Từ Phú Quý bưng khay trà quả hoan hoan hỉ hỉ chạy đi tìm Quý Thanh Diêu, ngày thường nàng ấy vẫn thích thơ thẩn trong hoa viên. Đây chính là trà quả Mặc Ngọc làm, trong lòng nàng vô cùng tin tưởng tay nghề của Mặc Ngọc, cho nên trà quả mới làm xong nàng liền chuẩn bị đem đến cho mình cùng nương tử bảo bối hưởng dùng. Lại nghĩ tới hôm nay Từ thúc thật không dễ dàng cho mình nghỉ nửa ngày, vậy là có thể cùng nương tử ngắm hoa ăn điểm tâm rồi.
Vui mừng chạy đến trong viện, lại nhìn thấy có thêm hai thân ảnh. Một người là nàng gần đây hay gặp qua Quý Thanh Dân, người kia là nàng vạn phần đau đầu Quý Bình Quý tiểu thư. Nhưng phát hiện nương tử mình thấy thân nhân bộ dạng vui mừng, mình cũng vui lây. Nhiệt tình tới bắt chuyện với bọn họ, Quý Thanh Dân đương nhiên niềm nở cười, nhưng Quý Bình tiểu thư của chúng ta lại không thèm để ý đến cô phụ ngốc này, hừ một tiếng đáp lễ.
Từ Phú Quý không thèm để ý chút nào, đặt chén đĩa liền ngồi xuống. Quý Thanh Diêu vừa thấy là trà quả, không khỏi vui sướиɠ nhìn Từ Phú Quý liếc mắt một cái, nàng sớm nghe Đông Mai kể qua, gần đây người này đi khắp kinh thành tìm trà quả. Cảm động nàng quan tâm săn sóc, dưới con mắt chờ mong của Từ Phú Quý cầm lấy một miếng, khẽ cắn, một hương thơm dịu ngọt nhu hòa còn mang theo từng trận rượu ủ vị, thật rất giống mẫu thân nàng làm, nhưng hiện nay cầm lên trà quả cắn, miệng càng cảm thấy được tràn đầy sự quan tâm của người trước mắt.
Quý Thanh Diêu lập tức cười nói: “Phu quân, chính là hương vị giống như thế này, người đã mua được từ nơi nào vậy?” Từ Phú Quý lập tức ra vẻ đắc ý, hồi đáp: “Là đầu bếp trong phủ làm, chính là người ta từng đề cập qua với nương tử, nguyên là đầu bếp của Phú Quý lâu, hiện nay đã ở trong phủ.” Quý Thanh Diêu thầm giật mình, cô nương kia trù nghệ thật tốt, lập tức chuyển đề tài, cười nhẹ bảo Quý Thanh Dân cùng Quý Bình nếm thử điểm tâm.
Quý Thanh Dân mỉm cười, lập tức bày ra bộ dạng “xin miễn thứ cho kẻ bất tài”, nhưng Quý Bình thì cầm một miếng cho vào miệng, nàng thật muốn biết rốt cuộc là điểm tâm gì mà lợi hại như vậy, khiến cho cô cô vui thích như thế. Phồng má nghiêm túc nhai, Ơ! Ngọt ngọt, dẻo dẻo, còn thơm thơm, ăn thật ngon a. Ăn hết một miếng, tiểu Quý Bình vẻ mặt như thoả ước nguyện, nhìn thấy cô phụ ngốc vẻ mặt muốn nghe đáp án của mình, ngượng ngùng lấy miếng thứ hai, liền nghiêng đầu, nói bình thường.
Từ Phú Quý nhìn thấy bộ dạng tiểu Quý Bình còn cho rằng nương tử mình vì không muốn làm mình buồn nên mới nói như vậy, cũng cầm lấy một miếng nếm thử. Nàng tìm bao nhiêu ngày cũng đã ăn bao nhiêu ngày, bỏ vào trong miệng so với trước kia đều ngon hơn, nàng lập tức nhận ra là tiểu hài tử không biết thưởng thức. Lại cầm lấy một miếng tiến gần đến bên miệng nương tử bảo bối, thấy nương tử trước giận nàng liếc mắt một cái sau lại đỏ mặt bắt đầu ăn, chỉ biết cười ngây ngô.
Quý Thanh Diêu còn đang định nói ăn không nổi, Từ Phú Quý đã đem hai miếng còn lại ném vào miệng mình. Thỏa mãn xong, lại nghe một bên đột nhiên vang lên tiếng khóc. Nguyên lai tiểu Quý Bình đang phân vân không biết có nên ăn tiếp một ít mỹ vị trà quả kia không, mới vừa quyết tâm đưa tay đi lấy, lại thấy cô phụ tồi tệ nhanh chóng cầm lấy miếng cuối cùng ném vào miệng mình, sau đó rất nhanh nhai xong, nuốt xuống.
Chuyện này khiến Quý tiểu thư thực thương tâm, nàng chưa từng nếm qua điểm tâm nào ngon như vậy, nhưng mới ăn một miếng đã không ăn được nữa, nghĩ vậy, Quý đại tiểu thư trẻ con khóc òa lên. Không thể không giới thiệu, tuy rằng Quý tiểu thư luôn có bộ dạng bà cụ non nhưng kỳ thật nàng cũng mới sáu tuổi mà thôi.
Quý Bình vừa khóc, người lớn trong viện đều luống cuống hết cả, Quý Thanh Diêu bước nhanh tới ôm nàng vào lòng, ôn nhu an ủi cháu gái mình. Quý Thanh Dân cũng chưa từng thấy nữ nhi bảo bối khóc đến thương tâm như vậy, cúi người nhẹ giọng dỗ dành. Từ Phú Quý cũng lại gần muốn giúp an ủi vài câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT