Tử Yên nhắm mắt, hít hà hơi ấm của bàn tay Tử Sâm, cứ thế yên lặng

hưởng thụ. Cô không biết Tử Sâm đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang chăm chú nhìn cô

nâng niu bàn tay mình. Một đợt sóng trào dâng trong lòng anh, niềm hạnh phúc

nôn nao khó tả. Sự đau đớn về thể xác hình như dần tan biến chỉ còn lại sự niềm

hân hoan hoan đang nở rộ trong trái tim mình. Khóe mắt anh lăn dài hai giọt lệ

nóng.

“Tử Yên!”

Căn phòng im lặng đến nỗi tiếng thở cũng nghe rõ liền phát ra

tiếng gọi trầm ấm dịu dàng.Tử Yên đương nhiên là nghe rất rõ. Trong thoáng

chốc, mi mắt mở to. Tử Sâm đang mỉm cười nhìn cô, nụ cười như muôn ngàn tia

nắng tỏa ra ấm áp khắp căn phòng sau những chuỗi giờ âm u chờ đợi.

“Tử Sâm”

Nước mắt Tử Yên ứa ra nghẹn ngào cúi gương mặt thanh tú của mình

xuống gần sát bên ngực anh, nghe rõ từng tiếng trái tim đang thổn thức qua màn

băng trắng.

“Đừng khóc”

Tử Sâm xoay mu bàn tay mình đang bị nắm chặt trong tay cô lau vệt

nước mắt đang rơi xuống trên gò má.

“Sao anh lại liều mạng như vậy hả Tử Sâm?” Tử Yên nghẹn ngào hai

tròng mắt đỏ hoe.

“Vì đó là con của chúng ta. Anh làm vậy rất đáng! Vô cùng đáng!

Cái mạng này của anh dù phải mất đi cũng không thể so sánh được với em. Tử Yên!

Em đã một mình sinh con và nuôi dưỡng nó đến bây giờ thật tốt. Sự hi sinh của

anh so với em chưa bao giờ đủ cả”

Ánh mắt Tử Sâm nhìn người phụ nữ của mình vừa yêu thương vừ hàm

chứa bao nhiêu biết ơn không gì có thể tả được. Cho đến bây giờ anh vẫn không

thể tin mọi việc đang xảy ra là sự thật.

“Tử Yên! Có mơ anh cũng không dám mơ được rằng có ngày anh lại có

một đứa con trai đáng yêu như Tiểu Bảo. Ngày anh gặp nó bị đi lạc ở siêu thị,

anh đã cảm giác đứa trẻ này đối với mình có gì đó rất gần gũi, rất quen thuộc

mà không thể giải thích được. Cứ muốn ôm nó mãi trong lòng mình. Cho đến khi

anh biết nó là con của em. Trong lòng anh có chút thất vọng bởi anh nghĩ Tiểu

Bảo là con của người chồng trước của em. Quả thật anh có chút ghen tị và bức

bối với người đàn ông đã may mắn có được em. Nhưng ngày ngày được tiếp xúc với

Tiểu Bảo anh lại càng thấy thương nó nhiều hơn. Anh nghĩ chỉ cần nó là con của

em thì dù là ai anh đều có thể yêu thương hết thảy”

Tử Yên có chút bật cười đặt tay của Tử Sâm xuống giường ra vẻ giận

dỗi, hai má ửng đỏ “Anh thật ngốc! Chồng trước cái gì chứ? Chẳng phải anh cũng

biết người đàn ông đầu tiên của em là anh sao?”

Tử Sâm có chút bối rối “Ý anh là anh chàng đi cùng em năm đó ở

xưởng may, anh ta tên là gì nhỉ?” Tử Sâm nhíu mày cố nhớ lại… “À đúng rồi, là Chấn

Vũ”

“Hả?” Tử Yên kinh ngạc, hai mắt tròn xoe nhìn Tử Sâm “Anh còn nhớ

anh ta sao?”

“Sao lại không nhớ chứ” Sắc mặt Tử Sâm bỗng điểm thêm vài nét buồn

bã “Sau khi anh hồi phục trí nhớ. Tất cả mọi chuyện về em anh đều nhớ rất rõ,

từng chi tiết một. Đó là quãng thời gian tồi tệ nhất của cuộc đời anh”

Tâm trạng của Tử Sâm bỗng chốc thay đổi, u ám. Mỗi lần nhớ lại

những chuyện này trái tim liền như bị ai đó bóp nghẹt, không thể thở nổi.

“Xin lỗi anh! Là em sai rồi. Em đã nói dối anh. Người đó thực ra

chỉ là đồng nghiệp của em mà thôi”

Tử Yên xoa xoa bàn tay của Tử Sâm rồi úp hai tay mình vào thật

chặt có chút gì đó đau lòng. Quãng thời gian đó đối với cô cũng chẳng dễ dàng

gì.

“Em không có lỗi! anh hiểu vì sao em phải làm như vậy. Chỉ có điều

nếu em nói với anh sớm hơn thì có lẽ chúng ta sẽ không phải trải qua 6 năm cách

biệt đau khổ như vậy”

“Được rồi, em biết rồi. Từ nay bất kể có chuyện gì em cũng sẽ nói

cho anh biết, chuyện gì em cũng sẽ nghe lời anh được chưa?”

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật”

“Vậy em qua đây, tiến lại gần anh thêm chút nữa đi!”

“Anh định làm gì?”

“Chẳng phải em vừa nói anh nói gì em cũng nghe theo sao? Mới thế

đã quên rồi, làm sao anh tin em đây?”

Tử Yên nhíu mày “Sao bây giờ anh lại như trẻ con vậy hả?”

“Thế em có nghe lời anh không?”

“Được rồi! được rồi”

Tử Yên buông tay Tử Sâm ngồi xít lại bên cạnh anh thì bất ngờ cánh

tay của Tử Sâm vòng qua gáy cô kéo xuống, môi hai người chạm vào nhau. Cảm giác

như có một xung điện mạnh chảy qua cơ thể, cuộn trào mãnh liệt.

“Mẹ! Mẹ ơi”

Tiếng nói trong trẻo của Tiểu Bảo cất lên khiến Tử Yên giật mình

suýt ngã nhào trên cơ thể Tử Sâm.

“Tiểu... Tiểu Bảo… Sao con lại biết mẹ ở đây?”

Tử Yên ấp úng, mặt đỏ gay, miệng nói không nên lời.

Tiểu Bảo hai tay vẫn còn dụi mắt, có lẽ vẫn chưa tỉnh hẳn ngủ.

“Con tỉnh dậy không thấy mẹ đâu nên đi ra ngoài tìm mẹ thì gặp bà.

Chính bà đã dần con đi tìm mẹ”

Lúc này Tử Yên mới bàng hoàng nhìn thấy bà chủ tịch đang đứng đằng

sau Tiểu Bảo, khuất sau cánh cửa nên vừa nãy cô không nhìn thấy. Có lẽ mọi

chuyện bà chủ tịch cũng đã chứng kiến hết rồi. Tự dưng Tử Yên thấy miệng mình

như bị ai đó làm cho đông cứng, không biết phải nói gì. Hai mắt không dám nhìn

thẳng vào con trai mà lẩn tránh nhìn xung quanh cuối cùng là quét qua chỗ Tử

Sâm cầu cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play