"Tử Yên", tiếng Tử Sâm gọi càng lớn như thể sợ cô lại biến mất một lần nữa, bước chân thật vội chạy đến bên cô.
Tử Yên nắm chặt tay lấy lại bình tĩnh, mặt lạnh tanh nhìn anh.
"Tử Yên!" Tử Sâm cầm lấy tay cô
"Xin lỗi" Cô vội vàng rút tay mình khỏi tay Tử Sâm, lạnh nhạt nhìn anh rồi quay lại phía sau gọi lớn
"Chấn Vũ! Mình về thôi"
Chấn Vũ đang đứng ở phía sau cô nghe thấy Tử Yên gọi liền nhanh chân chạy đến. "Có lẽ nào cô ấy đã nghĩ lại rồi, đã cho mình cơ hội đưa về", Chấn Vũ khấp khởi mừng thầm.
"Tử Yên" Anh ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô. Tử Yên thấy vậy liền khoát tay Chấn Vũ một cách thân mật.
"Anh...Người đàn ông này là ai?"
Tử Sâm hoang mang, mắt mở to, miệng mấp máy hỏi.
"Anh ấy là chồng tôi. Xin lỗi! Chúng tôi phải về nhà rồi"
Nói xong Tử Yên tự nhiên ôm lấy tay Chấn Vũ kéo đi. Chấn Vũ cũng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao tự dưng cô ấy lại trở nên thân thiết với mình, lại còn giới thiệu là chồng. Nhưng mặt khác lại cũng thấy vui vì dù sao cơ hội Tử Yên tỏ ra thân thiết của anh cũng chưa từng có bao giờ. Anh ta vội vàng đi theo cô.
Tử Sâm đứng châng hẫng như trời trồng. Có phải Tử Yên không vậy? Tại sao cô ấy lại lạnh nhạt với mình? Tại sao lại tỏ ra xa lạ với mình như người không quen biết? Tại sao? Người đàn ông kia là chồng cô ấy ư? Cô ấy đã lấy chồng thật sao? Lại còn tỏ ra thân mật trước mặt anh? Một loạt câu hỏi lớn cứ rối bù trong đầu anh. Mọi chuyện đến quá nhanh khiến anh còn không kịp trở tay, những dòng suy nghĩ cứ vụt qua rồi lại trở lại trong tâm trí, rối rắm.
"Tử Yên" Anh chợt nhớ ra là mình đến đây để tìm cô cơ mà. Phải hỏi cho rõ ràng mới được. Tử Yên không thể bỏ đi một cách dễ dàng như vậy được. Anh vội chạy theo hai người bọn họ thì Tử Yên đã bước lên xe của Chấn Vũ mất rồi. Nhưng Tử Sâm quyết không bỏ cuộc, anh cũng chẳng thèm để ý đến thân phận của mình nữa, chạy theo xe của Chấn Vũ luôn miệng gọi tên cô.
Tử Yên nhìn lại phía sau, mắt nhòe đi, lòng đau như có ai đó đang xát muối vào tâm can.
"Tử Yên! Người đàn ông đó..."
Chấn Vũ nhìn qua kính xe chiếu hậu thấy Uyên Linh đang khóc liền khẽ hỏi. Anh cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó bất thường ở cô rồi.
"Anh ấy là bạn trai tôi"
"Hả? Nhưng tại sao cô lại trốn tránh anh ấy? Lại còn nhận tôi là chồng nữa"
"Tôi xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này"
"Tôi không sao! Miễn là giúp được cho Tử Yên là được"
"Cảm ơn anh" Tử Yên cúi đầu, cố nén cơn nấc lại. Cô vốn cũng không muốn nói chuyện này cho Chấn Vũ biết, không nên kéo anh vào chuyện phiền phức này.
***
Tử Sâm chạy một lúc thì không thể đuổi kịp được nữa, sức người làm sao có thể so với sức của động cơ máy móc chứ. Anh đứng lại, thở dốc, quần áo xộc xệch, mồ hôi đổ ra như tắm. Tim anh quặn thắt. Tử Yên cô ấy đã thật sự tuyệt tình tuyệt nghĩa với anh rồi. Cô ấy đã có người đàn ông khác. Anh không thể chấp nhận được sự thật nghiệt ngã này! Không thể! Tử Yên không thể là người phụ nữ dễ đổi thay như thế được. Tử Sâm không tin! Không thể nào tin! Linh cảm như có gì đó không đúng, Tử Sâm chạy vội về phía xe ô tô của mình lên xe nổ máy, quyết định phải đuổi kịp cô. Nhưng bây giờ, chiếc xe chở Tử Yên đã hoàn toàn mất dấu. Anh điên cuồng nhìn quay quẩn vẫn không thấy chiếc xe hơi đâu cả. Tử Yên không thể cứ thế mà bỏ đi được! Nhất định anh phải tìm được cô! Nhất định!
Tử Sâm điên cuồng tăng ga, mắt hướng về phía trước để tìm kiếm hình bóng người mình yêu. Anh dường như chẳng để ý đến xung quanh mình nữa. Tốc độ ngày càng tăng nhanh, anh chỉ biết tăng thật nhanh hết cỡ để đuổi kịp Tử Yên. Trước mắt anh chẳng còn hình ảnh nào khác ngoài cô. Hình bóng cô cứ hiện ra lần lượt trong đầu anh, nối tiếp nhau không dứt.
"Rầm"
Trước mắt Tử Sâm bỗng tối sầm lại, anh không còn thấy gì nữa, ánh sáng tắt dần, chỉ nghe có tiếng ai đó đang rì rầm rồi hoàn toàn tắt ngấm.
"Nhanh!Nhanh lên! Làm ơn tránh ra"
Tiếng mấy người đàn ông hô hào vây quanh Tử Sâm
"Mau! Mau cấp cứu"
Tiếng mọi người nhao nhao.
"Gọi cho người nhà cậu ta", "Số máy không liên lạc được", "Đây có lẽ là cardvisit của cậu ta", "Giám đốc Hoa Thần, mau gọi đến công ty anh ta"....
Mọi người xúm quanh chiếc xe hơi bị tai nạn. Tử Sâm đã được người ta kéo ra khỏi xe mang đi. Máu chảy khắp đầu, rơi rớt xuống cả mặt, không còn nhận ra anh nữa. Chiếc xe cũng bị méo móp phần đầu. Thật may là anh không đụng trúng ai cả, không có thiệt hại về người. Nhưng Tử Sâm có vẻ không nhẹ chút nào. Anh bất tỉnh hoàn toàn.
Chiếc xe cấp cứu nhanh chóng chạy đến, Tử Sâm được nhân viên y tế mang lên cáng. Cảnh sát giao thông cũng được điều đến tại hiện trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT