Hoàng hôn, trời chiều khi vào đông diễm hồng nhu hòa, nhưng vì thiếu đi ánh mặt trời chiếu rọi mà vẫn đọng lại chút không khí trong trẻo lạnh lùng. Đỗ Nhược Chi nhìn cành liễu thưa thớt trước mắt, bẻ một nhánh, nắm trong tay. Trêи miệng hiện ra nụ cười chua xót.
Mình không theo Chu Kiện ngồi xuống nghỉ ngơi mà lại đi tới tây sương quạnh quẽ này, giống như mỗi khi đến gần một bước, sẽ cảm giác được người mình tâm niệm cũng cách mình gần từng bước. Cho nên, khi hắn thấy Mặc Ngọc trêи ghế đá, tâm mãnh liệt như muốn theo cổ họng nhảy ra, mà Mặc Ngọc cũng nhìn thấy hắn.
Trong ánh mắt chỉ có kinh ngạc, cũng không có chút sắc mặt vui mừng, Mặc Ngọc cứ như vậy nhìn Đỗ Nhược Chi đến gần, nhìn thấy hắn hai mắt vui sướиɠ, thân mình run nhè nhẹ. Lập tức che đi thần sắc trong mắt, tiếp tục ngẩng đầu đã là một mảnh bình tĩnh. Cúi đầu nói với hắn: “Sao Đỗ tiên sinh lại đến đây?” Đỗ tiên sinh, vẫn là một tiếng Đỗ tiên sinh, ba chữ kia như không khoan nhượng khiến Đỗ Nhược Chi đứng yên tại chỗ, tâm giống như chìm vào vách núi vạn trượng. Bao nhiêu tư niệm bao nhiêu lo lắng bao nhiêu yêu thương, cũng chỉ có thể hóa thành một nụ cười thản nhiên.
Tiếp theo, Đỗ Nhược Chi mở miệng: “Mặc Ngọc, gần đây có khỏe không?” Mặc Ngọc nhìn thấy một loạt biểu tình của hắn, chỉ lễ phép cười, đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ nhàng. Người nàng không yêu, từ trước đến nay đừng hi vọng có được chút ôn nhu từ nàng, huống chi hắn là tiên sinh bồi mình ở vương phủ sáu năm, là tiên sinh mà nàng kính trọng. Cho nên đối với hắn lại càng không thể có bất kỳ thay đổi, để cho hắn không còn lưu một tia hi vọng nào nữa.
Đỗ Nhược Chi nhìn thấy Mặc Ngọc vẫn băng lãnh như thế, người hắn yêu sâu đậm cũng là đệ tử duy nhất của hắn. Phụ thân hắn là người quản lí sổ sách ở Tương Vương phủ, phụ thân qua đời hắn liền vào vương phủ, năm ấy hắn mới mười bốn tuổi. Khi đó Tương Vương mới mười hai tuổi, nhưng không có một chút dáng vẻ nào là của tiểu hài tử, không giận mà uy, khí chất vốn có. Biết hắn thích đọc sách, lại có thể đưa hắn đến thư viện nhất nhì trong thành đọc sách. Hắn tất nhiên là cảm động đến rơi nước mắt, cho nên từ đó trở đi, hắn liền thề cả đời cùng với Tương Vương tả hữu, nguyện làm khuyển mã chi lao.
Hắn học thành trở về đã là năm năm sau, khi đó hắn gặp được Mặc Ngọc. Một nữ hài không có cảm xúc gì, cũng không nói năng gì, chỉ khi nhìn Chu Kiện, ánh mắt nàng mới có thần thái. Hắn phụng mệnh trở thành tiên sinh dạy học cho nàng, năm ấy hắn mười tám, Mặc Ngọc mười bốn. Khi đó, nàng gặp được nan đề, còn có thể nghiêng đầu cau mày, hỏi hắn làm cách nào giải thích. Mà hiện giờ, sáu năm đã qua, người trước mặt vẫn hai mắt hững hờ hỏi hắn vì sao lại đến. Hắn làm sao chịu nổi đây.
Ngay khi hắn vẫn còn muốn nói điều gì, một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Aiyo, ta nói không biết Bảng Nhãn gia của chúng ta đi đâu, nguyên lai là gặp lại đệ tử của mình, nhưng xem ra bổn vương thấy hai người rất vui vẻ nhỉ.” Đỗ Nhược Chi quay đầu nhìn, chính là thân ảnh Chu Kiện mỉm cười đến gần, chẳng biết tại sao, nụ cười này lộ ra nồng đậm nguy hiểm. Lúc này Mặc Ngọc sớm bảo trì nhất quán hờ hững. Nàng đến đây ư? Cười khẽ mình thật ngớ ngẩn, nếu Đỗ Nhược Chi đã ở nơi này thì người kia làm sao có thể vắng mặt đây. Hơi quay đầu đi, không muốn nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, không muốn thấy nàng vĩnh viễn trêи môi ý cười đùa bỡn, vĩnh viễn nhìn không thấu chân tâm của nàng.
Chu Kiện đến gần, cười khẽ nhìn Mặc Ngọc, lại nhìn Đỗ Nhược Chi, trong lòng cảm thấy tức giận, ngẩng đầu nói với Đỗ Nhược Chi: “Nhược Chi, bổn vương quên nói cho ngươi biết, đệ tử của ngươi từ trước đến nay sẽ trở thành Tương Vương Vương Phi, cho nên, sau này nếu muốn gặp Vương Phi của bổn vương, nhớ rõ phải thông báo cho bổn vương một tiếng. Nay Bổn vương muốn cùng với Vương Phi hàn huyên, không tiện bồi ngươi.” Nói xong, kéo Mặc Ngọc đang ngồi vào trong ngực mình, đi vào tây sương khách phòng.
Nghĩ vậy, Đỗ Nhược Chi quay đầu lại nhìn căn phòng đóng cửa hồi lâu, thật sâu cười khổ. Dù mình bồi nàng sáu năm vẫn bị nàng cự tuyệt bỏ lại ngoài cửa ư, nhưng dù sao bản thân cũng chưa từng tiến vào trong lòng nàng, hắn vẫn không muốn buông, mà dù có buông cũng không đành.
Trong phòng hai người, một người mặt không chút thay đổi, người kia thì trêи mặt mang ý cười, cứ như vậy giằng co, tiến vào đã lâu, một câu cũng không nói. Nhưng thật ra Chu Kiện lại dễ kϊƈɦ động, cười lạnh nói: “Ngọc nhi của ta biết chọn chỗ trốn quá nhỉ, khiến cho bổn vương tìm vất vả đấy.” Mặc Ngọc vẫn không lên tiếng. Chu Kiện lạnh mặt xuống, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay rời xa bổn vương, có nhớ bổn vương không, hay là đã sớm đứng núi này trông núi nọ, quên bổn vương sạch sẽ rồi?”
Mặc Ngọc nghe thấy, quả nhiên Tương Vương vẫn là Tương Vương, vĩnh viễn khiến cho người ta chẳng thể nào hiểu được, vĩnh viễn thương tổn lòng người. Tiếp tục im lặng. Chu Kiện bị lãnh đạm chọc giận, nàng tự nhiên biết Ngọc nhi của nàng sẽ không để tâm ai khác ngoài nàng, trước đây nàng có nói này nói nọ cũng vì muốn chọc giận nàng ấy mà thôi, chỉ là không nghĩ tới người tức lại là mình. Bước nhanh đi đến người trước mắt, một tay nắm chặt lấy mặt của nàng, không khoan nhượng làm cho mặt nàng đối diện mình, nói: “Đừng tưởng rằng làm như vậy là có thể rời xa ta, đời này kiếp này nàng là của ta.”
Nói xong, lập tức nâng mặt Mặc Ngọc hôn lấy đôi môi, thô lỗ ʍút̼ lấy, sau một lúc lại đổi thành cắn nhẹ, vừa lòng cảm nhận được đối phương run rẩy, vươn đầu lưỡi trêu đùa đối phương, thuận lợi bắt được khe hở, lập tức tiến vào, tìm được đầu lưỡi tưởng niệm đã lâu, ʍút̼ lấy, quấn lấy. Biết trong cơ thể ɖu͙ƈ vọng dần dần bị gọi dậy, thân thể nóng đến sắp nổ mạnh, Chu Kiện ngập ngừng, liền lập tức cảm thấy mùi huyết tinh, sau đó là một cơn đau ập tới.
Mặc Ngọc bị nàng làm cho thất thần trong chốc lát, liền cắn môi nàng, vệt máu đỏ dần tràn ra, đau đớn ở trêи người kia, tuyệt đối không thể nhẹ hơn nàng. Chu Kiện phẫn nộ đẩy nàng ra, hai tay nắm bả vai nàng, lại nghe Mặc Ngọc cúi đầu, thanh âm vang lên: “Chu Kiện, giết ta hoặc thả ta, hãy chọn một đi.”
Chu Kiện chỉ cảm giác tim mình khi nghe được câu này không biết đã chìm đến tận đâu, chỉ có thể chậm rãi buông nàng ra, cười khổ rời đi.
—-
Ta nói các em nhỏ nghe, nhân vật Tương Vương này được xây dựng chỉ để tương phản với Phú Quý của chúng ta.
Các em nhỏ ngàn vạn lần đừng bắt chước tên vô sĩ này rồi cho là các bạn thụ thích như vậy. Không nhé!
Hãy yêu thương và trân trọng nhau, dù là công hay thụ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT