Mới qua canh bốn, vẫn còn u tối. Trong Đệ Nhất Lâu, Chu Kiện đã dậy từ rất sớm, cũng hiếm khi không tức giận mà rời giường, ăn chút cháo, tâm tình vui vẻ nghe thủ hạ tường thuật tình huống tối hôm qua. Nghe xong, cho hạ nhân lui, mới cúi đầu bật cười.
Sáng sớm, người trong kinh thành rộn ràng như trẩy hội, bàn về chuyện tối hôm qua con rể Tể tướng đấu giá hoa khôi. Một kẻ ăn mặc như dân buôn nói: “Các người biết gì chưa? Tối hôm qua Từ đông gia đã dùng tới mười vạn lượng mua đêm đầu của hoa khôi Ỷ Nguyệt Lâu, lại còn một khắc cắt đứt mộng đẹp của Khâu lão gia của tiệm châu báu Thành Tây.
Bốn phía lập tức vang lên tiếng thảo luận, tiếp theo, một nam tử lại hỏi: “Tiếp đó thì thế nào, có phải là…ôn hương nhuyễn ngọc một đêm không a?” Nói xong, một bên đều cười vang không dứt. Con buôn kia lại chỉ nhìn bọn họ liếc mắt một cái, sau đó nghiêm mặt nói: “Không đâu, ta nghe tối hôm qua bằng hữu ở Ỷ Nguyệt Lâu nói, Từ đông gia vào sương phòng còn chưa tới một hồi đã nghe vài tiếng động vang lên, còn tưởng rằng Từ đông gia cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc, nào ngờ nguyên lai là hắn đẩy cửa sổ, từ lầu hai Ỷ Nguyệt Lâu nhảy xuống, ha ha!”
Mọi người nghe xong sửng sốt trong chốc lát, cũng lớn tiếng bật cười, thiên hạ to lớn này đúng là có đủ những chuyện lạ. Tốn mười vạn lượng mà không tiến ôn nhu hương, lại phá cửa sổ mà chạy.
Mặt trời lên cao Từ Phú Quý mới thức dậy, vừa nghĩ tới màn náo kịch đêm qua, nghĩ lại mà còn sợ thon thót. Chỉ biết tự trách mình lại dễ dàng đi tin tưởng người lạ mà không biết đó là bẫy. Nhưng ai sẽ tốn mười vạn lượng chỉ để dọa mình một chút a. Cũng không muốn nghĩ nữa, đang muốn kêu Từ Phát bưng nước rửa mặt, lại nghe vài tiếng đập cửa vang lên.
Ứng thanh âm, mở cửa chính là Từ thúc. Lão gia tử nhìn thấy tiểu tử chết dẫm này còn ngồi ở trêи giường, cũng không thèm nói gì. Vì ông thừa biết, đêm qua hốt ha hốt hoảng trở về như thế đích thị là đã gây họa, lại không biết tiểu tử này hôm nay còn tiến bộ, mặt khác không học lại học đi kỹ viện đấu giá hoa khôi. Aiyo, làm sao ông có thể không có lỗi với lão gia đã khuất đây.
Từ Phú Quý nhìn Từ thúc trước mắt, mặt càng dài ra, không nói tiếng nào, đang muốn hỏi ông chút chuyện lại nghe tiếng lão gia tử vang lên: “Đêm qua gia đi kỹ viện, còn đấu giá hoa khôi, lại nhảy cửa sổ, náo nhiệt tới náo động luôn he, cũng không sợ phu nhân biết he?” Từ Phú Quý vừa nghe, lập tức mặt đỏ lên.
Lại nghe Từ thúc nói: “Vừa mới nãy Quý phủ sai người mời gia qua phủ, sợ là tìm gia hỏi tội đấy.” Nói xong, hai mắt tinh minh nhìn về phía người trêи giường, quả nhiên thấy người nọ một bộ dáng kϊƈɦ động thất thố. Ai bảo mi đi phong lưu kɧօáϊ hoạt làm chi, đáng đời. Nghĩ vậy, lập tức kɧօáϊ hoạt xoay người, vẫn không quên phái Từ Tài đốc xúc người trong phòng nhanh chóng rửa mặt.
Đại sảnh Quý phủ, Quý lão gia nhìn người ngồi bên cạnh, không mời mà tự đến, Tương Vương gia, nhất thời đoán không ra ý đồ đến đây của hắn. Sáng nay lâm triều, Tương Vương liền nghênh ngang vào triều đình, nói là đến đại thọ bảy mươi của thái hậu nên hồi kinh. Hoàng thượng một trận vui mừng, ban cho hắn rất nhiều châu báu, còn muốn lưu hắn ở trong cung.
Cho nên Quý lão gia càng nghĩ mãi mà không rõ, kẻ nên ở trong cung sao lại trở thành khách của phủ mình, còn tiến vào trong phủ ghế ngồi chưa nóng đít đã muốn gặp giai tế của mình. Quý lão gia không khỏi lo âu, nhưng vẫn bất động thanh sắc, vẻ mặt bình thản bồi kẻ hôm nay tâm tình tựa hồ thật tốt – Tương Vương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT