốn bái tế tổ tiên ở Nam Việt, sau đó quay về Tuy Dương.

Văn võ bá quan hai nước tập trung lại đi phía sau hai người. Lễ quan cao giọng đọc lời chúc phúc, thanh âm cao vút át cả tiếng nhạc nghi lễ.

Trước tổ miếu, hai bóng hồng đứng cạnh nhau, dưới sự chỉ dẫn của lễ quan từng bước hoàn thành nghi lễ phức tạp.

Thời khắc cuối cùng, hai người đứng trước bài vị tổ tiên trịnh trọng nói lời thề ước, cúi đầu lễ bái.

Trong lúc hành động, hai vạt áo cưới như xếp chồng lên nhau, mái tóc búi cao xoa xuống, đuôi tóc dây dưa.

Cũng giống như lời thề nguyền mà họ đã lập trước mặt tổ tiên.

Không phụ thiên hạ, không phụ quốc gia, cũng, không phụ người.

HOÀN CHÍNH VĂN.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play