Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Chương 142


1 năm

trướctiếp

Kinh thành sau mấy ngày náo nhiệt liền nghênh đón sứ thần Nam Việt.

Sứ thần Nam Việt lúc trước cũng tới, nhưng khi đó vì phải che giấu tai mắt Đông Di nên chỉ lén lút tới chơi. Còn lần này vô cùng chính thức đệ trình quốc thư bái phỏng, mà người dẫn đầu đội sứ thần càng khiến mọi người bất ngờ, chính là Thái hậu Nam Việt Hạ Lan Diên.

Không ít người đều suy đoán mục đích Hạ Lan Diên tự mình đi sứ đến Bắc Chiêu. Mà đoán tới đoán lui, ngoại trừ chân tướng năm đó chuyện của Hạ gia, không ai nghĩ ra nguyên do nào khác.

Hạ Lan Diên đi chuyến này, vì công cũng vì tư. Việc tư là vì Diệp Vân Đình và Hạ gia; việc công là muốn hai nước thông thương, mở cửa mậu dịch.

Sau khi bắt giữ Hách Liên Tịnh, nàng quyết định muốn nhận về Diệp Vân Đình. Những đại thần trong triều còn không biết nàng và tiên đế có một hài tử,  sau khi nghe nói Hách Liên Tịnh "Ưu tư thành bệnh" liên tiếp tới tìm nàng. Nói tới nói lui,  chỉ vì muốn khuyên nàng lưu lại cho Hách Liên Tịnh một mạng.

Những năm qua, Hách Liên Tịnh còn chưa lưu lại dòng dõi, nếu như hắn chết, có thể tìm được hài tử trong nhóm tôn thất kế thừa cũng được, nhưng trước mắt ứng cử viên phù hợp cũng đã lớn tuổi, vạn nhất sau khi thượng vị lại trở thành bạch nhãn lang trở mặt không quen, vậy còn không bằng giữ lại Hách Liên Tịnh, ít nhất có thể khống chế.

Những đại thần này nghĩ không sai, dù sao bọn họ có thể theo phe của Hạ Lan Diên, điều kiện tiên quyết là Nam Việt này của họ Hách Liên.

Nhưng Hạ Lan Diên không nghĩ như vậy, nếu đã tìm được con ruột, nàng sẽ không lưu lại mầm họa Hách Liên Tịnh. Cho dù Diệp Vân Đình cuối cùng có nguyện ý trở về Nam Việt kế thừa vương vị hay không, nàng đều sẽ công khai thân phận của y với hậu thế.

Những năm qua, bởi vì nàng luôn lo lắng đủ việc nên mới không thể nhận người về. Nhi tử không chỉ nhận kẻ thù làm cha, còn chịu đủ mọi khinh thường ở Quốc Công phủ. Hách Liên Húc tới khi chết cũng chưa được nhìn mặt đứa bé này, trước khi rời đi còn lo lắng cho hài tử.

Bây giờ nàng đã nắm cả Nam Việt trong tay, đơn giản gạt được rất nhiều lo lắng, làm việc không lo trước trông sau nữa.

Nếu Diệp Vân Đình nguyện ý trở về Nam Việt, vậy y chính là Nam Việt vương; nếu y không muốn, nàng và Nam Việt sẽ ở phía sau làm chỗ dựa cho y.

Với tính toán như vậy, trước khi đoàn đi sứ lên đường, Hạ Lan Diên đã tiết lộ thân phận của Diệp Vân Đình với vài đại thần tâm phúc. Những đại thần kia nghe xong nghi ngờ không thôi, nhưng Hạ Lan Diên đã có chủ ý, đương nhiên sẽ để bọn họ nghi hoặc, chọn ra hai trọng thần rất có uy vọng trong triều cùng mình đi sứ tới Bắc Chiêu.

Vậy nên lần này đội ngũ đi sứ vô cùng long trọng.

Sau khi đến Bắc Chiêu được Hồng Lư Tự khanh tiếp đón, đoàn người tạm thời nghỉ ngơi trong dịch quán. Ba ngày sau, Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ mở tiệc thiết đãi trong cung, chính thức đón gió tẩy trần cho sứ đoàn.

Trong ba ngày nghỉ ngơi, sứ thần Nam Việt được quan viên trong Hồng Lư Tự chiêu đãi dẫn đi thăm thú khắp cả kinh thành, nhân tiện thăm dò được không ít thông tin liên quan đến Diệp Vân Đình.. Trong kinh thành này, từ quan viên tiếp đón, cho đến bách tính trên phố, cơ hồ đều sẽ khen Diệp Vân Đình đến tận mây xanh, không có lời nào không tốt.

Nhóm sứ thần Nam Việt nghe xong, cảm thấy quá nửa là Thái hậu đã sớm báo tin cho Diệp Vân Đình, cố ý an bài người diễn kịch trước mặt bọn họ, chuẩn bị tốt cho việc nhận Diệp Vân Đình về Nam Việt.

Bọn họ thầm lo lắng trong lòng, thân thế Diệp Vân Đình phức tạp không nói, chỉ nói riêng chuyện bây giờ y ở bên cạnh Bắc Chiêu hoàng đế, nói dễ nghe thì là Trường Ninh vương, cùng đế cùng tôn. Nhưng nói khó nghe, không phải là nam sủng nuôi bên người Hoàng đế sao?

Nam Việt tuy rằng không cường thịnh bằng Bắc Chiêu, tuy nhiên cũng không thể giao cho một nam sủng lấy sắc hầu người!

Nhưng nói thì nói như thế, lại không ai dám mở miệng làm phật ý Hạ Lan Diên. Nhìn thái độ kia của nàng, đứa con trai này chỉ sợ nhất định phải nhận. Bây giờ Hạ Lan Diên ở Nam Việt nói một không hai, những đại thần này cũng không dám cương ngạnh với nàng.

Vậy nên chỉ có thể kìm nén bực tức, tham gia cung yến.

Nhưng khi bọn họ tham gia cung yến,  nhìn thấy người cùng ngồi với Lý Phượng Kỳ, bọn họ nghi ngờ không thôi —— thanh niên mặc long bào màu bạc, ngồi ngang hàng với Bắc Chiêu đế là Trường Ninh vương ư?

Khí độ này, lời ăn tiếng nói này, thấy thế nào cũng không phải nam sủng lấy sắc hầu người.

Trong lòng sứ thần Nam Việt ngạc nhiên và nghi ngờ không nói lên lời.

Lúc này Diệp Vân Đình ngồi ở trên đầu cùng Lý Phượng Kỳ, hai người mặc long bào giống nhau, trong tay y bưng bình rượu, đang mỉm cười nói chuyện với Hạ Lan Diên, có mấy vị lão thần Bắc Chiêu ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng phụ họa vài câu, tình cảnh vô cùng hòa hợp.

Ngược lại Lý Phượng Kỳ vẫn chưa từng mở miệng, nếu không phải trên người hắn khoác minh hoàng long bào, cùng với khí thế hung hãn, nhóm sứ thần Nam Việt có khi cho là Diệp Vân Đình đang chậm rãi trò chuyện kia mới là Đế vương Bắc Chiêu.

Nhóm sứ thần đưa mắt nhìn nhau, một người nâng chén rượu tới chỗ quan viên gần đó, chép miệng nhỏ giọng nói: "Vị kia là Trường Ninh vương đại danh đỉnh đỉnh đúng không?"

Người hắn hỏi chính là Lễ bộ Thượng thư mới được nhậm chức, chính là người một tay Diệp Vân Đình cất nhắc, bởi vậy vô cùng tôn sùng y.

Nghe vậy lông mày giật giật nói: "Phải."

Sứ thần kia kinh ngạc trong nháy mắt, lại đè ép âm thanh thấp hơn một chút: "Chuyện này... Nghe nói bệ hạ quý quốc trước khi đăng cơ đã cùng kết phu phu với Trường Ninh vương. Sau khi đăng cơ bệ hạ quý quốc không hề quảng nạp hậu cung, còn để Trường Ninh vương cùng ngồi trên long ỷ..." Hắn tận lực nói uyển chuyển: "Đều nói không thể có hai mặt trời, nước không thể có hai vua. Chư vị đều tán thành sao?"

Này nếu ở Nam Việt, sợ là đã ầm ĩ phá trời?

Tham gia cung yến đều là văn võ bá quan có tên tuổi trước mặt Hoàng đế, nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ, hết thảy quan viên Bắc Chiêu đều vô cùng cung kính với Trường Ninh vương. Không phải chỉ là cung kính ngoài mặt, mà trong lòng cũng tán đồng và tiếp nhận. Vậy nên mới khiến bọn họ càng thêm nghi hoặc.

Thượng thư Lễ bộ nghe vậy xì một tiếng, lòng nói đương nhiên có người không đồng ý, nhưng đều là một đám mắt trắng, hoặc bị bãi quan hoặc là chết, các ngươi đương nhiên không nhìn thấy.

Nhưng cằm hắn vẫn giương cao, thần sắc kiêu ngạo nói: "Trường Ninh vương và bệ hạ cùng chung hoạn nạn, năng lực trác tuyệt, chính là phúc tinh trời cao phái tới phụ tá đế vương. Bệ hạ làm như thế, một là vì cùng Trường Ninh vương tình cảm thâm hậu, hai là lòng dạ rộng rãi, mưu phúc vì thiên hạ vạn dân. Chúng ta làm thần tử, có gì mà phải phản đối?"

Nói xong còn liếc nhìn đối phương, dường như đang nói "Lòng dạ và trí tuệ của bệ hạ đương nhiên người phàm các ngươi không thể nào lĩnh hội được".

Sứ thần: "..."

Hắn giữ khuôn mặt tươi cười, lại hỏi một ít chuyện liên quan đến Trường Ninh vương, sau đó lại nghe đối phương thổi phồng khen ngợi y, khẩu khí cùng với bách tính trên phố chẳng hề khác nhau

Chờ Thượng thư bộ Lễ ý do vị tẫn nói xong, hắn miễn cưỡng nâng chén với đối phương, sau đó lập tức trở về chỗ ngồi của mình, không muốn nghe đối phương ca ngợi nữa.

Đồng liêu của hắn nhướng người qua hỏi: "Tìm hiểu thế nào rồi?"

Sứ thần nhăn mặt lắc đầu nói: "Chuyện này có vẻ không giống như ta tưởng tượng."

Mấy người lại hai mặt nhìn nhau, cuối cùng dưới sự khuyên bảo của đối phương, lựa chọn yên lặng xem xét tình hình. Những người đi cùng Hạ Lan Diên cũng không phải kẻ ngu dốt, bây giờ thấy tình thế không đúng, vội vàng nghỉ ngơi, an phận hơn nhiều.

Ngược lại Hạ Lan Diên đang cùng Kiều Hải Nhân trò chuyện vui vẻ.

Trong cung yến đương nhiên không tiện nói việc tư, chỉ có thể đàm luận công sự. Nàng giải quyết việc chung trước nói với Diệp Vân Đình về chuyện mậu dịch qua lại giữa hai nước. Chuyện thông thương của Nam Việt và Bắc Chiêu vốn có cựu lệ, chỉ ngắn ngủi một thời gian huy hoàng đã lưu lại hậu thế sau này, bây giờ hai nước có ý định tái thiết lập cửa khẩu thương mại, tiếp tục mậu dịch, đối với bách tính hai nước đều vô cùng có lợi.

Kiều Hải Nhân bên cạnh nghe thấy, lòng ngứa ngáy khó nhịn, cũng dồn dập gia nhập thảo luận.

Phần lớn mọi người đều giữ thái độ lạc quan với chuyện tái thiết lập cửa khẩu, nếu không phải năm đó liên quan đế chuyện Hạ gia mưu nghịch, việc thông thương hai nước có thể đã kéo dài đến nay, mà trong hai mươi năm này, bất kể thực lực của Bắc Chiêu hay Nam Việt, đều sẽ tiến thêm một bước dài.

Nhưng mọi chuyện không có nếu như, sau hai mươi năm không hề qua lại, hai nước lại một lần nữa mở cửa thương mại, còn cần thiết lập ra nhiều điều khoản, kế hoạch.

Việc này không thể nói một lần là xong, nhưng sau khi trải qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hai bên đều rõ ý tưởng của nhau.

Quan chức Bắc Chiêu đã nóng lòng, trong đầu còn tái hiện khung cảnh huy hoàng của Nhữ Nam lúc trước. Ngược lại Lý Phượng Kỳ vẫn luôn bàng thính lên tiếng nói: "Bây giờ hai nước kết giao hữu hảo, vì biểu hiện thành ý, vụ án năm đó của Hạ gia, trẫm sẽ sai Đại Lý tự bắt tay điều tra, không lâu nữa sẽ trả cho Hạ gia một cái công đạo."

Năm đó Hạ gia có hơn ba mươi miệng ăn, bị chụp lên tội danh cấu kết Nam Việt trong một chiều tận diệt, bây giờ hai nước tái kết giao, chung quy vẫn phải đưa cho Hạ Lan Diên một câu trả lời.

Những lão thần này liếc nhìn Hạ Lan Diên, muốn nói cái gì, nhưng lại cố kỵ không mở miệng.

Dưới cái nhìn của bọn họ, năm đó Hạ Lan Diên âm thầm xác định chung thân với hoàng tử Nam Việt, tội danh Hạ gia tư thông với địch phản quốc không tính là oan.

Nhưng bây giờ hai nước thiết lập lại quan hệ, huyết án cả nhà Hạ thị còn đặt chính giữa, quả thật cũng là vấn đề. Nếu giải quyết không tốt, đừng nói chuyện thông thương, sợ rằng còn xảy ra một trận ác chiến, đây là cục diện không ai muốn thấy. Những quan viên hiểu rõ không lên tiếng nữa, im lặng nhìn tình hình.

Ngược lại Hạ Lan Diên lại cười nói: "Bệ hạ có lòng, việc này ta vốn định để sau bàn lại, nhưng nếu đã nhắc đến vậy thì nói một lời rồi thôi. Có một số việc, cứ cố tình bưng bít sẽ có một ngày bốc mùi."

Nàng nhẹ nhàng nói lại chuyện năm đó: "Năm đó ta còn nhỏ tuổi, trốn cha mẹ lén lút tới Nam Việt du ngoạn, bất ngờ làm quen được với Tiên Vương Hách Liên Húc lúc đó đang vân du tứ phương. Lúc đó ta với hắn còn chưa biết được thân phận đối phương, trong quá trình kết bạn du ngoạn nảy sinh tình cảm. Sau khi trải qua mấy lần cùng chung hoạn nạn, chúng ta lén lút định chuyện chung thân. Việc này ngay cả phụ mẫu ta cũng không biết, duy nhất một người biết chuyện, chính là Tề quốc công Diệp Tri Lễ lúc đó cùng ta tình như huynh muội."

"Ta với hắn quen biết từ thời niên thiếu, coi hắn như huynh trưởng chẳng giấu chuyện gì. Nhưng hắn bởi vì mong mà không được, quay đầu đem việc này báo cho Thành Tông hoàng đế, vu cáo cả nhà Hạ thị ta tư thông với địch phản quốc." Hạ Lan Diên tự tiếu phi tiếu nhìn qua Kiều Hải Nhân dẫn đầu nhóm lão thần: "Mấy vị đại lão cũng biết, năm đó là thời điểm Nhữ Nam thông thương phồn thịnh, cũng càng biết năm đó quốc khố trống rỗng, không có bạc để dùng."

"Thành Tông hoàng đế nhìn trúng của cải của Hạ gia, vì vậy thuận thế bịa đặt tội danh tư thông với địch phản quốc. Nếu như nói tư thông với địch, ta xác thực đã định chuyện chung thân với Hách Liên Húc, lúc đó nếu muốn hỏi tội, ta không có lời nào để nói. Nhưng nếu nói cả nhà Hạ thị ta phản quốc, chính là Thành Tông hoàng đế bịa đặt tội danh, hãm hại trung thần!"

Thanh âm của nàng không cao không thấp, nhưng đủ cho quan viên ngồi đây nghe thấy.

Chẳng biết từ lúc nào, tiếng đàn ca đã ngừng, vũ nương cũng lui xuống, dư lại chỉ còn cả điện yên tĩnh.

Có lão thần trải qua tam triều đè nén giận dữ nói: "Bây giờ người cũ qua đời, đương nhiên thái hậu muốn nói thế nào thì nói!"

Hạ Lan Diên cũng không sinh khí, nàng nhìn về phía Kiều Hải Nhân: "Kiều đại nhân cũng là nguyên lão tam triều, khi đó chắc hẳn cũng biết tình hình quốc khố?  Sau khi xét nhà Hạ gia, có phải Tây Thủy hành cung vẫn luôn trì hoãn xây dựng rất nhanh sau đó đã khánh thành? Nếu không phải Hạ gia ta sụp đổ, tiền xây hành cung ở đâu ra?"

"... Phải" Kiều Hải Nhân tuổi tác tuy lớn nhưng vẫn chưa hồ đồ, nàng vừa nhắc tỉnh cũng nghĩ tới chuyện đó. Lúc trước đúng là sau khi tịch thu Hạ gia, quốc khố nhất thời sung túc.

Hạ Lan Diên cười khẩy, lại nói: "Năm đó Tề quốc công phủ từ từ đồi bại, Diệp Tri Lễ mặc dù trúng Trạng nguyên nhưng chỉ làm mấy việc không nặng không nhẹ. Nhưng sau khi định tội Hạ gia, có phải hắn lập tức được Thành Tông hoàng đế trọng dụng, một đường lên thẳng mây xanh làm quan bên trong Trung Thư tỉnh hay không?"

Lúc này quan lại khác cũng không lên tiếng, chỉ có Kiều Hải Nhân gật đầu: "Phải."

Những chuyện xưa kết hợp lại,những lão thần đã trải qua thời kỳ đó liền trở nên minh bạch.

Năm đó hai nước thông thương, Nhữ Nam phát triển vô cùng phồn thịnh, Hạ gia thoắt một cái trở thành đệ nhất thế gia trong kinh, nói phú khả địch quốc cũng không quá đáng. Nhưng lúc đó quốc khố lại đang rơi vào nguy cơ không có bạc để dùng. Thành Tông hoàng đế là người nắm giữ tất cả, hắn chăm lo việc nước, khoan dung với dân chúng. Nhưng những năm qua thiên tai không ngừng, thuế má miễn rồi lại miễn, quốc khố chỉ ra không vào, mặc dù có thuế má của Nhữ Nam, những cũng không đủ bù vào lỗ hổng to như thế. Đến cùng, hậu cung phải giảm bớt chi phí lần nữa, Tây Thủy hành cung Thành Tông hoàng đế khởi công từ nhỏ cũng không thể không đình công gác lại.

Nếu nói Thành Tông hoàng đế để ý Hạ gia giàu có, bọn họ tin.

Nhưng việc này giống như chuyện tiên đế gϊếŧ huynh đoạt vị, một khi lật lại bản án, chính là bê bối của hoàng thất.

Không ai dám xen lời.

Ngược lại Lý Phượng Kỳ nửa điểm không hề kiêng kị: "Diệp Tri Lễ đã được giam giữ trong hình ngục Đại Lý tự, trong tờ khai nhận tội của hắn quả thật có một chuyện, hắn từng vạch trần với Thành Tông hoàng đế tư tình giữa Thái hậu và Tiên vương."

Như vậy, chính là khẳng định lời giải thích của Hạ Lan Diên.

Những lão thần này nhìn nhau, bất mãn trong lòng sao hắn lại làm như thế, nhưng lại vướng uy thế của hắn, không ai dám mở miệng khuyên bảo.

Cuối cùng Lý Phượng Kỳ giải quyết dứt khoát: "Thái hậu yên tâm, việc này trẫm sẽ cho Hạ gia một cái công đạo."

Hạ Lan Diên lúc này mới gật đầu, nở nụ cười.

"Việc này chỉ là một trong những mục đích ta đến Nam Việt." Ánh mắt nàng chuyển hướng nhìn sang Diệp Vân Đình, nói: "Năm đó ta với Tiên vương vốn định chuyện chung thân, vốn là muốn sau khi hồi kinh cầu Thành Tông hoàng đế ban ân, đồng ý để Hách Liên Húc và ta làm một đôi  phu thê bình dân. Nhưng không ngờ Hạ gia lại xảy ra chuyện, nam nhân bị chém, nữ quyến treo cổ tự tử. Năm đó ta vốn muốn treo cổ tự tử, nhưng lại được Diệp Tri Lễ cứu thoát, cũng là vào lúc này, ta phát hiện mình có thai."

Nói tới chuyện chưa thành thân đã mang thai, thần thái của nàng vô cùng thản nhiên, chỉ tận lực nhắc lại ít chuyện ở Quốc công phủ, chỉ nói năm đó còn chưa biết bộ mặt thật của Diệp Tri Lễ, tạm thời ẩn thân trong Quốc công phủ, sinh ra hài tử.

"Sau đó ta phát hiện Diệp Tri Lễ có mưu đồ gây rối, chuẩn bị âm thầm rời đi, nhưng không cách nào mang theo hài tử vừa mới sinh ra, chỉ có thể xin nhờ nguyên phối Vương thị của Diệp Tri Lễ thay ta chăm sóc."

Nàng tận lực nói lượt bớt những chuyện đã qua, bằng không những người này nhất định sẽ lấy thân thế của Diệp Vân Đình ra đàm tiếu.

Nói chuyện bảy phần, cố ý lưu lại ba phần, khiến những người này tự mình phỏng đoán.

Nhưng thông tin đưa ra đã hết sức rõ ràng, có người đầu óc nhanh nhạy, lặng lẽ liếc nhìn Trường Ninh Vương, hít sâu một hơi.

Có người còn chưa nghĩ rõ, vẫn đang suy nghĩ nguyên phối của Diệp Tri Lễ mất sớm, chỉ để lại một đứa con trai, không nghe nói nàng còn nuôi hài tử nào khác?

Nhỏ giọng hỏi đồng liêu có quan hệ tốt, đồng liêu cau mày nhìn hắn, thì thầm nói: "Ngươi có ngốc không vậy? Vương thị chỉ có một nhi tử, không phải là Trường Ninh vương sao?! Ly miêu tráo thái tử đã nghe qua chưa?"

Vì vậy trong điện vang lên tiếng hít vào được tận lực đè thấp.

Cũng có người còn nghi ngờ, nhưng quay đầu nhìn Đại Lý tự khanh bất động thanh sắc, liền cảm thấy việc này tám phần mười là thật.

Có quan viên quen biết với Vương Thả, cũng biết Vương Thả không hề thân cận với đứa cháu ngọai này. Nếu hắn đã sớm biết đây không phải là con ruột của muội muội, những chuyện trước giờ đều hiểu được.

Sau một yến tiệc đón gió tẩy trần, ngoại trừ ba người kia tôn quý nhất kia, những người còn lại đều không thể ăn được nữa. Tin tức cái sau càng chấn động hơn cái trước, nghi hoặc một đống nhưng không ai dám tùy tiện thảo luận, nghẹn đến mặt đỏ rần.

Chờ xong cung yến tản đi, nhanh chóng ra  khỏi điện hít một hơi sâu. Mấy quan viên quen biết nhau không cần chào hỏi, chỉ trao đổi ánh mắt ước hẹn sau khi rời cung qua phủ tụ tập.

Chuyện hôm nay trên cung yến, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây chấn động. Bọn họ làm thần, chung quy vẫn phải phỏng đoán thượng ý, sớm nên chuẩn bị sẵn sàng.

Sau cung yến chính là gia yến.

Hạ Lan Diên thu hồi biểu tình lạnh lẽo trên gương mặt, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn, nhẹ giọng nói với Diệp Vân Đình: "Những lời ta vừa nói, không phải để buộc con quyết định, chỉ là không muốn giữa con và Diệp Tri Lễ có bất kỳ quan hệ nào."

Liên quan tới thân thể của Diệp Vân Đình, nàng có một trăm biện pháp uyển chuyển xử lý, có thể để người khác nhìn vào thấy tốt đẹp, cũng có thể chăm sóc được cho Diệp Vân Đình. Tỷ như dùng một lý do khách hợp lý hơn, nhận Diệp Vân Đình làm con nuôi.

Nhưng nàng và Hách Liên Húc đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, không muốn để nhi tử của mình cũng nhẫn nhịn. Nàng muốn nhận thì sẽ quang minh chính đưa người trở về.

"Con có nguyện ý đổi lại dòng họ không?" Hạ Lan Diên thấp giọng nói: "Tên của con, là ta tự đặt thay con." Năm đó sau khi Diệp Tri Lễ biết chuyện nàng mang thai, cho rằng nàng vì hài tử mà nhận mệnh, cho nên để nàng đặt tên cho hài tử.

Vân - không bị ràng buộc; Đình - cả đời yên ổn.

Chỉ là nàng mong muốn y có một cuộc sống yên ổn hạnh phúc không bị trói buộc. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp