Diệp Vân Đình cùng Hạ Lan Diên đến trước mộ Vương thị tế bái xong, lại một đạo đến Vương phủ.

Những năm gần đây, Vương Thả vì truy tra nguyên nhân cái chết của muội muội, cũng vì không muốn Diệp Tri Lễ có thứ uy hiếp, vẫn không thành thân. Những năm gần đây, hắn không ngừng lên chức, cũng chưa hề đổi một phủ đệ lớn hơn, vẫn luôn ở trong nhà cũ khi còn bé lớn lên.

Khi hai người tới cửa, hắn đang ở trong thư phòng xem xét hồ sơ. Nghe nói Diệp Vân Đình đến, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Bởi vì hắn không thể vượt qua cái chết của Tình Nương, càng hoài nghi thân phận của Diệp Vân Đình, vậy nên những năm gần đây đối đứa cháu ngoại trai này rất mâu thuẫn phức tạp, mặc dù biết rõ đối phương sống trong phủ Quốc công không tốt lắm, hắn cũng vô pháp cho trợ giúp. Cũng chính bởi vì vậy, đứa cháu ngoại trai này cùng hắn từ trước đến nay không thân cận. Ngoài ngày giỗ của Vương thị, hai người ngày thường cực ít khi chạm mặt, ngẫu nhiên gặp mặt, đến lời nói cũng không thể nói quá vài câu.

Vậy nên vừa nghe hạ nhân thông truyền, nói Diệp Vân Đình cùng một vị phu nhân tới cửa bái phỏng, khiến hắn càng thêm thấy kỳ quái.

Đợi khi đến sảnh ngoài, thấy hai người chờ trong sảnh, nhìn hai gương mặt tương tự nhau kia, thần sắc Vương Thả trầm xuống, hắn vẫy lui hạ nhân, nhìn về phía Hạ Lan Diên lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào?”

Đối mặt với Vương Thả, trong lòng Hạ Lan Diên nhiều áy náy, mặc dù ngữ khí của đối phương mang chất vấn, nàng vẫn thẳng thắn thành khẩn nhận thân phận của mình, đương nhiên, chỉ giấu đi một tầng Vương thái hậu vùng nam Lưỡng Quảng.

Mấy năm nay Vương Thả truy tra nguyên nhân cái chết của muội muội, hắn tự nhiên cũng biết Diệp Tri Lễ từng có một người ngoại thất họ Hạ, đối phương sinh hài tử xong liền biến mất vô tung, đối với chuyện này trong hạ nhân phủ Quốc công nói đủ phiên bản, có người nói ngoại thất mang theo hài tử chạy trốn; có người nói ngoại thất đi một mình, không quản hài tử; còn có người lại nói ngoại thất kia khó sinh đã chết, Diệp Tri Lễ thương tâm quá độ, từ đó không cho ai nhắc lại tên ngoại thất đó nữa…… Mà đó cũng chính là nguyên nhân hắn hoài nghi thân phận của Diệp Vân Đình.

Hắn đã từng truy tra nơi ngoại thất này lưu lạc, nhưng không tìm được nửa điểm dấu vết để lại. Sau khi đối phương rời khỏi phủ Quốc công, liền phảng phất như tiêu thất vào hư không.

Không nghĩ tới đã cách nhiều năm như vậy, đối phương sẽ cùng Diệp Vân Đình xuất hiện ở trong phủ của hắn, điều này cũng đúng lúc chứng thực suy đoán của hắn...... Diệp Vân Đình xác thật không phải hài tử của Tình Nương.

“Các ngươi hôm nay tới, muốn tìm ta làn gì?” Vương Thả nhắm mắt, bàn tay trong tay gắt gao siết vào lòng bàn tay, mới nhịn xuống lửa giận ngập trời.

“Hôm nay tới không vì mục đích gì khác, chỉ là muốn cữu cữu biết chân tướng.” Diệp Vân Đình thật ra hiểu được phẫn nộ của hắn, không ai so rõ ràng hơn y, đối phương coi trọng mẫu thân đến đâu, y đứng dậy hướng đối phương bái một bái: “Tuy rằng đã muộn rất nhiều năm, nhưng vẫn nên vì mẫu thân thảo một cái công đạo.”

Như lời Hạ Lan Diên nói, không có Vương thị tương trợ, sẽ không có mẫu tử bọn họ. Công đạo tới muộn này, bọn họ phải đích thân đòi lại cho Vương thị, mới có thể trấn an mạng người oan uổng.

“Coi như các ngươi còn chút lương tâm.” Vương Thả rốt cuộc nhịn không được xuy một tiếng, ý thức được mình thất thố, lại lập tức áp xuống, không cam lòng nói: “Thật ra ta muốn đem tên súc sinh kia ra công lý, nhưng năm đó hắn xử lý cái đuôi quá sạch sẽ, hiện tại căn bản không có chứng cứ.”

Hắn là Đại Lý Tự Khanh, phá án xưa nay coi trọng chứng cứ. Mặc dù biết rõ đối phương hại chết muội muội, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ, hắn lại không thể động vào đối phương nửa phần.

Hiện giờ nhờ tân đế mới lên ngôi, thật ra có thể đối phó với Diệp Tri Lễ, nhưng vậy thì lại không thể khiến hành vi phạm tội của lão bị thông báo với thiên hạ. Tình Nương đã được gả vào phủ Quốc công, sống là người của phủ Quốc công, chết rồi bài vị cũng cung phụng ở phủ Quốc công, nếu không thể đem hành vi phạm tội của Diệp Tri Lễ thông cáo thiên hạ, hắn thậm chí không thể đón bài vị của nàng về nhà.

“Không có chứng cứ, vậy để chính lão thừa nhận.”

Phương diện này Diệp Vân Đình học Lý Phượng Kỳ triệt để: “Cữu là Đại Lý Tự Khanh, nếu Diệp Tri Lễ phạm vào chuyện bị hạ vào hình ngục Đại Lý Tự, cữu sẽ có biện pháp khiến chính lão nhận tội đền tội chứ?”

Vương Thả liếc mắt nhìn y một cái, trong mắt hiện dày đặc lệ khí: “Chỉ cần có thể làm hắn hạ hình ngục, ta nhất định có thể khiến hắn chủ động nhận tội.”

“Vậy cữu liền chờ tin tức tốt đi, con sẽ đưa lão vào hình ngục.”

Diệp Vân Đình gật đầu, lại hướng hắn bái chào, mới nói: “Bất luận có quan hệ huyết thống hay không, mẫu thân trước sau vẫn là mẫu thân của con, cữu cũng vĩnh viễn là cữu của con.”

Nói xong, không đợi Vương Thả cự tuyệt, y lại lần nữa cúi đầu, mới cùng Hạ Lan Diên cáo từ rời đi.

Trước kia y đối với người cữu này có nhiều oán hận, đối phương không thân thiết với y, y cũng không ôm kỳ vọng với đối phương, thập phần xa cách. Nhưng hôm nay biết được chân tướng, trong lòng y chỉ còn tràn đầy thua thiệt. Vương thị đã không còn, việc y có thể làm chỉ là khiến Diệp Tri Lễ nhận tội đền tội, hơn nữa từ nay về sau thay Vương thị tận hiếu.

Trưởng huynh như cha, Vương thị được huynh trưởng nuôi lớn, hiện giờ Vương Thả không có gia thất, y liền tjay Vương thị tẫn hiếu đạo.

Vương Thả nhìn bóng dáng hai người, ánh mắt biến ảo một lát, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi thật sâu.

Hắn thả xuống tay, nghĩ nếu là muội muội không mất sớm, hài tử trong bụng  cũng không chết non, hiện giờ có lẽ cũng lớn như Diệp Vân Đình, cũng sẽ tươi cười ôn hòa mà gọi hắn cữu cữu…… Nhưng thế sự không như người mong ước, muội muội cùng hài tử trong bụng đã sớm rời đi, mà Diệp Vân Đình lại đem một phần liên quan đến bọn họ, cùng nhau sống sót.

Rời khỏi Vương phủ, Diệp Vân Đình đưa Hạ Lan Diên về dịch quán. Lý Phượng Kỳ đã ở dịch quán chờ bọn họ trước một bước.

Nhìn mẹ đẻ cùng thị nữ bước vào dịch quán, môi Diệp Vân Đình đóng mở mấy lần, rốt cuộc gọi ra xưng hô thập phần mới lạ kia: “Mẫu thân…… Ngày mai liền phải rời đi sao?”

Trước khi đi tế bái Vương thị, Hạ Lan Diên còn báo cho bọn họ một đại sự khác...... Đông Di âm thầm phái sứ giả, ý đồ thừa dịp Bắc Chiêu nội loạn chưa bình, liên hợp vùng nam Lưỡng Quảng tấn công Bắc Chiêu.

So sánh với vùng nam Lưỡng Quảng được Hạ Lan Diên thống trị từ từ cường thịnh, tiểu quốc gần biển Đông Di này thập phần không chớp mắt. Nó mỗi năm đúng hạn thượng cống, nhìn không ra bất kỳ dã tâm gì. Nhưng trên thực tế, mấy năm nay Bắc Chiêu tích bần suy nhược lâu ngày, loạn trong giặc ngoài mọc thành cụm, thực lực không bằng trước kia. Mà Đông Di tuy rằng mặt ngoài thuận theo, trên thực tế vàng bạc vật phẩm tiến cống đã một năm không bằng một năm, đều là chút mặt mũi nhìn cho có.

Hiện nay Lý Tung bỏ mình, Lý Phượng Kỳ mới vừa bình định kinh thành, dã tâm của Đông Di liền bành trướng lên, muốn thừa dịp Lý Phượng Kỳ còn chưa khống chế được Bắc Chiêu, muốn xé rách xuống một một miếng thịt từ trên người con hổ bệnh này.

Đáng tiếc chính là, bởi vì quan hệ của Diệp Vân Đình và Hạ Lan Diên, sau khi tiếp kiến đại sứ Đông Di, Hạ Lan Diên cũng đã quyết định liên hợp với Bắc Chiêu, đem Đông Di hoàn toàn nuốt vào trong túi. Phái sứ thần vùng nam Lưỡng Quảng vào kinh chính là vì việc này.

Nhưng hiện tại mẫu tử hai người đã cởi bỏ khúc mắc, thẳng thắn thành khẩn nhận nhau. Rất nhiều chuyện trao đổi cũng càng thêm đơn giản. Hạ Lan Diên mật đàm với Lý Phượng Kỳ một phen, đã là đạt thành hợp tác.

Vậy nên ngày mai nàng liền phải rời khỏi Bắc Chiêu, âm thầm đi về vùng nam Lưỡng Quảng.

Lần đầu tiên nghe y gọi cái xưng hô “Mẫu thân” này, biểu tình lạnh nhạt cứng rắn của Hạ Lan Diên nhu hòa lại, lại nhớ đến việc nàng và Lý Phượng Kỳ bàn bạc, chỉ có thể cưỡng bách mình cứng cỏi gật đầu: “Phải, thời điểm không trì hoãn được, sáng sớm mai ta sẽ khởi hành.”

Tuy rằng nàng muốn ở chung cùng nhi tử thêm một chút thời gian, nhưng cũng minh bạch hiện giờ hoạ ngoại xâm chưa bình, còn chưa phải thời cơ tốt.

Diệp Vân Đình gật đầu: “Vậy ngày mai con không tới tiễn, mẫu thân đi đường cẩn thận.”

Hành tung của Hạ Lan Diên vẫn chưa công khai, y cũng không tiện gióng trống khua chiêng mà đi tiễn. Miễn để bại lộ hành tung của nàng.

“Ta hiểu được.”

Sau khi cáo biệt với Hạ Lan Diên, Diệp Vân Đình mới cùng Lý Phượng Kỳ hồi cung.

Lên xe ngựa, nắm lấy tay Lý Phượng Kỳ, y mới nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, có chút mệt mỏi dựa vào đầu vai hắn: “Hôm nay, cứ như đang nằm mơ.”

Tìm được mẹ đẻ, biết được chân tướng năm đó, cũng làm rõ được khúc mắc đời trước.

“Mệt sao?” Lý Phượng Kỳ tháo phát quan xuống cho y, buông búi tóc búi đến chỉnh tề ra, ngón tay luồn vào mái tóc thế y nhẹ nhàng mát xa da đầu.

“Cũng không phải, chỉ là có chút cảm khái.” Diệp Vân Đình thoải mái nheo mắt, ở trong lòng tính toán một vòng, lẩm bẩm nói: “Hiện tại chỉ còn lại Diệp Tri Lễ chưa giải quyết, phải mau chóng tìm một tội danh đưa lão vào hình ngục, không tiện để cữu chờ lâu.”

Lý Phượng Kỳ nghe vậy cười cười, ghé vào bên tai y thấp giọng nói: “Lý do có sẵn đây.”

“?”Diệp Vân Đình mở bừng mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: “Ngươi bắt được nhược điểm của lão rồi?”

Diệp Tri Lễ người này quá biết làm công phu mặt ngoài, giống như một con cá chạch trơn không bắt được, một chốc một lát Diệp Vân Đình thật đúng là không biết tìm nhược điểm của lão ở đâu ra.

“Có liên quan đến Đông Di.” Độ cong bên môi Lý Phượng Kỳ kéo xuống, lạnh lùng nói: “Có lẽ lão cũng biết sau khi ta đăng cơ sẽ không còn ngày lành của lão, cho nên sớm tự tính đường lui cho  mình đấy.”

Hắn vốn dĩ cũng không phải cố ý lưu ý Diệp Tri Lễ, cũng không biết lão âm thầm lui tới với Đông Di, nhưng lời Hạ Lan Diên nói lại nhắc nhở hắn, hoài nghi trong triều có tai mắt của Đông Di. Vì thế phái người điều tra, thật đúng là tra được vài thứ.

Diệp Tri Lễ có lui tới với Đông Di từ rất sớm, chỉ là trước kia vẫn luôn là Đông Di đơn phương nịnh bợ lấy lòng lão, hiện tại hai bên lui tới lại mật thiết hơn.

Người của Lý Phượng Kỳ tìm hiểu nguồn gốc, còn tìm ra một cứ điểm tình bảo của Đông Di ở kinh thành.

Kể từ đó, chỉ cần tóm lấy Đông Di, lý do đối phó với Diệp Tri Lễ đều là có sẵn.

Thông đồng với địch phản quốc là tội chết tru di cửu tộc, cũng đủ làm lão ở hình ngục cho đến chết. Đến lúc đó rơi vào tay Vương Thả, không sợ lão không chịu nhận tội.

Diệp Vân Đình tức khắc phấn chấn lên, tính toán nói: “Ta phải sai người đưa tin cho Diệp Vọng, bảo hắn mau chóng để Ân Hồng Diệp hòa ly với Diệp Tri Lễ, để tránh ngày sau bị liên lụy.” Nói xong lại không yên tâm nói: “Còn phải theo dõi Diệp Tri Lễ chặt một chút, miễn cho lão phát hiện không đúng chạy mất.”

Nhìn bộ dáng y nhíu mày tính toán, khóe miệng Lý Phượng Kỳ liền cầm lòng không nổi mà cong lên: “Ừ, đều nghe ngươi.”

Nói xong hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều là tình ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play