Lầu canh từ trên xuống dưới bốc cháy lên lửa lớn hừng hực.
Nhưng trong cung lúc này một mảnh binh hoang mã loạn, tất cả mọi người cố chạy trốn, đến người cứu hoả cũng không có.
Hàn Thiền mang theo người lục soát hết một lượt những điện Lý Tung ngày thường hay tới, lại không có bất kỳ thu hoạch gì, sắc mặt vốn lạnh băng cơ hồ muốn nát ra.
Thần Sách Quân đi theo sau gã ngẩng đầu nhìn về nơi xa, kinh hô một tiếng: "Bên kia đang cháy."
Mọi người theo tiếng hắn kinh hô ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy lầu canh hừng hực lửa lớn.
"Bên trên có phải có người không?" Trong lửa lớn khuất tầm mắt Chước, hình như có một bóng người mơ mơ hồ hồ.
Hàn Thiền ngước mắt nhìn thoáng qua, lại thu hồi ánh mắt, ngoài ngọc tỷ, sự tình gì cũng không thể phân tán sự chú ý của gã: "Tiếp tục lục soát đi."
Thần Sách Quân nhỏ giọng nghị luận lập tức dừng lại, phân công nhau đến chỗ khác tìm kiếm.
Hàn Thiền đứng ở chỗ cũ, nhíu mày suy nghĩ kỹ càng xem còn nơi nào có thể bị gã bỏ qua.
"Thái phó đại nhân thật đúng là tuyệt tình a." Một đạo thanh âm hơi có chút bén nhọn từ chỗ ngoặt truyền ra, Thôi Hi vỗ tay đi ra, cười nhìn Hàn Thiền: "Thái phó đại nhân không quan tâm trên lầu kia là người nào sao?"
Hàn Thiền nhíu mày nhìn hắn, trong lòng lại tính toán khả năng ngọc tỷ ở trong tay hắn có bao nhiêu lớn, trên mặt lại nói: "Có liên quan gì đến ta đâu?"
Thôi Hi đầy mắt kinh ngạc cảm thán mà nhìn người trước mặt, hắn cho rằng mình đã đủ tàn nhẫn độc ác, không nghĩ tới Hàn Thiền so với hắn càng ác hơn. Người này mặt ngoài nhìn sạch sẽ không dính bụi trần, kỳ thật đến máu cũng là lạnh băng.
"Đó là bệ hạ." Thôi Hi nói: "Hắn chết rồi. Thái phó không có nửa điểm áy náy sao?"
"Thôi thường hầu đây là lấy lập trường gì tới chất vấn ta?" Hàn Thiền cười lạnh một tiếng: "Ngươi đối với hắn lại có bao nhiêu phần trung thành?"
Thôi Hi thở dài: "Ta với thái phó không giống nhau. Bệ hạ cho ta quyền thế, ta vì hắn làm việc. Sớm đã thanh toán xong. Chỉ là không biết nợ thái phó thiếu, đã thanh toán xong chưa?"
"Vậy không nhọc ngươi lo lắng." Hàn Thiền lười nhiều lời với hắn, lại lần nữa đi về phía Thái Càn Cung, chuẩn bị tự mình lục soát tẩm cung của Lý Tung một lần, nhìn xem có mật đạo mật thất linh tinh gì hay không.
"Ngươi thật đúng là đối với hắn nửa điểm cũng không để bụng." Thôi Hi nhìn phương hướng gã đi, lắc lắc đầu, cười khẽ một tiếng, hảo tâm nhắc nhở gã: "Điện hắn thích nhất không ở chỗ này, ở bên kia." Hắn vươn ngón tay ra, chỉ về phía đông xa xa.
Đó là hướng Đông Cung.
Hàn Thiền suy tư một lát, liền triệu nhân thủ đi về phía Đông Cung lục soát.
Thôi Hi nhìn bóng dáng vội vàng của gã, lại quay đầu lại nhìn lầu canh lung lay sắp đổ một cái, than nhẹ một tiếng, buông tay xuống không nhanh không chậm hướng ra ngoài cung.
Đông Cung đã lâu không có người ở, cũng may vẫn có cung nhân vẩy nước quét nhà, cũng không thấy bừa bộn, chỉ là nhiễm dấu vết năm tháng, lộ ra cỗ khí tức cổ xưa hủ bại.
Gã từng ở chỗ này rất lâu.
Hàn Thiền nhìn một gạch một ngói quen thuộc kia, đáy mắt rốt cuộc sinh ra chút gợn sóng.
Trước khi điện hạ xảy ra chuyện, nơi gã hướng tới nhất là Đông Cung.
Gã ở Xương Huyện tương ngộ với điện hạ cải trang nam tuần, khi đó gã đã sớm kiến thức được hắc ám nơi quan trường, thất vọng với triều đình, đơn giản từ bỏ khoa cử. Sau đó lại đánh bậy đánh bạ quen biết điện hạ, ngắn ngủn hai tháng ở chung, bọn họ khát vọng lẫn nhau, thưởng thức lẫn nhau, trở thành tri kỷ.
Là điện hạ khiến gã còn một tia chờ mong với thế đạo này.
Vì thế gã lại lần nữa tham gia khoa cử, không có gì bất ngờ xảy ra đoạt được Trạng Nguyên, vào Hàn Lâm Viện.
Gã vốn định đến Đông Cung bái phỏng, báo cho điện hạ tin tức tốt này, lại ở trước cửa Đông Cung, chính mắt thấy người gã tâm tâm niệm niệm thật cẩn thận đỡ một vị nữ tử mang lục giáp xuống xe ngựa...... Đó là Thái Tử Phi.
Một khắc kia gã nói không rõ bản thân mình có cảm giác gig, nhưng kết quả cuối cùng là gã hoảng sợ mà rời đi.
Sau đó điện hạ biết gã vào Hàn Lâm Viện, vài lần tìm gã uống rượu chúc mừng, gã đều tìm cớ từ chối.
Lại sau đó, đó là điện hạ đi nam địa trị lũ lụt, vừa đi liền không trở về.
Tin tức Thái Tử bỏ mình được giấu đến kín mít, đến tận khi di thể vận chuyển về kinh, Đông Cung treo cờ trắng lên, những người còn lại mới biết.
Ngày đó với gã mà nói, tựa như mồi lửa trong đêm dài bỗng nhiên phụt tắt, rốt cuộc không tìm được phương hướng nữa.
Gã mơ màng hồ đồ theo quan viên Hàn Lâm Viện đến phúng viếng, nhìn thấy cờ trắng đầy viện kia, chỉ cảm thấy đau thấu tim gan.
Hắn vốn hẹn ước với gã, ngày sau nếu hắn đăng cơ, gã sẽ làm thừa tướng, hợp lực địch thanh quan tràng, bình định bất công. Đuổi Tây Hoàng, bình vùng nam Lưỡng Quảng, thu Đông Di, nhất thống Trung Nguyên đại địa, làm nên triều đại thái bình thịnh thế.
Nhưng tất cả khát vọng to lớn đều phải dừng lại trước mặt cái chết.
Nếu cái chết này chỉ là ngoài ý muốn cũng liền thôi. Nhưng cố tình ông trời khiến gã biết được, đây là một âm mưu.
Là Lý Càn vì đoạt vị mà ám sát điện hạ.
Ánh mắt Hàn Thiền dần dần lắng đọng lại, cuối cùng dừng thành lạnh nhạt. Chuyện cũ quá mức hỗn loạn trầm trọng, nhớ lại cũng chỉ thêm ưu phiền, gã hít sâu một hơi, sai người đi từng gian lục soát. Chính mình lại dựa vào ký ức tùy ý đi vào bên trong.
Cuối cùng trước cửa Thượng Thư Phòng.
Hắn dừng chân hồi lâu, đẩy cánh cửa phủ đầy bụi ra, ký ức liền ập đến.
Vì báo thù cho điện hạ, gã từ bỏ tiền đồ rất tốt, âm thầm tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Lý Càn, lại triệu tập hạ bộ cũ của điện hạ, sau một phen bố trí, lại phí một phen công phu, cuối cùng mới vào được Đông Cung, làm một tây tịch tiên sinh nho nhỏ.
Trước khi vào Đông Cung, gã đã sớm tìm hiểu rành mạch nơi này.
Nói đến buồn cười, Lý Càn vì ngôi vị hoàng đế thí huynh, lại sợ nhi tử của mình cũng làm theo, vì để củng cố địa vị của hoàng thái tôn, đối với những nhi nữ còn lại hết sức chèn ép, rõ ràng là hoàng tử hoàng nữ thân phận tôn quý, lại đến cung nhân đê tiện nhất cũng có thể tùy ý khinh nhục.
Gã quan sát hồi lâu, cuối cùng lựa chọn Lý Tung để nâng đỡ.
Khi đó Lý Tung mới ba tuổi, nhỏ gầy yếu ớt, khi thấy người sẽ không cười, trong ánh mắt đen như mực mang theo cảnh giác, giống như con thú nhỏ nỗ lực cầu sinh, lại khi khi thấy gã, sẽ thật cẩn thận mà bắt lấy vạt áo gã, gọi gã "Lão sư".
Có lẽ vì nhớ lại chuyện xưa, Hàn Thiền nhăn nhăn mày, áp xuống cảm xúc không tên nổi lên trong đáy lòng.
Ánh mắt gã thong thả cẩn thận đảo qua gian thư phòng này, suy tư xem Lý Tung có thể giấu ngọc tỷ ở nơi này hay không. Trong lúc lơ đãng dư quang khóe mắt đảo qua kệ sách, rơi xuống một góc án thư đầy hoa ngân loang lổ, chợt khựng lại. Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Lý Tung từng như lơ đãng nói với gã, hoài niệm nhất là những ngày lúc trước ở Thượng Thư Phòng.
Lý Tung nói, ngọc tỷ giấu ở căn nhà hắn thích nhất......
Hàn Thiền có bản lĩnh xem qua là nhớ, những ký ức năm xưa đó với gã mà nói, nhớ lại như mới hôm qua. Gã nhớ khi Lý Tung còn nhỏ từng lặng lẽ nói với gã, hắn có một cái tàng bảo khố trong Thượng Thư Phòng.
Khi đó hắn chỉ là một hoàng tôn không được sủng ái, không có mẫu thân, lại dưới sự ngầm đồng ý của Lý Càn, nhận hết cung nhân khi dễ chèn ép. Cho nên hắn sẽ như động vật nhỏ giấu thức ăn, đem bảo bối của mình đều giấu đi. Không giấu trong tẩm điện, bởi vì sẽ bị cung nhân quét tước tìm ra.
Hắn đem bảo bối của mình trộm giấu ở Thượng Thư Phòng, khi đó hắn ngửa đầu vẻ mặt đắc ý nói với gã: "Những cung nhân đó không dám tùy tiện lật đồ đạc trong Thượng Thư Phòng, giấu bảo bối ở chỗ này là an toàn nhất...... Bí mật này ta chỉ nói cho mình lão sư thôi."
Hàn Thiền khẽ nhúc nhích bước chân, đi về phía một loạt kệ sách sâu trong Thượng Thư Phòng nhất. Sau đó ngồi xổm xuống trước một loạt kệ sách dựa tường kia, lấy ra một loạt sách phía dưới cùng , liền nhìn thấy một chỗ hổng lộ ra.
Bên trong cất giấu một chiếc hộp gỗ tróc sơn.
Hàn Thiền mở hộp gỗ ra, quả nhiên phát hiện ngọc tỷ truyền quốc hòa điền chạm ngọc ở bên trong. Tùy ý đặt cùng mấy thứ đồ chơi linh tinh khác, chọc làm mắt gã đau đớn.
Gã lấy ngọc tỷ ra, mặt không biểu tình ném hộp gỗ xuống đất, một loạt đồ vật nhỏ bên trong tức khắc tan tác rơi rớt ra đầy đất, có quạt xếp, có ngọc bội, còn có cửu liên hoàn...... Đều không phải thứ gì quý trọng , tất cả đều là vật nhỏ mấy năm nay gã tùy tay đưa cho Lý Tung.
Bây giờ Lý Tung đem tất cả đặt cùng ngọc tỷ, từ đầu đến cuối trả lại hết cho gã.
Như là đang trào phúng gã vô tình.
Lại như là đang nói, những thứ ngươi cho ta, ta tất cả đều trả lại ngươi.
Cảm xúc không tên từ trong lòng dâng lên, Hàn Thiền nắm chặt ngọc tỷ, gắt gao nhìn chằm chằm đồ vật trên mặt đất, sau một lúc lâu, bước chân hoạt động, không chút do dự xoay người rời đi.
Lúc từ Đông Cung ra, Hàn Thiền theo bản năng nhìn thoáng qua hướng lầu canh, lửa lớn đã tắt, lầu canh đã từng cao cao bị thiêu đến sạch sẽ, chỉ còn lại một cột trụ bị cháy một nửa thành than đen đứng tại chỗ, như là đang minh khắc một vị đế vương trẻ tuổi không còn.
Kinh thành bị bao vây chưa đến một ngày, lúc chạng vạng quân coi giữ liền tự động mở cửa thành ra.
Thái phó Hàn Thiền tự mình mang một chúng quan viên ra khỏi thành tới đón, hai bên trái phải tất cả đều là bá tính nhảy nhót hoan hô, trong miệng lung tung gọi "Vĩnh An Vương vạn tuế".
Lý Phượng Kỳ thân khoác hắc giáp, eo đeo trường đao, thấy Hàn Thiền thần sắc cũng không thể hiền lành nổi: "Sao chỉ có ngươi? Lý Tung đâu?"
"Bệ hạ tự biết tội nghiệt khó tiêu, đã tự sát trên lầu canh tạ tội." Hàn Thiền nói.
Lý Phượng Kỳ nhớ tới lúc trước hướng hoàng cung hiện lửa lớn, thì ra lầu canh bị cháy. Nhị ca của Lý Tung từng từ lầu canh nhảy xuống, hiện giờ Lý Tung vậy mà cũng không trốn thoát kết cục này.
"Ngươi nhưng thật ra yên tâm thoải mái." Nhìn Hàn Thiền trấn định thần sắc, hắn nhịn không được xuy một tiếng.
Hàn Thiền cũng không đáp, chỉ nhường ra một con đường, cung kính nói: "Mời Vương gia đi."
Lý Phượng Kỳ mang theo người vào hoàng cung, khi bước qua cửa cung hắn nhìn thấy lầu canh xụp xuống ở xa xa, nhàn nhạt nói: "Đi đem thi cốt thu lại đi."
......
Huyền Giáp quân thay Thần Sách Quân thủ vệ trong cung, một lần nữa bố trí tuần phòng, trong cung không có tới cập đào tẩu các cung nhân đều bị tập trung tới rồi một chỗ, tạm thời trông giữ lên.
Chu Liệt mang binh tuần tra tìm cơ hội nhỏ giọng nói bên tai Lý Phượng Kỳ: "Không tìm thấy ngọc tỷ."
Hoàng đế tự sát, không lưu lại bất kỳ di chỉ gì, đến ngọc tỷ cũng không biết tung tích. Tuy rằng đối với Vĩnh An Vương tay nắm binh quyền mà nói, không phải không thể giải quyết đại sự, nhưng không có được ngọc tỷ, khó tránh khỏi khiến người không vui.
Lý Phượng Kỳ nhìn về phía Hàn Thiền, thấy thần sắc gã, tức khắc hiểu rõ: "Ngọc tỷ ở chỗ ngươi?"
Dừng một chút, lại nói: "Ngươi muốn gì?"
Hàn Thiền khó được câu môi: "Vương gia đã sớm biết ta muốn cái gì.
Gã phải làm thừa tướng của Bắc Chiêu này, vì điện hạ hoàn thành chí nguyện to lớn chưa kịp thực hiện.
Nhưng Lý Phượng Kỳ lại cười một tiếng: "Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?"
Hắn đứng dậy, nhìn gần gã: "Nhiều năm như vậy, ngươi chịu trách nhiệm với bao nhiêu mạng người, nhiễm bao nhiêu máu tươi, ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?"
"Người làm đại sự, cần gì so đo mấy việc nhỏ không đáng kể này?!" Ngón tay Hàn Thiền khẽ run, thanh âm lại nhiễm tức giận: "Người cầm quyền từ xưa đến nay, trong tay người nào không từng dính máu?"
Lý Phượng Kỳ mắt lạnh nhìn gã, cười nhạo một tiếng: "Trong tay ngươi có bao nhiêu máu người vô tội, tự trong lòng ngươi rõ ràng. Hà tất khoác lên nhiều lớp ngụy trang che đậy cái xấu cho bản thân đến thế."
Hắn giơ tay chỉ hướng ngoài điện: "Ngươi mỗi ngày đi qua cửa cung kia, nhìn thấy đống đổ nát của lầu canh, sẽ không cảm thấy trong lòng khiếp sợ hoảng hốt sao?"
Hàn Thiền lạnh lùng nhìn chăm chú hắn: "Vương gia đây là không đồng ý?"
"Không đồng ý." Lý Phượng Kỳ thần sắc bừa bãi: "Ngôi vị hoàng đế này ổn hay không, cũng không phải do một chiếc ngọc tỷ định đoạt, mà là do ta định đoạt."
Hàn Thiền nhìn hắn, liền nói ba tiếng "Tốt", phất tay áo rời đi.
Chu Liệt nhíu mày nói: "Sao Vương gia không dứt khoát giết hắn, loại người này giữ lại chính là mối họa."
Lý Phượng Kỳ sắc mặt lạnh lùng: "Hắn không sợ chết, trực tiếp giết hắn mới là tiện nghi cho hắn." Nói xong nhướn nhưỡn cằm, nói: "Canh chừng kỹ một chút, đừng để hắn chạy. Chờ ta lo xong việc lại đến liệu lý hắn."
Hàn Thiền trở về phủ thái phó.
Lý Phượng Kỳ tính tình so với trong tưởng tượng của gã còn lạnh lùng ngang ngạnh hơn, bất kể gã dùng thủ đoạn gì, hắn cũng không chịu nhận thua. Nếu không phải có khuôn mặt kia, tính tình lạnh lùng ngang ngạnh đó không có nửa phần tương tự điện hạ.
Ước chừng là rốt cuộc ý thức được tâm nguyện cho tới nay rốt cuộc đã tan biến, thần sắc gã có chút nản lòng.
Như cô hồn dã quỷ không có chốn về phiêu đãng trong phủ. Động lực để gã chống đỡ cho dênd giờ là báo thù cho điện hạ, là để ngôi vị hoàng đế trở về chính thống. Sau khi thật sự thực hiện được, gã lại chỉ cảm thấy mờ mịt.
Không biết nên đi con đường nào.
Gã cuối cùng vẫn là về phòng ngủ, trong phủ thái phó to thế này, người hầu đã giải tán hết, khắp nơi đều là trống vắng lạnh băng, trong lòng gã trống rỗng lợi hại, chỉ có điện hạ là có thể khiến gã bình tĩnh lại một chút.
Vì thế thuận theo bản tâm, lại về mật thất.
Mấy ngày nay bận việc báo thù, gã đã lâu chưa tới mật thất, nâng tay thắp lên một chân nến trắng, châm ba nén hương, đang muốn tế bái, dư quang nơi khóe mắt lại bỗng nhiên chú ý tới một mạt màu minh hoàng, nó ở cạnh một đám trắng bệch, phá lệ chói mắt.
Động tác của Hàn Thiền khựng lại, cơ hồ là kinh hãi mà nhìn về phía mảnh vải màu vàng sáng kia.
Trên giá đồng cột từng dải vải màu trắng, mỗi một dải đều đại biểu cho một mạng người, là chứng minh gã báo thù vì điện hạ.
Nhưng hôm nay, phía cuối một loạt dây vải kia, có thêm một dải vải màu vàng sáng vốn không nên xuất hiện ở đây.