Ta là Sở Thiếu Đình, từ nhỏ đã là Quận chúa được mọi người nâng như trứng hứng như hoa mà lớn lên, trước năm mười hai tuổi ta cảm thấy sau này ta sẽ gả cho biểu ca của mình, chính là Tương Vương ngọc thụ lâm phong. Có điều, người tên Đỗ Nhược Chi kia lại xuất hiện.
Năm ấy là năm thứ hai hắn học thành tài trở về, thật kỳ lạ vì là khách quen của Tương Vương phủ nhưng đến mùa xuân năm đó ta mới nhìn thấy hắn. Ngày ấy hắn mặc trường sam màu trắng, ở trong tiểu viện Tương Vương phủ đọc sách, bên cạnh giống như còn có nữ hài cúi đầu chăm chú viết chữ. Nghe biểu ca nói, đó là Mặc Ngọc, là đứa ăn mày mà biểu ca mua được.
Ta không nhịn được tò mò hình dạng của người đang đọc sách kia, vì vậy ta nhẹ nhàng đến gần. Đó là gương mặt rất trắng trẻo sạch sẽ, hai mắt trong suốt như tiến vào đáy lòng ta. Nhưng hắn cũng không phát hiện ra ta, cho nên vẫn duy trì tư thế đó, bỗng nhiên Mặc Ngọc bên cạnh gọi hắn. Sau đó dáng vẻ thư sinh sạch sẽ như có chút sức sống, hắn mỉm cười nhìn Mặc Ngọc, cúi đầu chậm rãi giảng giải.
Khi đó, tâm của ta, lại như được ánh mặt trời ôn hòa đẹp tươi chiếu rọi. Vì vậy, khi đó ta liền nhận định hắn – Đỗ Nhược Chi, sẽ là phu quân tương lai của ta. Chớp mắt đã mười bốn tuổi, ta cự tuyệt ý nghĩ của phụ thân muốn đem ta gả cho biểu ca, bởi vì trong lòng ta từ ngày ấy đã có một người, vì vậy, dù có là ai thì tâm của ta cũng không thể chấp nhận.
Mười lăm tuổi, ta đỏ mặt biểu lộ với người trong lòng ở vườn hoa, sau đó đổi lấy cái mỉm cười của hắn, xem tất cả lời ta nói chỉ là đùa vui, ta biết, từ nhỏ tính cách ta tinh quái, hắn có thể cảm thấy ta chỉ nói đùa mà thôi. Vì vậy ta thừa lúc hắn không chú ý, nhón chân hôn hắn một cái, nghĩ thầm như vậy hắn sẽ tin, sau khi tin hắn sẽ đáp ứng mình.
Nhưng mà ta sai rồi, ngày hôm sau hắn tìm tới, cư nhiên lại nói xin lỗi, lời hắn nói lúc đó, sợ là đời này ta cũng không quên được, hắn nói: “Đã qua biển lớn, e gì nước, Chưa trải Vu Sơn, chẳng biết mây(*). Lúc đó ta rơi nước mắt hỏi hắn, ai là biển xanh của hắn. Mà người nọ chỉ cười nhạt, cáo từ. Về sau, ta mới biết được biển của hắn là Mặc Ngọc, nữ tử khiến hắn nở nụ cười.
(*) Đã tìm thấy chân ái thì khó mà yêu thêm ai nữa (Trích từ 2 câu đầu bài thơ “Ly tứ kỳ 4” của Nguyên Chuẩn, bản dịch thơ của Thiên Tú Đường Phong)
Nhưng ta không muốn từ bỏ, vì ta phát hiện người Mặc Ngọc yêu là biểu ca, mà biểu ca cũng vậy. Ta sợ, cuối cùng người nọ sẽ rơi vào cô độc, ta sợ dáng vẻ tuy tươi cười nhưng ánh mắt thống khổ cô độc của hắn. Vì vậy, ta thuận theo đáy lòng lưu lại bên cạnh hắn, sau đó người nọ quả thật đáp lại ta, nếu có một ngày Mặc Ngọc hạnh phúc, hắn sẽ cưới ta. Ta nhớ rõ đêm đó nghe hắn nói như thế, ta đã cười ôm sách hắn tặng, ngủ say sưa.
Rất nhanh, năm ta mười bảy tuổi, hắn đỗ bảng nhãn, ta thật cao hứng, hi vọng sau này công thành danh toại, ít nhất trong mắt hắn sẽ có vui sướиɠ. Nhưng mà ta sai rồi, Mặc Ngọc rời đi, hắn thoáng như già đi mười tuổi, trong mắt lại không có sức sống. Sau đó biểu ca cũng rời đi. Ta dùng tất cả phương pháp, rốt cuộc một tháng sau tìm được bọn họ. Mà hắn nhìn thấy ta nhưng một chút vui sướиɠ cũng không có, chỉ nói nhớ rõ lời hứa với ta, năm ngày sau cùng ta trở về.
Nói xong liền xoay người rời đi, hắn không biết, đêm đó ta ngồi dưới táng cây khóc bao lâu. Nhưng ta không hối hận. Giống như ngày đó ta nói với biểu ca, người phải có may mắn nhiều thế nào mới có thể ở giữa biển người mịt mù gặp được người trong lòng mình, lại may mắn đến thế nào, người ngươi yêu cũng yêu ngươi. Ta không có may mắn như vậy, nhưng ta đã thỏa mãn khi ở giữa biển người mờ mịt tìm được Đỗ Nhược Chi. Cho dù hắn không thương ta, ta cũng muốn bồi bên cạnh hắn, cả đời.
—-
Một mảnh ngôn tình tê tâm liệt phế.
—-
Beta có điều muốn nói:
Sâu đã đặt tên cho các chương để mọi người dễ theo dõi.
Vì Sâu và bạn Editor dạo gần đây hơi bận, xin lỗi đã để mn chờ lâu ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT