Thẩm Đông Phong ngoài lâu lâu gắp thức ăn cho Diệp Thiên Kì cũng không hề có thêm hành động nào khác.

Rebecca liên tục công kích Diệp Thiên Kì cô cũng chỉ "ừm" rồi gật đầu. Cô khá là tức giận, từ khi nãy cô đã uống khá nhiều rượu.

"Tửu lượng của cô Diệp đây cũng không tồi!". Đặt đôi đũa xuống cạnh bát cô ta tười cười

"Nghề nghiệp thôi!". Diệp Thiên Kì cố ý nói vậy khiến cô ta hiểu lầm.

Rebecca cười mỉa mai." Cô làm việc ở đâu vậy! Phụ nữ dù sao cuối cùng cũng phải tìm một nơi nương tựa tốt nhất nên tìm một công việc đằng hoàng!"

Nghe cô ta nói xong Diệp Thiên Kì cảm thấy buồn nôn. Không biết mình ra sao mà còn lên mặt bình phẩm người khác." Ai mà biết được tương lai ra sao! Dù sao mối làm ăn cũng không ổn định, khách hàng không phải ai cũng hào phóng". Những lời nói của cô đều khiến cho Rebecca hiểu lầm sâu sắc.

Thẩm Đông Phong cũng không ý kiến gì mặc cô tự biên tự diễn với vai diễn phản diện của mình.

"Cô với anh Đông Phong sao lại quen nhau vậy!".

Đáp lại sự tò mò của Rebecca cô thản nhiên:" Như cô biết đấy với nghề của tôi có thể quen trong chốc lát mà! Quan trọng là anh ấy cho tôi rất nhiều tiền từ công việc này".

Đôi lông mày anh hơi nhướn lên một chút. Người phụ nữ này vậy mà đã biến anh thành mỏ vàng trong chốc lát. Vuốt tóc cô nhẹ nhàng anh trầm ngâm một lát.

"Em đã làm cách nào để đạt được điều đó thế!"

Nhìn anh thâm tình, cô cũng không ngại thể hiện tình cảm. Đôi tay thon dài vuốt nhẹ khuôn mặt anh." Anh đoán xem".

"Có phải em đã bỏ bùa lú gì cho anh rồi đúng không?"

"Cũng không chắc nữa! Chắc có lẽ xuất phát từ bản thân đó!"

Thấy một màn này Rebecca tức đến tím mặt. Cô hận không thể làm gì Diệp Thiên Kì. Tuy tức giận nhưng vẫn phải cố gắng cười.

"Xem ra tình cảm hai người rất tốt"

"Như cô thấy đấy!" Cười thật tươi đáp lại sự giả dối ấy.

Sau khi ra về Diệp Thiên Kì lấy xe, Thẩm Đông Phong giữ cô lại." Nói chuyện với tôi một chút đi!"

"Còn có vấn đề gì thắc mắc giữa chúng ta sao!" Gạt cánh tay anh ra khỏi người mình cô khó chịu.

"Hôm nay tôi vốn dĩ là chuẩn bị bàn ăn này dành riêng cho em nhưng không biết tại sao Rebecca lại tới phá!"

"Anh không nói làm sao cô ta biết anh tới đây!"

"Với thế lực của cô ta chuyện này không khó!"

"Tôi không cần biết làm sao cô ta biết anh ở đây nhưng lần trước anh nổi nóng vô cơ là sau khi gặp cô ta, ai biết được lần này anh lại muốn dở trò gì?"

"Em không tin tôi!"

"Anh nói tôi lấy gì tin anh, trái tim lạnh như băng này của anh à!". Cô hét vào mặt anh. Anh nắm chặt lấy đôi vai nhỏ bé của cô bắt cô đối diện với mình.

"Nhìn thẳng vào mắt anh và nghe anh nói. Hôm nay chuyện của cô ta đến anh không hề biết. Hôm nay anh đơn thuần chỉ muốn xin lỗi em về chuyện hôm trước, trong mấy ngày qua em cũng biết anh đã cố gắng như nào". Dừng một lát anh nói tiếp." Anh chưa từng muốn làm tổn thương một cô gái như em!"

Đẩy anh ra, mắt cô đỏ hoe" Đó là chuyện của anh!". Quay người rời đi, mở cửa xe ném túi xách ra ghế sau.

Định đóng cửa xe thì anh đuổi theo dữ lại. Vòng đôi tay rắn chắc của mình ra sau giữ chặt gáy cô. Anh ép đôi môi mình lên đôi môi căng đỏ ấy. Cô dùng tay không ngừng đánh đấm vào lưng anh nhưng cô tác dụng. Trong khoang miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào quyện theo một chút hương vị rượu còn sót lại.

Ép cô xuống ghế, anh từ từ gạt ghế xuống. Cô bắt đầu hô hấp không thông thở dốc.

Anh lưu luyến rời khỏi khóe môi cô, ghé sát tai cô anh nói nhỏ." Em ghen rồi"

Nhanh chóng lấy lại tinh thần anh đẩy cô một cái khiến cô cụng đầu vào thành xe kêu lên một tiếng đau đớn. Cô cuống quýt xuýt xoa." Anh không sau chứ!"

"Em phản ứng dữ vậy làm gì! Cũng đâu phải lần đầu!"

Cô đỏ mặt." Nhưng đều là anh ép tôi! Tôi chưa nói tới chuyện anh cướp nụ hôn đầu nhé"

"Em mới là người cướp nụ hôn đầu của anh đấy!" Thẩm Đông Phong cãi lại

"Anh vừa xưng hô với tôi là gì "anh" sao! Hứ từ khi nào tôi và anh thành mối quan hệ này thế!"

"Chính thức từ bây giờ!". Một lần nữa khóa cô trong vòng tay anh bá đạo nói.

Tình hình khẩn cấp Diệp Thiên Kì chỉ còn cách rời chủ đề." Tôi muốn về nhà!"

"Tôi đưa em về!" Anh tránh một bên đường để cô đi ra.

Cô ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ. Anh ân cần kéo dây an toàn thắt lại giúp cô.

Đỗ xe trước cửa nhà cô bước xuống xe, cúi người xuống nhìn anh." Anh không định vào nhà sao!"

"Đã muộn rồi em mau vào nhà nhỉ ngơi sớm đi!

"Từ khi nào anh biết quan tâm người khác vậy!"

"Từ khi quen em!". Hazz con người sao lại có thể thay đổi nhiều như vậy. Giờ Thẩm Đông Phong còn biết sến xẩm rồi.

Tạm biệt anh cô đi vào nhà, vừa mở cửa cô nhận được cuộc gọi của anh. Nhấn nút nghe quay người lại.

Anh nhìn qua cửa kính." Vậy là chúng ta hòa nhé!". Lặng nhìn anh cô mỉm cười nói ." Chúc anh ngủ ngon!" Rồi tắt máy vào trong nhà. Thẩm Đông Phong vui sướng tột độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play