Đối với trọng điểm của Kiều Lâm Lâm, Cố Chi Thu không dám gật bừa nhưng anh cũng không muốn phiền phức, bèn khựng lại rồi cũng bỏ qua, giải thích: “Trong ban tổ chức có bạn cấp ba của anh, biết anh thích chụp ảnh nên mới mời anh tham gia.”
Kiều Lâm Lâm đã khôn khéo hơn, đánh thẳng: “Bạn học nam hay nữ?”
Cố Chi Thu khựng lại, trong giọng nói lành lạnh mang theo ý cười: “Bạn học nam.”
Kiều Lâm Lâm thở phào, cười nói: “Bạn nam thì được.”
Người bên kia màn hình điện thoại ung dung hỏi: “Bạn nữ thì không được à?”
Tuy Kiều Lâm Lâm đã bắt đầu làm trời làm đất nhưng vẫn chú ý kỹ xảo, ít nhất là không để nam thần nghĩ cô chanh chua, đanh đá. Ở phương diện này, cô không cần dạy cũng tự giỏi, cười toe nói: “Nếu là bạn nữ, em sẽ hỏi anh là tại sao không báo cáo.”
Chính anh đã tự nói có việc gì đều sẽ nói với cô.
Cố Chi Thu quả nhiên không so đo với cô nữa, cười khẽ bảo anh sẽ mệt mỏi lắm đây nhưng trông có vẻ rất khoái trá.
Kiều Lâm Lâm càng cười vui hơn, cười xong, cô quay lại vụ chụp ảnh: “Thế anh đã chấp nhận tham gia rồi à?”
“Cậu ấy tìm anh mấy lần, từ chối cũng ngại.”
Kiều Lâm Lâm rất hiểu anh, chính cô cũng là người dễ mềm lòng, nếu có người hằng ngày nài nỉ xin cô giúp thì cô cũng sẽ không từ chối nổi. Nghĩ kỹ lại, hồi xưa nam thần bị cô bám đuôi một học kỳ, không biết phải từ chối thế nào nên mới đồng ý đấy thôi, vậy nên cũng dễ hiểu khi anh không thể từ chối bạn học cấp ba.
Chỉ cần không phải bạn học nữ, Kiều Lâm Lâm chẳng có gì phải lo, “ủn mông” anh: “Vậy thì tham gia đi, anh đã có sẵn hai quyển album dày cui rồi, lấy đại mấy tấm là được, chẳng tốn công gì.”
Cố Chi Thu khẽ “Ừm”, anh đã đồng ý tham gia, nhưng vẫn chưa biết nên chọn tấm ảnh nào. Ban đầu anh không muốn chọn ảnh của cô, không phải vì không đẹp mà là tự đáy lòng anh không muốn. Nhưng anh là người cầu toàn, những tấm ưng ý nhất đều là ảnh chụp cô, nếu chọn mấy tấm không quá hài lòng thì anh sẽ thấy khó chịu.
Cố Chi Thu rất ít khi băn khoăn như lúc này, vì vậy anh kéo cô cùng xem, nhân tiện hỏi ý kiến của cô: “Em có phiền không nếu anh lấy ảnh chụp em tham gia?”
Kiều Lâm Lâm không ngờ nam thần lại muốn dùng ảnh chụp cô để tham gia cuộc thi nhiếp ảnh của trường, quá đỗi hạnh phúc, nếu cô có đuôi thì có lẽ lúc này nó đang vểnh cao ngoe nguẩy. Cô đắc ý hỏi: “Sao bảo đều là ảnh thuộc quyền sở hữu của anh mà, giờ lại hỏi ý em?”
Cố Chi Thu cười, nói: “Nếu em không muốn thì thôi vậy.”
“Ấy!” Kiều Lâm Lâm sợ anh đổi ý, vội vàng chân thành bày tỏ: “Em rất bằng lòng, anh chọn tấm nào cũng được, cứ tùy ý chọn, không cần hỏi lại em đâu.”
“Coi bộ em rất mong đợi cuộc thi nhiếp ảnh.” Cố Chi Thu nhìn màn hình, anh mở camera sau nên Kiều Lâm Lâm không thấy anh nhưng anh vẫn thấy được vẻ mặt háo hức của cô, thấy hơi ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Tất nhiên là vì cô thích được nổi tiếng! Kiều Lâm Lâm nghĩ vậy nhưng để nam thần không nghĩ cô là bình hoa ngực to não phẳng, cô bèn nuốt lời thật lòng xuống, bịa lý do: “Cuộc thi nhiếp ảnh của trường khá có tiếng, em rất mừng khi anh tham gia.”
Cố Chi Thu không tin, cười khẽ: “Chỉ là mừng cho anh?”
“Cũng cho em nữa.” Kiều Lâm Lâm biết khó lừa được bạn trai của mình nên đã chuẩn bị để ứng phó, bấy giờ nói không chút chần chừ, “Anh chụp nhiều ảnh cho em, mà tấm nào cũng đẹp, nếu để nhiều người xem được thì họ sẽ biết tình cảm của bọn mình rất tốt, như vậy họ sẽ càng hâm mộ chúng ta.”
Cảnh giới cao nhất của lời nói dối là nửa thật nửa giả, Kiều Lâm Lâm nói xong, có vẻ như Cố Chi Thu cũng tin thật, chẳng những chấp nhận lý do cô đưa ra mà còn tiếp tục hỏi ý kiến của cô: “Em có đề xuất gì cho cuộc thi không?”
Kiều Lâm Lâm vui mừng vô cùng: “Ý anh là muốn em chọn ảnh giúp anh?”
Thật ra Cố Chi Thu chỉ muốn nghe ý kiến của cô thôi, nhưng thấy cô háo hức, sau một giây chần chừ, anh gật đầu: “Cũng được.”
Kiều Lâm Lâm không để ý tới cách anh dùng từ vì cô còn bận kiêu ngạo về quyền lợi chọn ảnh mà mình vừa giành được. Cô trịnh trọng nói: “Xem vầy khó chọn lắm, hay là bao giờ anh về trường thì mang theo album rồi mình từ từ chọn?”
Không phải Cố Chi Thu không nhận ra tâm thái hóng hớt của cô, anh biết chắc cô chỉ muốn kiếm cớ để được xem kỹ ảnh mà thôi nhưng anh đã đồng ý để cho cô chọn ảnh, anh không thích đổi ý, bèn nhẹ nhàng nói: “Ngày mai nhà anh có việc nên không về trường được, thứ hai anh đi học rồi cầm theo luôn.”
Kiều Lâm Lâm vô cùng thấu hiểu gật đầu: “Dạ, thế mình gặp nhau vào giờ ăn trưa nhé?”
Cố Chi Thu biết cô háo hức nên đồng ý, sau đó nhìn đồng hồ, nói: “Mười rưỡi rồi, em có muốn tắm rửa rồi ngủ nghỉ không?”
Kiều Lâm Lâm suýt quên mình còn chưa tẩy trang, tuy lưu luyến nhưng cô vẫn rất lý trí cúp máy, sau đó cầm đồ tẩy trang vào phòng tắm.
Trong lúc cô trò chuyện với nam thần, các cô bạn cùng phòng đã tắm rửa xong xuôi, Tạ Văn Lệ tắm xong trước nhất đã yên ổn nằm trên giường, Mẫn Mẫn tắm sau, vừa đắp mặt nạ xong, đang đứng trước bàn thoa kem dưỡng da, thấy Kiều Lâm Lâm và nam thần trò chuyện lâu, cô ấy ngạc nhiên: “Tụi mày hẹn hò cả ngày nay rồi mà, giờ lại bịn rịn quyến luyến thế?”
Kiều Lâm Lâm là kiểu người không giấu được chuyện gì, lại đặc biệt thích khoe khoang nhưng lần này cô lại chẳng hé nửa chữ vì cô biết thói quen của bạn trai mình ngược hoàn toàn với sở thích của mình, cô thích được chú ý, còn anh thì càng kín đáo càng tốt.
Anh vẫn còn đang do dự không biết có nên chọn ảnh của cô để dự thi hay không, nếu bây giờ cô khoe ra, bị anh biết được lại đổi ý thì chết.
Để đảm bảo mọi chuyện suôn sẻ, Kiều Lâm Lâm quyết định tạm thời nhẫn nhịn, thò cái mặt đầy xà phòng ra khỏi phòng tắm, nói với các bạn: “Bây giờ chưa nói được, tao sẽ cho tụi mày một surprise bự chà bá.”
Phải để chúng nó biết mình xinh đẹp tuyệt trần nhường nào trong màn ảnh của nam thần. Kiều Lâm Lâm tràn trề tự tin nghĩ vậy, không biết rằng lời nói của cô đã khơi dậy lòng tò mò của Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ khiến hai cô nàng bám theo hỏi cả đêm.
Đáng tiếc mặc kệ họ mềm hay cứng, Kiều Lâm Lâm vẫn kiên quyết giữ kín, lòng thầm đắn đo không biết thứ hai mình có nên ôm album ảnh của nam thần về ký túc xá để tụi nó xem cho đã mắt hay không.
Ôm lòng mong chờ album ảnh, Kiều Lâm Lâm đã tha thứ sạch sẽ về hành động cho cô leo cây của nam thần, nếu hôm nay anh không đột ngột về nhà thì không biết đợi tới bao giờ cô mới phát hiện anh giấu nhiều ảnh của mình. Hiện giờ cô chỉ mong mau mau đến thứ hai để được chiêm ngưỡng album ảnh của bạn trai.
Tuy mong đợi thứ hai nhưng chủ nhật cũng trôi qua rất nhanh. Có lẽ Cố Chi Thu bận nên không online. Kiều Lâm Lâm vô cùng thông cảm, không làm phiền anh, buổi sáng ngủ thẳng cẳng tới trưa, chơi oẳn tù tì với hai cô bạn cùng phòng để chọn người đi mua cơm, Tạ Văn Lệ thua cuộc, mặc bộ đồ ngủ nhung đi căn tin, cô và Mẫn Mẫn tiếp tục nằm nướng trên giường chờ bữa trưa, thế là hết buổi sáng. Buổi chiều Mẫn Mẫn rủ đi mua sắm, tuy Kiều Lâm Lâm không có tiền nhưng đi thử quần áo ké cũng đủ vui rồi, buổi tối lại ăn thịt nướng ở quán gần trường, cực kỳ thỏa mãn.
Ngày chủ nhật thảnh thơi trôi qua như thế.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT