Tình trường như chiến trường, một khi đã mất tiên cơ thì sẽ bị đánh cho tan tác.
Chẳng hạn như Cố Chi Thu lúc này, chỉ là chưa kịp đánh đòn phủ đầu thôi nhưng bây giờ đừng nói tới tính sổ, anh mới im lặng vài giây thôi mà Kiều Lâm Lâm đã bất mãn ngẩng đầu lên: “Sao anh không nói gì cả thế?”
Cố Chi Thu không nghĩ nhiều, chỉ chần chờ nói: “Anh đang nghĩ hồi trưa em còn chẳng thèm nghe anh nói hết đã đi ăn với chị ấy, chắc là vui lắm nhỉ?”
Kiều Lâm Lâm hoang mang trợn mắt, định hỏi tự nhiên sao lại nói tới chuyện ăn trưa thì đầu chợt lóe sáng, vô cùng thông minh hỏi: “Nên giờ anh trách em không ăn trưa với anh? Anh muốn tính sổ em?”
“Đừng nói là…” Anh còn chưa kịp trả lời, Kiều Lâm Lâm đã làm như trời sập, lại ôm chặt anh, “Anh không còn yêu em nữa nhé?”
“Anh không phải, anh không có.” Tuy biết bạn gái giả vờ khóc thôi, đến cả nước mắt còn chẳng rơi giọt nào nhưng Cố Chi Thu vẫn bối rối trước “tiếng khóc nỉ non” của cô. Quan trọng nhất là họ đang đứng dưới tòa ký túc xá, nơi đứng cũng vô cùng bắt mắt, cách cổng không xa, là con đường duy nhất nếu muốn ra vào ký túc xá, vì vậy tất cả mọi người kể cả quen hay không quen đi ngang qua họ đều cố ý chậm bước, cả đám người cứ như đang đi bước nhỏ, Cố Chi Thu không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hóng hớt của họ.
Đối với anh, trình diễn cảnh phim tám giờ tối bên dưới tòa ký túc xá hoàn toàn khác với khi ở tàu điện ngầm, trên tàu không ai biết họ, còn ở đây, có lẽ chưa tới tối toàn trường đã biết họ cãi nhau, nếu cô “khóc” to hơn xíu nữa, có khi mọi người còn đồn họ chia tay.
Vì vậy, dẫu biết rõ cô giả vờ khóc, Cố Chi Thu vẫn luống cuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Lâm Lâm, mọi người đang nhìn kìa, em ngoan nào.”
Kiều Lâm Lâm khựng lại một chút, sau đó bật người ra khỏi anh, gào lên: “Anh thay lòng đổi dạ thật rồi, thấy em buồn tủi chẳng những thờ ơ mà còn chê em làm anh mất mặt, anh là đồ tồi!”
Cố Chi Thu: …
Giờ phút này, anh cũng hiểu ra bạn gái khóc giả hay khóc thật thì đều vô lý như nhau.
Thấu hiểu chân lý ấy, Cố Chi Thu không vội vã khuyên nhủ cô tới nơi vắng người để nói chuyện nữa, đằng nào giờ anh nói gì cũng không lọt tai cô, bèn ôm cô vào lòng, tay trái vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói: “Anh xin lỗi, anh không chú ý tới tính nghiêm trọng của vấn đề, lát nữa anh sẽ đi cùng em tới gặp đàn chị Trần, khổ cực quá, chúng ta không làm nữa.”
Nghe nam thần chân thành xin lỗi, Kiều Lâm Lâm càng thêm nức nở, chờ anh nói xong, cô mới dừng hu hu hu, lại ngẩng đầu: “Em đâu nói không làm nữa, tiền công cao lắm…”
Còn chưa nói xong, Cố Chi Thu đã ấn đầu cô vào l0ng nguc anh, nói: “Nhưng vất vả quá, em nghĩ lại nhé?”
Nam thần ra dáng tổng tài bá đạo khiến trái tim thiếu nữ của Kiều Lâm Lâm đập thình thịch, phối hợp áp đầu vào ngực anh, hai tay càng siết chặt eo anh hơn, vẻ mặt thỏa mãn, dĩ nhiên ngoài miệng vẫn không nhượng bộ: “Không được.”
Rốt cuộc đã có thể nói vô chuyện chính rồi, Cố Chi Thu nhướn môi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh, hỏi: “Vậy em muốn sao?”
Kiều Lâm Lâm không phát hiện mình bị gài bẫy, cô khoái trá dán mặt vào ngực nam thần, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh qua lớp áo sơ mi mỏng, không chút khách sáo yêu cầu: “Đàn chị bảo em phải chạy bộ hằng ngày, mỗi ngày ít nhất từ năm tới tám ki-lô-mét, em chạy một mình không nổi, anh chạy với em nha.”
“Bao giờ?”
“Bắt đầu từ hôm nay.”
“Ừ.” Cố Chi Thu nhanh chóng đồng ý, “Chiều nay em còn có lớp, vậy tối nay anh chạy cùng em nhé?”
“Vâng.” Kiều Lâm Lâm gật đầu, bỗng nảy ra sáng kiến, “Hai tuần tới đây anh phải chạy buổi tối với em đó?”
Khó khăn lắm dỗ dành được cô, giờ cô có nói gì Cố Chi Thu cũng đồng ý, cười khẽ đáp: “Ừ.”
Kiều Lâm Lâm được voi đòi tiên: “Vậy đừng chạy buổi sáng nha.”
Dạo này cô bận rộn với sự nghiệp vĩ đại của mình nên hơi lơ là nam thần, rất dễ bị nữ chính thừa nước đục thả câu.
Cố Chi Thu không ngờ lúc này rồi mà bạn gái vẫn giở trò ma lanh, miệng méo xệch, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại gọn ghẽ: “Ừ.”
Kiều Lâm Lâm vô cùng hài lòng, cảm thán “Anh tốt quá!” nhưng vẫn ôm ghì anh không chịu thả. Cố Chi Thu nhìn đồng hồ, giục: “Lát em còn phải đi học, anh đưa em về phòng nhé?”
“Vâng.” Kiều Lâm Lâm đồng ý, Cố Chi Thu nói: “Vậy em buông ra nhé?”
“Em còn muốn hôn cơ.” Kiều Lâm Lâm nói xong, không hề ngại ngùng mà ngẩng mặt lên nhìn anh.
Cố Chi Thu: …
Cố Chi Thu há hốc mồm, ban ngày ban mặt, lại ở trước ký túc xá nhộn nhịp người ra kẻ vào, bị bạn gái đưa ra yêu cầu quá đáng, tai anh nhanh chóng đỏ lựng, lẳng lặng nhìn cô đăm đăm, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Song, Kiều Lâm Lâm được chiều sinh hư, không hề nhượng bộ, là tại anh trước chứ bộ, hôm qua anh đã chủ động hôn cô ở dưới tòa ký túc xá nữ, dù chỉ là hôn trán nhưng có thể nói anh đã vượt qua chướng ngại tâm lý để thân mật với cô trước mặt người khác, nếu đã vậy thì sao cô lại không thể được voi đòi tiên?
Ở việc này, Kiều Lâm Lâm rất kiên nhẫn, yêu cầu anh xong cô không nói thêm gì nữa, nhắm mắt ngửa mặt, chờ nụ hôn yêu thương của nam thần.
Hẳn là bị lây nhiễm khí thế không coi ai ra gì của cô, Cố Chi Thu lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng cúi đầu, khẽ khàng đặt nụ hôn lên trán cô, trong giọng điệu bất đắc dĩ lộ ra sự dung túng: “Giờ thì về được chưa?”
Kiều Lâm Lâm hài lòng mở mắt ra, trước khi Cố Chi Thu buông cô ra, cô đã nhanh chóng hôn lên khóe môi anh, giọng điệu hiển nhiên: “Anh hôn em rồi, em cũng phải hôn trả chứ.”
Cố Chi Thu lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng nơi được hôn lại từ từ nhoẻn lên, sau đó để lộ nụ cười sáng lóa, khiến đám bạn học nam đang hóng hớt chứng kiến cái gì gọi là tán tỉnh nhau một cách chuẩn mực.
Hơn mười ngày kế tiếp, Kiều Lâm Lâm hoàn toàn làm theo yêu cầu của đàn chị Trần, tuy giọng điệu của kim chủ ba ba không quá nghiêm nghị nhưng ý tứ rất rõ ràng, làm người mẫu phải có đạo đức nghề nghiệp, cô muốn kiếm tiền từ đàn chị thì phải nghe lời người ta, vì vậy hằng ngày trừ giờ đi học, ban ngày cô phải tập đi và tạo dáng suốt mấy tiếng trên đôi giày cao gót, buổi tối phải chạy gần tám ki-lô-mét, còn không được uống nước ngọt có ga hay ăn vặt, bữa tối cũng chỉ được ăn rau, có thể nói là sống trong địa ngục, hằng ngày phải dựa vào vòng ôm, nụ hôn của nam thần mới có thể kéo dài sinh mệnh.
Cũng may không uổng công cố gắng, sau một tuần, đàn chị chuyển khoản cho cô năm trăm tệ tiền đặt cọc, Kiều Lâm Lâm vô cùng quý trọng khoản tiền đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới có được này nên không nỡ dùng, cứ giữ nguyên trong ví điện tử.
Nhận được tiền cọc, cô lại càng nhiệt tình gấp bội, cứ thế thời gian thấm thoát trôi qua.
Hôm nay là thứ sáu, Trần Tử Dương đến ký túc xá đưa cơm được chuẩn bị riêng cho Kiều Lâm Lâm như thường lệ, cười nói: “Tiểu Kiều, dạo này trạng thái của em tốt lắm, hôm nay không cần vận động đâu, ngủ sớm cho khỏe khoắn.”
Vì sáng mốt phải biểu diễn, vô cùng quan trọng, bây giờ nghỉ tập một ngày cũng không làm Kiều Lâm Lâm thả lỏng, bình tĩnh gật đầu đồng ý: “Bao giờ chúng ta đi sang trường Nghệ thuật ạ?”
“Sáng mai.” Trần Tử Dương nói, “Tuy sáng chủ nhật mới thi nhưng phải đến trước một ngày để chuẩn bị, nghe ban tổ chức sắp xếp và tìm hiểu quy tắc cuộc thi, em cũng cần làm quen với sân khấu, nếu được phép thì tập đi trên sân khấu vài lần cho quen.”
Nói tới đây, Trần Tử Dương tỏ ra hơi tiếc nuối: “Nếu tổ chức ở trường mình thì đã bớt được bao việc.”
Kiều Lâm Lâm bình thản nói: “Không sao đậu ạ, trường Nghệ thuật gần trường mình, đi tàu điện ngầm một tiếng là đến.”
“Cũng phải, dù sao chúng ta cũng tiện hơn mấy trường tỉnh khác.” Trần Tử Dương cười nói, “Em nhớ mang theo đồ dùng cá nhân đấy nhé, ngày mai mình ở luôn bên đó, vì chín giờ sáng mốt đã bắt đầu rồi, nếu sáng mốt mới từ trường đi thì sợ xảy ra sự cố.”
Kiều Lâm Lâm ngoan ngoãn gật đầu, ngay từ đầu đàn chị nói bao ăn bao ở là cô đã biết phải qua đêm bên ngoài nên giờ cũng không bất ngờ.
Thấy cô điềm tĩnh, Trần Tử Dương vui mừng vỗ vai cô: “Vậy nhé, hôm nay nhớ ngủ sớm đấy, chị về đây.”
Đi được một đoạn, Trần Tử Dương bỗng nhiên quay đầu lại, chòng ghẹo: “Tiểu Kiều, nếu muốn dẫn theo người nhà thì báo trước với chị nhé.”
Với trình độ mặt dày của Kiều Lâm Lâm, bị trêu thế cô không hề thấy xấu hổ, ngược lại còn hai mắt phát sáng mong đợi hỏi: “Thật chứ ạ?”
Trần Tử Dương: …
Tuy bất ngờ trước phản ứng của cô bé đàn em nhưng ánh mắt của Trần Tử Dương lại hiện rõ sự hứng thú, như cười như không gật đầu: “Tất nhiên, nhưng kinh phí có hạn, chị chỉ thuê được hai phòng cho tất cả chúng ta thôi, sắp xếp thế nào thì tụi em tự thương lượng với nhau nhé.”
Đàn chị nói xong vô cùng tiêu sái rời đi, để lại Kiều Lâm Lâm hí hửng nhắn tin cho nam thần.
Không ngờ chó ngáp phải ruồi, chuột sa chĩnh gạo. Cô còn tưởng mục tiêu ngủ với nam thần phải nhượng bộ cho sự nghiệp người mẫu vĩ đại của mình, nào ngờ gió đổi chiều, trong lúc tham gia thi đấu mà cô còn có cơ hội hoàn thành mục tiêu qua đêm bên ngoài với nam thần, đúng là niềm vui bất ngờ.
Kiều Lâm Lâm cuối cùng cũng hiểu ý nghĩ thực sự của câu “trẻ con mới chọn, người lớn chọn hết”, hóa ra thế giới của người trưởng thành là vừa có thể bắt “cá” vừa có thể ôm “gấu”, mà lúc này trong lòng cô, đàn chị Trần không đơn giản chỉ là kim chủ ba ba nữa mà còn đảm nhiệm vai trò thúc đẩy tình cảm của cô, quả là người tốt.
Thành thạo phát thẻ người tốt cho đàn chị xong, Kiều Lâm Lâm cũng gửi tin nhắn đi, nội dung rất đơn giản, rõ ràng: “Đàn chị bảo sáng mai em đi cùng chị ấy tới trường Nghệ thuật để làm quen sân khấu và quy tắc thi, sẽ qua đêm ở đó luôn, sáng mốt thi, có thể dẫn theo người nhà, anh đi cùng bọn em không?”
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT