Tử Yên tiếp nhận toàn bộ gia sản của Lý gia đồng thời cũng chính
thức trở thành người kế nhiệm thay cha mình. Trước đây Tử Yên cũng từng làm
quản lý ở công ty cha mình nên không khó khăn lắm. Hơn nữa, được sự giúp đỡ của
Giang Thanh nên Tử Yên cô dẫn dắt công ty khá thành công. Sự nghiệp của nhà họ
Lý tạm thời ổn định. Tử Yên đã không phụ lòng cha mình, giữ vững được sản
nghiệp tổ tiên, không để rơi vào tay kẻ xấu.
Tử Yên dọn hẳn về nhà mình sống. Nhã Tịnh thường xuyên đến nhà Tử
Yên ăn cơm rồi ngủ ở đó luôn. Giang Thanh cũng vì vậy mà thường qua lại nhà cô.
Nhà cũ của cha con anh dần trở thành chỗ trọ chỉ về đó để ngủ. Giang Thanh vẫn
kiên nhẫn chờ đợi tình cảm của Tử Yên. Anh không hề gây áp lực cô phải chấp
nhận mà tỏ ra rất tự nhiên khiến Tử Yên cũng dần quên mất sự ái ngại lúc đầu.
Cô luôn coi Giang Thanh là một ân nhân, một người anh thân thiết luôn đứng ra
giúp đỡ và chỉ bảo mình. Cuộc sống của họ cứ như vậy hóa ra lại hay. Tử Yên
cười nhiều hơn, Tiểu Bảo cũng vui vẻ hơn. Cuộc sống của họ tràn ngập tiếng cười
tuy không phải là một gia đình trọn vẹn.
Hôm nay như mọi ngày, Giang Thanh ăn cơm tối ở nhà Tử Yên xong thì
trở về nhà mình. Nhã Tịnh ngủ luôn ở bên đó cùng mẹ con Tử Yên. Thành thử chỉ
có một mình anh về nhà mà thôi. Vừa về đến cổng thì anh thấy chiếc ô tô đang đỗ
trước cổng nhà mình.
"Chào Giang Tổng"
Người đàn ông dáng hình cao lớn, gương mặt anh tuấn bước xuống xe
cúi đầu chào anh.
"Anh là..." Giang Thanh hơi ngớ người. Người này rất
quen nhưng anh chưa nhớ ra.
"Tôi là Tử Sâm, giám đốc tập đoàn Hoa Thần. Hôm trước ở buổi
triển làm thời trang, tôi hân hạnh được gặp anh một lần"
"Ôi, hóa ra là giám đốc Hoa. Tôi nhớ ra rồi" Giang Thanh
đập tay vào vai Tử Sâm nói "Xin lỗi nhớ! Tôi đã không nhớ ra cậu"
"Không sao ạ! Dù sao chúng ta cũng gặp nhau có một lần làm
sao có thể nhớ được"
"À đúng rồi, giám đốc Hoa hôm nay đến đây tìm tôi có chuyện
gì sao?"
"Vâng...Có một chút chuyện..."
Tử Sâm có chút ngập ngừng, muốn nói nhưng lại ái ngại.
"Có chuyện gì giám đốc Hoa cứ việc nói thẳng, đừng ngại"
"Anh có thể cho tôi số điện thoại của Tử Yên được không?"
"Tử Yên?" Giang Thanh thốt lên kinh ngạc "Sao anh
biết tên cô ấy?"
Ánh mắt Tử Sâm bỗng nhuốm màu trầm, phút chốc trở nên suy tư. Tất
cả ký ức xưa cũ bỗng vì một câu nói của Giang Thanh mà ập đến. Anh không ngại ngần
kể về chuyện quá khứ của mình cho Giang Thanh biết.
"Tử Yên, chính là người con gái tôi yêu trước kia. Chúng tôi
là thật lòng yêu nhau nhưng không hiểu tại sao một ngày, cô ấy bỗng rời bỏ tôi
ra đi không một lời nhắn nhủ. Tôi đã điên cuồng đi tìm cô ấy và gặp tai nạn nên
quên mất một phần ký ức. Tôi không còn nhớ về cô ấy nữa. Sau đó tôi đã gặp lại
cô ấy một lần nhưng không nhớ ra cô ấy là ai. Lúc đó cô ấy đã có Tiểu Bảo rồi.
Chúng tôi từng có một khoảng thời gian vui vẻ nhưng cô ấy lại đột nhiên biến mất
lần nữa. Cho tới ngày định mệnh hôm đó, tôi đã gặp cô ấy và anh trong buổi
triển lãm. Hình ảnh cô ấy cứ quẩn quanh trong trí nhớ tôi. Một thời gian sau
thì tôi nhớ ra cô ấy chính là Tử Yên, người phụ nữ và tôi yêu nhất trên đời
này. Tôi đã tìm mọi cách để biết được địa chỉ của anh"
Giang Thanh nghe xong câu chuyện trầm ngâm một lúc. Thực ra lúc
hai người gặp nhau, anh đã biết giữa hai người bọn họ có một mối quan hệ không
bình thường rồi. Tử Yên thì giả vờ lạnh nhạt rồi tìm cách trốn tránh anh nhưng
khi ở một mình thì lại dằn vặt đau khổ. Họ chắc chắn đã có một sự hiểu lầm rất
lớn trong quá khứ nên mới không thể đối diện với nhau như vậy. Nhưng như lời Tử
Sâm nói, họ hoàn toàn hạnh phúc trước khi cô bỏ đi. Như vậy là đã có một thế
lực ngầm nào đó tác động vào khiến Tử Yên buộc phải rời xa Tử Sâm như vậy? Tử
Yên không phải là mẫu người phụ nữ dễ dàng bỏ cuộc.
"Cậu thật sự không biết lý do tại sao cô ấy lại bỏ đi?"
Giang Thanh nghi ngờ.
"Không biết" Tử Sâm lắc đầu "Thật sự tôi cũng muốn
biết lý do tại sao cô ấy lại rời bỏ tôi một cách bí ẩn như vậy"
"Vậy chuyện này có lẽ tôi không giúp được cậu rồi"
"Giang tổng! Xin anh hãy giúp tôi...À không, chỉ cần anh cho
tôi số điện thoại hoặc địa chỉ nhà của cô ấy, tôi sẽ tự tìm đến"
"Địa chỉ nhà? Cậu không biết nhà cô ấy sao?" Giang Thanh
bất ngờ.
"Không! Cô ấy không hề cho tôi biết bất cứ thông tin gì về
mình" Tử Sâm lắc đầu buồn bã.
Giang Thanh càng nghĩ càng thấy thật lạ. Hai người đã từng yêu
nhau thắm thiết như thế nhưng Tử Sâm lại không biết một chút gì về Tử Yên. Cô
ấy cũng chưa từng kể cho anh nghe về chuyện này. Có lẽ nào trong đó còn rất
nhiều uẩn khúc. Nếu Tử Yên đã muốn giấu thì anh cũng không muốn tự tiện cho Tử
Sâm biết. Hơn tất cả, Giang Thanh không muốn Tử Yên khó xử hay chịu bất kỳ một
tổn thương nào nữa.
"Xin lỗi! Chuyện này tôi cũng không thể giúp được cậu"
Giang Thanh nói xong liền quay đi bấm điều khiển mở cổng.
"Giang Tổng! Khoan đã! Giang tổng" Tử Sâm chạy theo sau
với gọi nhưng Giang Thanh vẫn không hề ngoái nhìn lại, lên xe và lái thẳng vào
nhà mình. Hai cánh cửa lớn đóng sập trước mắt Tử Sâm đến một khe hở nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT