Vì thế, bốn người họ ngồi chung một chiếc xe ngựa, hưng trí bừng bừng hướng vùng ngoại thành thẳng tiến. Mọi người tò mò Từ Phú Quý tại sao bày đặt trong thành không đi mà lại mang các nàng đến vùng ngoại ô, bất quá người kia chỉ hắc hắc cười, cũng không để ý ba người khác nhìn chăm chú, lại vô cùng nghiêm túc xoa bàn tay nhỏ bé của nương tử, lạ thật, đôi tay này vì sao mỗi ngày đều lạnh như vậy.

Quý Thanh Diêu từ chối vài lần không có hiệu quả cũng đành tùy ý nàng, người này, lúc chỉ có hai người thì làm loại chuyện thân mật này cũng không sao, hiện tại làm trò trước mặt Tương Vương cùng Mặc Ngọc như vậy không hề kiêng dè. Chu Kiện nhưng thật ra vô cùng hâm mộ đôi vợ chồng son này có thể thân mật như vậy, nếu như mình sớm có thể thấy rõ tình cảm trong lòng, có lẽ hiện giờ mình cũng có được hạnh phúc như thế rồi. Nhìn nhìn Mặc Ngọc bên cạnh đang chợp mắt, hiện giờ, hết thảy hẳn là còn kịp.

Đoàn người rốt cục đi tới vùng ngoại thành, lục tục xuống xe, thấy trêи sườn núi nhỏ có một gốc cây ngô đồng, đứng vững như một người khổng lồ, dù đang là giữa đông, cành lá lại rất nhiều, dù cho bị tiết trời làm mất đi vẻ xanh um tươi tốt nhưng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, uy nghi thiên thành. Phía dưới là một băng ghế đá, Chu Kiện bất giác tò mò, xung quanh đây cũng không có người ở, nhưng cây ngô đồng cũng đã sống hơn trăm năm, nếu không phải có người cẩn thận chăm sóc chắc chắn không thể nào sinh trưởng tốt như vậy.

Vì thế xoay người nhìn về phía Từ Phú Quý, đang muốn hỏi chợt nghe nàng chậm rãi tự thuật: “Nơi này là chỗ cư trú trước đây của tổ tông Từ gia, sau lại vì buôn bán tiện lợi liền dọn vào trong thành, nhưng cũng không bởi vì vậy mà bán đi mảnh đất này. Mới trước đây, cha ta thường xuyên dẫn ta tới nơi này chơi, chơi mệt thì dắt ta ngồi vào dưới tàng cây, kể cho ta nghe chuyện xưa về cây này. Nghe các lão nhân của Từ phủ nói, cây ngô đồng này đã có thật lâu trước kia, chủ nhân của Từ phủ đã tự tay trồng để tưởng niệm vị phu nhân mất sớm của người.

Cái cây này giống như cũng có linh tính, bộ dạng dị thường tráng lệ. Tới đời của ta vẫn còn đang tiếp tục sinh trưởng, Từ thúc nói cây này là bảo bối của Từ gia, sau khi cha ta qua đời chính là do Từ thúc chăm sóc, ba ngày một lần không hề gián đoạn. Mà mộ phần của cha ta cũng ở cách đây không xa. Hôm nay ta đột nhiên nghĩ tới nơi này, muốn mang mọi người đến xem.”

Quý Thanh Diêu nghe nàng nói vậy, thấy nàng bởi vì tưởng niệm mà đôi mày nhăn lại, nhẹ nhàng cầm tay nàng, sau đó nhìn thấy nàng quay đầu lại thì đem tay hai người đan chặt vào nhau, Từ Phú Quý hiểu được ý tứ của nàng, trong lòng thoải mái. Chu Kiện cùng Mặc Ngọc cũng không nhìn phía hai người, mà nhìn đại thụ trước mắt, tâm tình giống như cũng cởi mở hơn, hận ý khi xưa cùng lạnh lùng đè nén trong lòng, lại ở một khắc này bình tĩnh hơn.

Từ Phú Quý mở miệng nói: “Phụ thân, Phú Quý tới thăm người đây. Phụ thân, con có dắt theo Diêu nhi đến, đây là nương tử do con bị tú cầu đập trúng mà có được, nàng rất tốt ạ, Phú Quý thực thích, phụ thân cũng sẽ thích cho mà xem. Con vẫn luôn nghĩ Diêu nhi hẳn là tiên nữ do phụ thân không yên lòng Phú Quý nên mới mượn từ Ngọc Hoàng đại đế, bằng không người ngu ngốc như Phú Quý làm sao may mắn cưới được nương tử tốt như Diêu nhi. Cho nên Phú Quý cám ơn phụ thân, cũng muốn nói cho phụ thân biết Phú Quý sống thiệt tốt thiệt hạnh phúc, phụ thân cứ yên tâm ạ.”

Nói xong, hơi hơi đỏ mắt, người bên cạnh lại bị những lời chân thành thật sâu cảm động, sau đó nàng cũng khẽ mở miệng nói: “Thưa Phụ thân, con là Diêu nhi, Diêu nhi thật thất lễ, gả vào Từ gia đã lâu như vậy mới đến thăm ngài. Diêu nhi ở Từ gia quả thật rất hạnh phúc, bởi vì có Phú Quý tỉ mỉ chu đáo chiếu cố, có thể gặp được nàng là phúc khí lớn nhất trong kiếp này của Diêu nhi. Diêu nhi sẽ hảo hảo chiếu cố nàng, hảo hảo chiếu khán Từ gia, xin phụ thân ngài cứ yên tâm.”

Nói xong, mọi người vẫn còn ngơ ngác đứng một bên, cùng nhau hướng mộ phần cung kính bái tam bái.

Sau đó hai người đứng dậy, đi trở về. Từ Phú Quý còn đang suy nghĩ những lời nương tử vừa nói, sắc mặt hãy còn chút giật mình, người bên cạnh tất nhiên là đã phát hiện. Nhẹ nhàng kéo tay nàng, nhón chân tiến đến bên tai nói: “Phu quân, một đời một kiếp, bất ly bất khí. Cầu kiếp này, càng cầu vĩnh thế.” Cảm thấy người bên cạnh choáng váng một hồi, lập tức nở rộ tươi cười. Chạng vạng trêи sườn núi nhỏ, trời chiều chiếu rọi, có hai người đang ôm lấy nhau.



Mọi người có còn nhớ Từ lão gia, nam tử trung niên thoi thóp bên ngọn đèn dầu sắp cạn, lo lắng nhìn khuôn mặt tròn xoe đầy nước mắt của tiểu hài tử năm ấy…

Ngài có thể yên lòng rồi, Từ lão gia 🙂

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play